Đêm khuya, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ chạy đến cửa sau của tiệm cà phê nhỏ, người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sự bước xuống từ chiếc xe, gõ gõ cửa sau rồi lách mình bước vào.
Lúc này, trong phòng tối ở một khu nhà đối diện, một người đàn ông đang lặng lẽ ghi lại tất cả sự việc bằng một chiếc máy quay phim.
***
Người trẻ tuổi kia đi tới lầu hai của tiệm cà phê, đẩy ra căn phòng, nhỏ giọng nói: “Anh.”
Dạ Nhiên quay đầu lại, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ nửa sáng nửa tối thật khó phân biệt, “Ngu Minh.”
Ngu Minh bước lại đem vật cầm trong tay giao cho hắn, “Đây là tình hình thu chi của gần đây.”
Dạ Nhiên tùy tiện xem một chút rồi gật đầu, “Cậu cứ quản lý sổ sách, nếu có việc gì cần phải ra mặt thì cứ bảo Vũ An làm.”
Ngu Minh vuốt cằm đáp lại: “Vâng, tôi hiểu rõ.”
“Trông chừng hắn kỹ một chút, đừng có để xuất hiện một Hàn Đông thứ hai.”
“Anh cứ yên tâm, hắn thật không dám. Hắn bị Nhiếp Minh Thành đuổi cùng giết tận, hiện tại chỉ có chúng ta mới có thể bảo vệ hắn.”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Dạ Nhiên khẽ hừ một tiếng.
“Đúng rồi, anh. Cái tên họ Nhiếp cũng sắp ra rồi. Cái cậu ‘con giả’ kia liệu có thể cùng ‘con thật’ là anh tranh vị?”
“Cậu không phải lo lắng. Hôm nay tôi gọi cậu tới đây là muốn cậu tập trung đi làm một chuyện.” Dạ Nhiên trả lời.
“Chuyện gì?”
“Giết Bùi Thù Thành.”
Ngu Minh sửng sốt, “Lại là hắn? Anh, không tiện xuống tay với hắn được, quan trọng là quá khó. Ở Mĩ còn không giải quyết được, huống chi thân phận của hắn bây giờ cũng không giống ngày xưa, nếu không giết được sẽ chọc phải phiền toái.”
Ánh mắt Dạ Nhiên đột nhiên mãnh liệt, giọng điệu ngoan độc: “Không tiện xuống tay cũng phải xuống tay! Cậu còn không rõ sao? Họ Nhiếp đã nhằm nhò gì, hắn ta mới thực sự là họa lớn. Hắn hiện tại đang ở thành phố A, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với Nhiếp Bá Khôn, nếu như vậy mới thực sự phiền toái. Hiện tại còn chưa phải lúc chúng ta trở mặt với lão già.”
Sắc mặt Ngu Minh biến đổi, gật đầu nói: “Vâng.”
Dạ Nhiên lại nói: “Cũng không thể gấp gáp, chuẩn bị chu đáo rồi mới động thủ lần nữa.”
Ngu Minh do dự một lát rồi nói: “Anh, anh cũng biết, chuyện này muốn được chắc chắn chỉ có thể xuống tay với Kỳ Liên Sơ trước.”
Dạ Nhiên trầm mặc không nói.
Ngu Minh cẩn thận nhìn sắc mặt hắn ta nói: “Anh, anh đã bỏ ra vài năm để thu phục chị ta cũng không được, em thấy không bằng dứt khoát mạnh bạo. Đem hy vọng tái hợp với Họ Bùi kia cũng chặt đứt, biết đâu…”
Dạ Nhiên chặt đứt: “Không được.”
“Anh!”
Dạ Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đã nói là không được! Cậu chỉ cần thăm dò hành tung của Bùi Thù Thành cho tỉ mỉ, tôi sẽ tự sắp xếp chuyện này.”
Ngu Minh im lặng một lát rồi trả lời: “Vâng.”
“Còn Hàn Đông, đã có tin tức gì chưa?”
“Tạm thời chưa có, hiện tại hắc bạch hai nhà đều đang tìm hắn, không biết hắn núp ở góc nào mà chưa lộ diện.”
Dạ Nhiên lạnh lùng nói: “Tăng tiền thưởng lên gấp đôi, nhất định phải tóm được hắn ta trước cảnh sát.”
***
Giữa biển xanh thăm thẳm, cô dùng sức duỗi thân thể của mình, xa xa là ánh mặt trời chiếu rọi cùng với bờ cát trắng.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com--Cô hít một hơi rồi lặn xuống biển, bơi qua từng bãi san hô xinh đẹp, những bầy cá đáng yêu, dần dần, càng lặn càng sâu, ánh sáng cũng ngày càng tối, một bóng thuyền mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, nước biển dần biến thành màu đen mà hình dáng chiếc thuyền kia lại càng rõ ràng, thân tàu tàn tạ như là xác chết, sương mù mờ ảo, âm u tĩnh mịch…
“Liên Sơ, Liên Sơ.” Có người khe khẽ gọi cô.
