Mụ này nghe xong lắc đầu lia lịa: “Việc này khó lắm. Cô vợ này của Tưởng Hưng Ca mới lấy nhau chưa được bốn năm, vợ chồng như cá với nước, một bước chẳng rời. Bây giờ bất đắc dĩ chồng phải ra đi, cô ta không hề bước chân xuống lầu, thật đứng đắn lắm. Anh chàng Hưng Ca này tính tình hơi cổ quái, hay cáu lắm, già này chẳng có đến nhà anh ta bao giờ. Ngay cả cô vợ mặt mũi ngắn dài thế nào cũng chẳng biết, làm việc này sao được? Quan nhân cho bạc nhưng già này bạc phúc, không nhận được rồi”.
Trần Đại Lang nghe nói vậy vội vàng quỳ xuống. Mụ Tiết kéo dậy thì chàng ta nắm chặt lấy tay áo miệng nói: “Cái mạng sống này của Trần Thương này đều trông nhờ ở bà. Bà phải nghĩ ra kế gì cứu sống tôi! Khi nào được việc, sẽ biếu bà thêm một trăm lượng bạc nữa. Nếu bà không làm thì bà phải chết ngay ở đây thôi”. Mụ Tiết luống cuống không biết làm sao, liên mồm nói: “Được, được, đừng có giết già này, đại quan nhân hãy đứng lên đi, già này sẽ nói”.
Lúc này Trần Đại Lang mới đứng dậy, vòng tay nói: “Có diệu kế gì, bà nói mau đi!”
Mụ Tiết nói: “Việc này phải tính từ từ, chỉ cần kết quả, đừng có kể thời gian, nếu cứ hẹn ngày tháng thì già này chịu” Trần Đại Lang nói: “Nếu quả làm được thì chậm mấy ngày không sao. Chỉ cần bà nói kế hoạch thế nào?”
Mụ Tiết nói: “Ngày mai, đừng sớm quá cũng đừng muộn quá, cứ ăn sáng xong ta gặp nhau ở hiệu cầm đồ Uông Triều Phụng. Quan nhân mang theo nhiều bạc vào, cứ nói là buôn bán với già này. Nếu thấy già này bước vào được cửa nhà họ Tưởng rồi thì quan nhân tới ngay” Trần Đại Lang nói: “Xin theo lời bà”. Rồi vui mừng mở cửa đi ra.
Ngày hôm sau, Đại Lang ăn mặc chỉnh tề, mang theo ba bốn trăm lượng bạc để trong một cái tráp lớn bằng da, bảo thằng nhỏ khoác đi theo đến hiệu cầm đồ. Nhìn sang căn lầu đối diện thấy cửa sổ đóng kín mít đoán chắc nàng ta không có nhà, bèn nói với người coi tiệm mượn một chiếc ghế đẩu đặt ngay chỗ cửa ngồi ngóng. Một lúc sau, thấy mụ Tiết ôm một cái hòm nhỏ tới. Đại Lang bèn gọi lại hỏi: “Trong hòm có gì vậy?”. “Đồ trang sức bằng ngọc quý, đại quan nhân muốn dùng gì?”. “Tôi đang cần mua đây”.
Mụ Tiết bước vào cửa hiệu cầm đồ, chào người coi hàng rồi mở cái hòm ra thấy trong để hàng chục gói ngọc, lại có mấy cái hộp nhỏ đựng đồ trang sức rất đẹp, rất khéo trông lóa cả mắt. Đại Lang chọn ra mấy viên ngọc trắng lớn và một số trâm cài, bông tai, để vào một cụm rồi nói: “Tôi mua tất cả chỗ này.” Mụ Tiết liếc mắt nhìn rồi nói: “Đại quan nhân cần dùng thì lấy nhưng sợ người không chịu nổi món tiền to lớn này”. Đại Lang hiểu ý bèn mở cái tráp, lấy bạc nén ra bày trắng xóa rồi lớn tiếng nói: “Bằng này lẽ nào không mua nổi hàng của bà sao?”. Lúc này, có bảy, tám người nhàn rỗi cạnh đấy xúm lại xem. Mụ Tiết nói: “Già này đâu dám xem thường quan nhân. Số bạc này xin hãy thu lại đi, chỉ cần trả được giá là xong”. Hai bên bèn người ra giá cao, kẻ trả giá thấp, cách nhau một trời một vực. Người bán không chịu xuống giá. Đại Lang bèn cầm hàng lên, không chịu trả thêm, cố ý ra ngoài hiên lật đi lật lại xem kỹ từng món, cái nói giả, cái nói thật, nhấc đi nhấc lại lấp la lấp lánh. Người xung quanh đều đến xem, hết người nọ đến người kia cứ nắc nỏm khen mãi. Mụ Tiết quát ầm lên: “Mua thì mua, không thì thôi, làm mất thời gian của người ta quá!”
