“Tổng giám đốc khó khó tính nhưng cô Ngải lại được tuyển thẳng vào làm việc trong công ty chắc chắc cô có năng lực hơn người”. Trưởng phòng Trịnh quét mắt nhìn Ngải Ái. “Có phải cô Ngải đã từng đạt được thành tựu gì đó hơn người mới được Tổng giám đốc chú ý…”
Ngải Ái ngẩng đầu lên đăm chiêu:
“Thành tựu? Thành tựu?”. Nghĩ mãi mà không ra. “Năng lực hơn người hả? Hồi tiểu học tôi được giải nhất kỳ thi HSG máy tính bỏ túi có tính không?”
“Sặc…”. Trưởng phòng Trịnh gặng hỏi. “Hay gia đình cô Ngải chắc là… À, người thân của cô có ai làm chủ tịch tập đoàn nào không? Có quan hệ hợp tác với Tổng giám đốc?”
“Tôi mồ côi cha mẹ!”. Ngải Ái trả lời lưu loát. “Hơn nữa, tôi cũng chưa gặp Tổng giám đốc bao giờ. À, tôi cũng muốn hỏi trưởng phòng, tại sao Tổng giám đốc lại chọn tôi vào vị trí trợ lý?”
Trưởng phòng Trịnh ho mấy cái, quay đầu đi:
“Ừ… Đây là quyết định của Tổng giám đốc”.
Cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai! Tôi đã suy nghĩ về vấn đề của cô suốt cả đêm.
“Đinh!”
Thang máy lên đến tầng trên cùng, trưởng phòng nói:
“Đi thẳng, rẽ trái sẽ thấy văn phòng Tổng giám đốc”.
Ngải Ái bước ra khỏi thang máy, hít vào thở ra thật sâu, sau đó đi thẳng tới văn phòng sáng choang của Tổng giám đốc.
Nói thật, cô rất mong ngóng được nhìn thấy vị Tổng giám đốc trẻ tuổi tài cao Mộc Duệ Thần.
********
Đứng trước cửa phòng Tổng giám đốc, Ngải Ái vừa chỉnh sửa quần áo vừa hít thở thật sâu, giơ tay định gõ cửa thì “cạch” một tiếng, cánh cửa bật mở, từ trong phòng có một cô gái xinh đẹp váy áo thời trang đi ra ngoài, cô gái đóng cửa lại ngay sau đó, cổ áo xộc xệch, tóc tai rối tung, nhìn thấy Ngải Ái khẽ nhíu mày:
“Cô là trợ lý mới của Tổng giám đốc?”
Ngải Ái ngẩng đầu lên, gương mặt lễ phép nhanh chóng biến thành kinh ngạc. Ơ! Đây là cô gái hôm qua ở trong thang máy làm chuyện đó đó với gã biến thái.
“Cô… cô… cô là…”
Mắt Ngải Ái mở to, đưa tay chỉ vào cô gái:
“Cô là cô gái hôm qua?”
“Tôi là trưởng phòng Kế hoạch”. Cô ta nhìn Ngải Ái khinh thường. “Tổng giám đốc hiện không có trong phòng, dặn cô đứng đây chờ và không được đi đâu”.
“Nhưng mà…”. Ngải Ái khó hiểu hỏi. “Tôi có thể tìm Tổng giám đốc ở đâu chứ…”
“Tổng giám đốc ở đâu là việc cô hả? Được rồi, tôi đã chuyển lời của Tổng giám đốc cho cô, hãy đợi ngày ở đâu. Đã biết chưa?”
Nói xong, cô gái xinh đẹp nện gót giày bỏ đi.
Ngải Ái giơ tay chơi với, mặt kinh ngạc, không phải chứ, ngày đầu tiên đi làm sao lại kỳ quặc thế này?”
Cô thử gõ cửa phòng Tổng giám đốc.
Không có tiếng đáp lại.
Thử vặn tay nắm cũng không thể mở ra.
Cho nên, cô liền dựa người vào cửa, cầm di động lên định nhắn tin cho Mạnh Á Xuyên cái tin nhắn nhưng thấy sóng yếu lại thôi, tiếp tục đứng đợi.
Loáng cái đã tới giờ cơm trưa, Ngải Ái đưa tay sờ bụng đói mẹo, định đi tới cửa thang máy, ngón tay nhấn nút thì phát hiện ra một bi kịch, thang máy đã dừng hoạt động.
“Gì nữa?”
Cô khẽ nói, nhanh chân chạy đến cầu thang bộ để đi ăn cơm thì…
Khi cô chạy đến cầu thang, suýt nữa thì ngất xỉu vì ngay cầu thang bộ cháng ngữ một cánh cổng sắt to đùng khóa lại, không hề có bất kỳ khe hở nào.
Ngải Ái đành quay trở lại phòng Tổng giám đốc, ngồi xổm xuống chờ đợi.
Ôi, đói quá rồi. Hay là Tổng giám đốc không đi làm?