Cô đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Thù Thành nghi hoặc nhìn cô, sờ trán cô hỏi: “Có phải không được thoải mái không? Sao trán em lại đầy mồ hôi thế này?”
Cô bỗng nhiên nhào tới ngực anh, “Thù Thành, ôm em một chút.”
Cả người cô rõ ràng run rẩy!
Anh đẩy cô ra, trầm giọng: “Rốt cuộc là thế nào?”
Cô nhìn anh, yếu ớt trả lời: “Ôm em một chút, Thù Thành, em nằm mơ, thật đáng sợ.”
Anh nhìn cô chằm chằm mất một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vỗ lưng hỏi: “Rõ thật là, càng ngày càng vô dụng, có vậy thôi mà cũng sợ. Rốt cuộc mơ thấy cái gì?”
Liên Sơ im lặng dựa vào lồng ngực dày rộng cường tráng của anh.
Sao đột nhiên lại như vậy?
Đã rất lâu cô không nhớ đến sự kiện kia rồi, sao bỗng nhiên lại mơ thấy? Chẳng lẽ bởi vì cô và Thù Thành lại ở chung một chỗ nên sợ hãi sẽ mất đi tất cả bây giờ? Hay là…Có dự cảm nào đó chẳng lành?
“Em nằm mơ thấy anh lại bỏ em đi.” Cô nhẹ giọng nói.
Anh khẽ bật cười, lồng ngực hơi rung động, “Anh mới là người nên sợ chuyện này mới đúng chứ? Giấc mơ đều là ngược.”
Liên Sơ cũng bật cười, nhắm mắt dựa vào trước ngực anh ngủ.
‘Tách’ một tiếng, Thù Thành tắt chiếc đèn ngủ ở đầu giường, bàn tay nhè nhẹ vỗ về lưng của Liên Sơ, trong bóng tối giống như suy nghĩ chuyện gì lại nhìn chăm chú vào khuỷu tay của cô.
***
Ở một nơi khác, trong bóng tối, Dạ Nhiên dựa vào ghế sa lon, đôi mắt khép hờ nhìn lên trần nhà, đôi tay đỡ sau ót, trên môi ngậm một điếu thuốc lập lòe trong bóng tối.
Bên tai nghe như có tiếng gió rì rầm từ phương xa thổi tới.
Đêm hôm ấy, ánh trăng sáng tỏ, dòng sông xanh thẳm lững lờ trôi, hắn và cô trôi dạt trên một chiếc thuyền hư, không bờ không bến, không có ngày mai, chỉ có vĩnh viễn.
***
Mặc kệ trong đêm tối tâm trạng có bao nhiêu dao động bất an, ban ngày khi mặt trời vừa xuất hiện, tất cả sẽ biến mất trong ánh mặt trời sáng lạn, cứ như chưa tồn tại bao giờ.
Lúc này, Liên Sơ đang cước bộ trên hành lang dài hoa lệ, thanh tao của nhà hàng Hạnh Vũ Nam, tựa như một vị nữ vương bình thản ung dung, tràn đầy khí chất.
Thứ năm.
Cô vừa nghiêm túc chỉ ra những vấn đề tồn đọng cho các trưởng bộ phận cùng đi, định ra kỳ hạn chỉnh đốn và cải cách, vừa âm thầm đếm dọc đường đi có bao nhiêu cô gái vừa nhìn thấy cô từ xa đã chạy vòng đi đường khác.
Đúng lúc này, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đám người hỗn loạn, trong đó còn có mấy người lôi lôi kéo kéo, tranh cãi hết sức ầm ĩ. Liên Sơ nghiêm mặt đi tới, đám người tự giác dạt ở hai bên.
Cô lên tiếng hỏi ba người đang ở trung tâm cuộc cãi vã: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Nữ phục vụ vẻ mặt quật cường đứng giữa đám người kia vừa nhìn thấy cô ánh mắt chợt lóe, sau đó tựa như giận dỗi quay mặt không nói lời nào.
Mà vị giám đốc họ Lưu tròn tròn mập mạp vừa nhìn thấy cô, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, khom lưng cúi đầu nói: “Chỉ là vấn đề nho nhỏ, tổng giám đốc Kỳ cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức xử lý.”diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Người đàn ông bên cạnh mặc một thân hàng hiệu, sắc mặt gian tà cười lạnh nói: “Cái gì gọi là vấn đề nho nhỏ? Tôi đã từng đến nhiều quán ăn như vậy nhưng chưa từng bị một nữ phục vụ mắng qua đâu. Nhà hàng Hạnh Vũ Nam các người thật sự đối đãi với khách hàng như vậy sao? Chuyện này tôi nhất định sẽ tuyên truyền thật tốt.”
Giám đốc Lưu không nhịn được muốn vã mồ hôi, vội vã gật đầu với người đàn ông kia, cười nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm chỉnh xử lý nhân viên của mình. Tổng giám đốc Kỳ, cô xem có thể tặng vị khách này thẻ VIP giảm 85%?”
Gã đàn ông kia hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ tôi thiếu tiền có phải không? Nhà hàng Hạnh Vũ Nam thật đúng là ỷ lớn mà bắt nạt khách.”