Trần Đại Lang nói: “Sao lại không mua”. Hai người lại kỳ kèo một trận nữa. Vương Tam Xảo nghe thấy tiếng huyên náo ở trước cửa, bèn bước ra phía trước, vén rèm lên lén nhìn, thấy ngọc sáng long lanh, đồ quý óng ánh, trông rất thích. Lại thấy bà già với khách mua đang mặc cả mãi không xong, bèn bảo một a hoàn xuống gọi, bảo bà già mang hàng lên xem thử.Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Tình Vân vâng lời đi sang, kéo vạt áo mụ Tiết nói: “Bà chủ tôi mời bà sang”.
Mụ Tiết cố ý hỏi: “Nhà ai vậy cơ?”
Tình Vân nói: “Nhà họ Tưởng ở ngay đối diện”. Mụ Tiết bèn giật lấy hết hàng, vội vàng gói lại, miệng nói: “Tôi không có rảnh mà lôi thôi mãi với ông”. Đại Lang nói: “Thế thêm một ít nữa có bán không?”
“Không bán, không bán. Giá như thế thì tôi đã bán hết từ lâu rồi”.
Vừa nói vừa cho hàng vào hòm, khóa lại như cũ rồi ôm đi. Tình Vân nói: “Để cháu mang cho bà”. “Không cần đâu”. Thế rồi đi thẳng sang nhà đối diện.
Trần Đại Lang trong bụng mừng thầm, cũng thu chỗ bạc lại, chào người coi cửa hiệu rồi về. Thật là: “Mắt đã nhìn cờ thắng. Tai đã nghe tin vui”.
Tình Vân dẫn mụ Tiết lên lầu gặp Tam Xảo. Nhìn thấy nàng mụ nghĩ: “Thật là người trời! Thảo nào mà Trần Đại Lang mê mệt. Mình mà là đàn ông thì cũng đổ”. Rồi mụ nói: “Già này nghe tiếng bà là người hiền thục sáng suốt, nhưng không có duyên làm quen”.
Tam Xảo hỏi: “Bà cụ quý tính là gì?”. “Già này họ Tiết, nhà ở hẻm phía đông gần đây, cũng là lân lý với bà đấy mà”. Tam Xảo hỏi: “Những thứ vừa rồi sao bà không bán?”. “Không bán thì già này mang đi làm gì? Chỉ nực cười cho cái ông khách ấy, được cái mẽ người tài giỏi nhưng không biết nhìn hàng”.
Nói rồi mở cái hòm, lấy ra mấy thứ trâm cài, bông tai cho Tam Xảo xem, miệng nói: “Bà xem, những thứ nữ trang này, đến tiền công làm cũng bao nhiêu đấy chứ!” Lại nhấc ra mấy chuỗi hạt châu nói: “Còn loại hạng nhất này, có nằm mơ!”. Tam Xảo hỏi chàng kia trả giá thế nào. Mụ Tiết nói: “Người nhà đại gia bao giờ cũng thấy nhiều biết rộng, so với bọn đàn ông kia tinh tường hơn chục lần”.
Tam Xảo gọi a hoàn pha trà. Mụ Tiết nói: “Khỏi phiền trà nước gì. Già này còn có việc cần phải đi sang phố đằng kia, gặp người khách này mất bao nhiêu thì giờ, đúng là mua bán chẳng xong, lỡ cả công chuyện. Bây giờ cái hòm này khóa rồi cứ để đây, nhờ bà giữ hộ, già này đi một lát sẽ quay lại ngay”. Nói xong đi ra. Tam Xảo bảo Tình Vân đưa bà ta xuống lầu. Ra khỏi cửa, bà ta đi về hướng Tây.