Chờ mãi… Một tiếng đồng hồ trôi qua… Ba tiếng đồng hồ trôi qua…
Sáu tiếng… Rồi mười tiếng trôi qua…
[Thằng này ác...]
Đúng boong 10 giờ tối, Ngải Ái mở mắt, hóa ra cô nãy giờ cô ngồi ngủ, cầm di động lên định gọi cho Mạnh Á Xuyên liền hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Di động mất sóng.
Ơ… Cô hoảng sợ.
Đừng nói với cô đây là công ty buôn bán phụ nữ, muốn nhốt cô lại rồi đem bán.
Đang nghĩ ngợi thì “phụt” một tiếng, trong nháy mắt, toàn bộ dàn đèn sáng choang trong hành lang đều tắt, cả tầng trên cùng rộng lớn bỗng chốc tối om, tay Ngải Ái run run, lồng ngực nhảy dựng lên.
Cảm giác rùng rợn vây quanh cô!
“Hơ… Sợ quá!”. Cô nhấc chân bước về phía trước, từng bước một phát ra những tiếng vang trên hành lang hun hút, khủng bố thấy sợ.
“Cái nơi quái quỷ gì thế này!”. Cô run rẩy mắng chửi một tiếng, lần mò trong bóng tối, cả người run lập cập, những bước đi đều nhũn cả ra.
“Xin chào! Có ai không? Cứu tôi với! Ở đây còn người, đừng tắt điện”.
“Này!”
“Có-người-ư-?”
Cô la lên nhưng lại chỉ nghe thấy giọng nói của mình vang vang, sau đó im bặt…
Nếu biết trước thế này cô đã không đến đây…
Ngải Ái vỗ bụng trống rỗng, ảo nảo. “Đêm nay có ai quay lại đây không… Mai ra được khỏi đây mình sẽ nghỉ việc ở cái nơi quái quỷ này. Thật khủng bố!”
“Khủng bố lắm sao?”
Một giọng nói trầm ấm của đàn ông xuyên qua không khí vào thẳng màng nhĩ của cô, cả người Ngải Ái chấn động, vội quay người lại, cảnh giác:
“Ai?”.
“Nếu tôi nói… cô không thể ra khỏi đây thì sao?”
Giọng nói khàn khàn như phát ra từ địa ngục từ từ đi về phía cô, từng bước từng bước một, rất chậm rãi… Cô có thể cảm giác được thân hình cao lớn kia đang bước từng bước về phóa cô.
“Anh là ai?” Ngải Ái vội lùi lại.
“Tôi…”
Anh ta đã đứng trước mặt cô, trong bóng tối, Ngải Ái không thể nhìn thấy mặt mũi của anh ta nhưng vẫn cảm nhận được khí thế bức người khiến người khác phải run sợ.
“Tôi là…”. Anh cúi đầu, hơi thở phả vào má cô… “Người đàn ông của cô”.
222.
“Anh nói gì tôi không hiểu…?”
Ngải Ái sợ sệt dựa lưng vào tường, cảnh giác được hai bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông này đang vuốt ve làn da cô, cô lơ mơ trong run rẩy.
Cả người đàn ông này tản mác ra luồng hơi thở nguy hiểm đáng sợ.
“Anh là…”. Mũi hít phải một mùi hương thoảng qua, Ngải Ái chợt nhớ lại và bừng tỉnh. “Anh là tên biến thái trong thang máy”.
“Tốt”
Anh cười nhẹ, bàn tay lạnh lẽo không vuốt ve cô nữa mà chống lên tường nhốt cô bên trong không để cô có cơ hội bỏ trốn.
“Cô nhớ tôi, tốt, bé con, tôi sẽ thưởng cho cô”.
“Rốt cuộc anh là…”
Ngải Ái hét lên, sau đó có cảm giác chân được nhấc bổng lên, cả người nằm trong lồng ngực rắn chắc, hai cánh tay ôm chặt cô khiến cô không thở nổi.
“Khoan đã, anh định làm gì thế?”
“Giúp cô nhớ lại một vài chuyện”. Giọng nói lạnh như băng không có nổi một hơi ấm, cảm giác yết hầu của anh run run, giọng nói này khiến Ngải Ái hoảng sợ.
Cô lẳng lặng, ngẩng đầu lên nhìn anh trong bóng tối:
“Tôi không quen anh, này anh, anh… nhầm tôi với ai”.
“Nhầm cô với ai?” Đôi mắt sâu thẳm của Mộc Duệ Thần lóe sáng.
Khóe môi đang cười dần thu lại, cúi đầu nhìn cô gái ngây thơ trong lòng, lạnh nhạt:
“Này cô, cho dù cô có hóa thành tro đi nữa, tôi cũng biết đó là cô”.