Vẻ mặt của giám đốc Lưu cứng đờ, quay đầu lại nghiêm mặt nói với cô gái phục vụ: “Tống Từ Băng, cô lập tức nhận lỗi với vị khách này cho tôi. Nếu không phải cuốn gói cút khỏi nơi này ngay lập tức.”
Tống Từ Băng cắn răng: “Cút thì cút, bảo mẹ ông đến mà nhận lỗi với loại sắc lang này đi!”
Sắc mặt của gã đàn ông kia và giám đốc Lưu đều biến đổi.
Gã đàn ông độc ác mười phần mắng: “Con đàn bá thối này, cô CMD dám nói lại cho tôi.”
Sắc mặt của Tống Từ Băng đỏ bừng, nước mắt lã chã. Liên Sơ dùng tay đè lại bả vai cô, tiến lên một bước hỏi gã đàn ông kia: “Vị khách này không phải lần đầu tiên đến nhà hàng Hạnh Vũ Nam chứ?”
Gã đàn ông ngẩn người, nói: “Đúng vậy”.
Liên Sơ liếc mắt đánh giá lại hắn một cái, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tống Từ Băng: “Có phải chính là cái gã đàn ông ‘chó mẹ’?”
Tống Từ Băng sững sờ, không nhịn được cười lên, gật đầu một cái: “Vâng”.
Liên Sơ sáng tỏ, hắng giọng hỏi: “Tống Từ Băng, sao cô với vị khách này lại xảy ra tranh chấp?”
Tống Từ Băng đỏ mặt lên nói: “Tôi nhìn thấy vị khách này từ phòng bao bước ra thiếu chút nữa trượt chân nên mới tiến lên đỡ lại, ai biết ông ta lại vươn tay sờ lên ngực của tôi.”
Ánh mắt của gã đàn ông tóe lửa: “Đừng có mà không biết xấu hổ, chỉ không cẩn thận chạm một cái mà thôi. Cũng không xem lại dáng người của cô một chút, trước ngực không có hai lạng thịt, kẻ nào CMD muốn sờ cô.”
Tống Từ Băng tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt.
Ánh mắt Liên Sơ rét lạnh, nét mặt giống như tảng băng, “Quản lý Vương, lập tức kiểm tra máy quay giám sát, để xem rốt cuộc là vô ý hay là khiếm nhã. Thực bất đắc dĩ, phiền toái vị tiên sinh(14) này cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Vẻ mặt gã đàn ông kia cứng lại, “Không phải cô đần độn đấy chứ? Coi như lão tử(15) sờ soạng cô ta thì thế nào? Chẳng lẽ chỉ sờ một cái cũng bị bỏ tù hay sao? Lão tử còn không tin có chuyện quỷ quái này.”
Liên Sơ lạnh lùng đáp lại: “Có tin hay không thử một chút là biết, dám đến nhà hàng chúng tôi giở trò lưu manh? Ông tìm sai chỗ rồi!”
Bạn bè của gã đàn ông kia thấy mọi chuyện không ổn, tiến lên kéo gã lại nói: “Chỉ có một chút chuyện nhỏ lại làm mọi người mất vui, cần gì chứ? Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, cùng lắm thì sau này không tới là được.”
Gã đàn ông kia nét mặt khó chịu bị bạn bè kéo đi.
Liên Sơ lên tiếng gọi lại: “Các vị chờ chút.”
Gã đàn ông ‘chó mẹ’ tức giận nói: “Cô còn muốn thế nào?”
Liên Sơ thản nhiên, “Các vị nếu đã có thể tới nhà hàng Hạnh Vũ Nam ăn cơm chứng tỏ cũng là người có mặt mũi, làm việc sẽ chịu trách nhiệm. Nếu đoạn video ghi được ngày hôm nay bị phát tán trên mạng, ngộ nhỡ bị người ta lật lên đối với danh dự của quý công ty ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.”diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Sắc mặt của gã đàn ông kia liên tục tái nhợt, bạn bè ông ta thay mặt nói: “Hôm nay bạn tôi uống thêm vài chén nên có chút hồ đồ, mong các vị không để ý.”
Liên Sơ lạnh lùng đáp trả: “Việc này phải xem người bị hại nói thế nào?”
Tống Từ Băng lên tiếng: “Bỏ đi, tôi cũng không muốn nhiều lời với loại người như vậy.”
Liên Sơ gật đầu một cái, “Mời các vị đi, hi vọng các vị nhớ rằng, nhà hàng Hạnh Vũ Nam chúng tôi sẽ vì khách hàng mà cung cấp chế độ phục vụ ưu việt nhất nhưng tuyệt đối không phải quỳ gối phục vụ. Hoan nghênh lần sau lại tới.”
Mấy người kia sắc mặt trắng nhợt, im lặng rời đi.
Sau lưng, đám nhân viên phục vụ vây đến bên cạnh Liên Sơ vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Từ Băng kéo tay Liên Sơ, híp mắt cười nói: “Chị Chung…Không, tổng giám đốc Kỳ, cảm ơn chị.”