Trong bụng rất thích mấy thứ đồ đó, Tam Xảo cứ đợi bà ta đến để mua. Suốt năm ngày không thấy đến. Đến trưa ngày thứ sáu, trời bỗng đổ một trận mưa lớn. Chưa dứt tiếng mưa bỗng nghe tiếng gõ cửa cồm cộp. A hoàn ra mở cửa, thấy mụ Tiết quần áo ướt sũng, cầm cái dù rách bước vào, miệng nói: “Tạnh ráo không chịu đi, cứ đợi mưa dầm dề!”. Rồi để cái dù cạnh cầu thang, lên lầu chào hỏi: “Thưa bà chủ, bữa trước tôi sai hẹn”. Tam Xảo vội vàng đáp lễ rồi hỏi: “Mấy hôm vừa rồi bà đi đâu vậy?”
“Con gái mới sinh thêm đứa cháu ngoại, già này đến thăm. Ở lại mấy ngày, sáng nay mới về. Nửa đường trời mưa nên phải vào nhà người quen mượn cái dù, cũ rách nhưng không phải vận đen”.
“Bà được mấy người con trai con gái?”
“Chỉ một thằng con trai, lấy vợ rồi. Con gái thì có bốn cô, cô này là thứ tư, lấy làm lẽ cho ông Chu Triều Phụng ở Huy Châu, mở cửa hàng bán muối ở ngay phía ngoài cửa Bắc này”.
“Bà có nhiều con gái, sao không để họ làm cho. Mà bản hương bản địa thiếu gì người một vợ một chồng, sao lại đi lấy lẽ người khác quê?”. “Người khác quê nhưng có tình, tuy làm lẽ nhưng vợ cả chỉ ở tại nhà. Con gái tôi ở tại cửa hiệu, sai bảo kẻ hầu người hạ, quyền hành mọi thứ. Già này mỗi lần đến thăm đều được đối đãi là bậc người trên. Bây giờ con gái đẻ đứa con trai lại càng sướng nữa”.
Tam Xảo nói: “Thế cũng là nhờ bà mà được vậy”. Vừa lúc Tình Vân bưng trà lên, hai người cùng uống. Lúc này mụ Tiết nói: “Hôm nay trời mưa, chẳng có việc gì, già này cả gan muốn bà cho xem một chút đồ trang sức của bà, được thấy đồ khéo đẹp cũng thích cái bụng”.
Tam Xảo nói: “Tôi sống cũng bình thường thôi, bà chớ có cười”.
Bèn lấy chìa khóa, mở rương hòm, lần lượt lấy ra rất nhiều vòng, xuyến, dây đeo. Mụ Tiết xem, khen mãi, rồi nói: “Bà có những đồ quý lạ thế này, còn để ý gì đến mấy thứ của tôi”. Tam Xảo nói: “Bà nói quá. Tôi đang muốn biết bà bán thực giá bao nhiêu?”. “Bà là người biết hàng biết của, tôi còn phải nói dông dài làm gì”. Tam Xảo thu các thứ lại rồi lấy cái hòm của mụ Tiết gửi ra đặt lên bàn bảo: “Bà mở ra kiểm lại cho rõ ràng”. Mụ Tiết nói: “Bà kỹ tính quá”. Rồi mở ngay cái hòm lấy ra từng thứ một. Tam Xảo trả giá cũng không chênh lệnh mấy. Mụ Tiết chẳng tranh cãi gì, vui vẻ nói: “Như vậy thì cũng chẳng uổng, tôi có thiệt bớt mấy quan cũng không sao”. Tam Xảo nói: “Có điều là hiện chưa đủ tiền, chỉ có thể đưa bà một nửa, đợi quan nhân tôi về sẽ trả hết. Cũng chỉ mấy ngày nữa là ông ấy về thôi”. Mụ Tiết nói: “Chậm vài ngày không sao, chỉ có là giá cả nhân nhượng nhiều quá thì bạc phải là bạc đủ tuổi đấy”. Tam Xảo nói: “Chuyện đó có khó gì”, bèn chọn ra mấy thứ trang sức vài hạt châu thật thích, gọi Tình Vân dọn rượu cùng ngồi uống với mụ Tiết. Mụ nói: “Quấy rầy làm phiền bà quá”.
Tam Xảo nói: “Thường cũng rảnh rỗi thôi. Bà đến là có bạn trò chuyện. Nếu bà không ngại thì năng lại chơi”.
“Đa tạ bà có lòng yêu. Nhà tôi thì ồn ào không chịu được. Ở đây thanh tĩnh nhàn nhã quá”.
“Con trai bà buôn bán cái gì?”
“Cũng chỉ tiếp những ông khách mua bán hạt châu, hàng ngày kiếm chút rượu. Già này may mà cứ đi hết nhà này đến nhà kia, rất ít ở nhà nên cũng được. Nếu chỉ quẩn quanh trong sáu thước đất thì ngốt chết mất”.
Tam Xảo nói: “Nhà tôi cũng gần, nếu không ngại thì cứ lại chơi chuyện vãn”.
“Cũng chả dám đến quấy rầy nhiều”.
“Bà nói gì vậy?”
Chỉ thấy hai đứa a hoàn luân phiên đi đi lại lại, bày ra hai bộ bát đũa, hai tô gà, hai bát thịt muối, hai đĩa cá tươi, rồi các loại rau trái, tất cả mười sáu cái bát đĩa.
Mụ Tiết nói: “Sao thịnh soạn thế này”.
“Toàn có sẵn cả, bà đừng chê dở nhé”.
Tam Xảo nói xong rót rượu mời mụ Tiết. Mụ Tiết đáp lễ lại, rồi hai người đối diện cùng uống. Tam Xảo tửu lượng cũng khá, mụ Tiết lại là một cây rượu, giờ ăn uống thấy thỏa lòng, chỉ giận là gặp nhau muộn quá. Hôm đó ăn uống cho đến chập tối. Tạnh mưa thì mụ Tiết từ tạ xin về, Tam Xảo lại lấy ra chiếc chén lớn bằng bạc mời thêm mấy chén rượu nữa rồi cùng ăn cơm tối luôn. Nàng nói: “Bà hãy ngồi lại chút nữa, tôi xin gửi bà nửa số tiền”.
Mụ Tiết nói: “Muộn quá rồi. Bà cứ tự nhiên, chẳng vội gì đêm nay, để sáng mai tôi lại nhận cũng được mà. Cả cái hòm này, tôi cũng không mang về đâu, sợ đường bùn lầy trơn trượt khó đi”.
Tam Xảo nói: “Thế thì ngày mai tôi đợi bà”. Mụ Tiết chào rồi xuống lầu, cầm cái dù rách ra về.
Lại nói Trần Đại Lang chờ mãi đã mấy ngày mà vẫn bặt vô âm tín. Hôm đó trời mưa, chàng ta đoán bà già này chắc ở nhà, bèn lội bùn đạp nước vào thành để xem tin tức ra sao. Trước hết vào quán rượu uống mấy chén, ăn chút điểm tâm rồi đến nhà mụ Tiết, hỏi thăm thấy vẫn chưa về. Trời đã tối, đang tính quay về thì nhìn thấy mụ Tiết mặt tươi hơn hớn, chân bước xiêu vẹo, đang đi vào hẻm. Đại Lang đón mụ, vái chào rồi hỏi: “Chuyện bà nói thế nào rồi?”
Mụ vẩy tay nói: “Còn sớm mà. Bây giờ mới gieo hạt thôi còn chưa nảy mầm, phải năm sáu hôm nữa, khai hoa kết quả rồi mới tới được miệng ông. Ông đừng có dò hỏi gì ở đây, tôi không rỗi hơi”. Thấy mụ ta say. Đại Lang đành quay về.
Ngày hôm sau, mụ Tiết mua một ít trái cây đầu mùa, ít thịt cá tươi, nhờ một người đầu bếp nấu thành món đàng hoàng, lại mua thêm hai bình rượu ngon, đưa đến nhà họ Tưởng.
Tam Xảo hôm đó chưa thấy mụ, vừa bảo Tình Vân mở cửa ra ngóng thì đúng