Trái tim cô đau nhói khi nghe những lời này, thì thầm theo phản xạ:
“Thật chứ…. Nếu đúng như vậy thì tại sao… lúc đó anh liếc mắt nhìn thấy tôi nhưng lại không nhận ra…”
Tiếng bước chân chợt dừng lại, Ngải Ái có cảm giác một ánh mắt đang nhìn thẳng xuống đỉnh đầu mình, vội chỉnh lại:
“Tôi lảm nhảm đất, anh nhầm tôi với ai rồi, tôi thật sự không quen anh, chỉ mới gặp anh một lần trong thang máy thôi, anh đừng…”
“Đừng phủ nhận”. Giọng anh như ra lệnh. “Tôi sẽ làm cho em buộc phải thừa nhận… chính miệng em thừa nhận em là bé con của tôi”.
Anh ôm cô đi về phái trước, mở cửa phòng Tổng giám đốc, sau đó đi vào trong.
“Khoan! Sao anh có thể mở được cửa phòng Tổng giám đốc”. Da đầu Ngải Ái run lên, lòng náo loạn. “Anh là ai vậy?”
Tiếng cười nhẹ lọt vào tai, tiếng cười rất đáng yêu.
Khóa trái cửa lại, ôm cô vào trong phòng ngủ của Tổng giám đốc, đặt cô lên chiếc giường màu trắng rộng cả ba thước, âu yếm vỗ má cô:
“Bé con, tôi nói câu này với cô đây là lần thứ hai, và không có lần thứ ba”.
Ngải Ái nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh, trừng mắt, lẳng lặng không nói gì.
“Cô nhớ cho rõ, tôi là Mộc Duệ Thần”.
Anh vừa nói xong, có luồng sáng vụt qua rồi vụt tắt, Ngải Ái lắc đầu… “Hình như tôi đã từng nghe thấy câu này ở đâu…”
Đôi mắt Mộc Duệ Thần tối sầm lại, trèo lên giường, vươn tay kéo cô lại.
“A!”. Cô hét toáng lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng ôm của anh. “Anh là.. anh là Tổng giám đốc của Mộc thị! Anh là tổng giám đốc của tôi ư?”
Mộc Duệ Thần khẽ đáp lại: “Ừ!”
“Không thể nào?”. Ngải Ái không thể chấp nhận được sự thật này, bò dậy muốn bỏ chạy.
“Tổng giám đốc của Mộc thị lại là một tên biến thái, thế giới này điên thật rồi, tôi chắc chắc đang nằm mơ! Tôi muốn về nhà!”
“Muốn trốn cũng vô ích”. Mộc Duệ Thần dựa người vào giường nhìn Ngải Ái kích động muốn bỏ trốn, giọng nói khá bình thản. “Cô luôn thích chơi trò trốn tìm, nhưng trò đó giờ tôi chán rồi”.
Những tiếng gằn giọng này làm cho Ngải Ái có cảm giác vừa lạ vừa quen.
Cô không hiểu, đối với một người hoàn toàn xa lạ như Mộc Duệ Thần, ở đây để bị anh bắt nạt… lại thấy không ghét bỏ… thậm chí còn hơi nhớ nhung…
“Anh muốn gì?”. Cô trốn vào góc giường, mở to đôi mắt sợ hãi.
“Không bao giờ tin tưởng cô để bị cô lừa, nhốt cô lại, cầm tù cô, vĩnh viễn không bao giờ cho cô có cơ hội bỏ trốn”.
Anh lẳng lặng nói, đứng dậy bước tới gần cô, đưa tay nhấn vào tường.
“Bốp” một tiếng, bật sáng tất cả các đèn, lúc này Ngải Ái có thể nhìn rõ người trước mắt.
Dáng người cao lớn, đôi mắt như nước hồ, ánh mắt như ác thú.
Cô từ từ bò ra sau, nhìn Mộc Duệ Thần bước từng bước lại gần, sợ hãi lắc đầu lia lịa:
“Khoan đã, anh muốn làm gì? Chúng ta phải nói ra suy nghĩ của nhau… Anh đừng kích động… Giết người là phạm pháp”.
Cô hét lên rồi che mặt, rúc vào trong xó không dám động đậy.
“Ngốc, bé con, ai muốn giết cô! Tôi chỉ muốn cầm tù cô thôi”.
Ngải Ái thả tay xuống, mặt đau khổ. “Tôi không phải chim chóc, anh nhốt tôi làm gì? A! Hay là anh coi tôi như thú cưng? Sao anh phải tìm một người sắp 25 tuổi là tôi. Ngoài kia có biết bao cô gái trẻ đang tuổi mới lớn xinh đẹp đếm không xuể. Tổng giám đốc, xin ngài đấy, thả tôi ra đi”. Tên này đúng là một kẻ biến thái.
“Ngoài cô ra, tôi không cần ai khác”. Giọng nói tùy hứng và bình thản.
“Đừng!”. Ngải Ái xua tay. “Cầm tù người khác cũng là phạm pháp. Còn nữa, tôi không có kỹ năng đặc biệt, cũng không có năng lực đâu, rồi anh cũng chán tôi thôi…”
“Cũng đúng…”. Đôi môi gợi cảm của anh mỉm cười. “Sẽ có ngày tôi chán cô?”
“Có phải… anh đồng ý thả tôi rồi không?”. Ngải Ái thận trọng hỏi. “Vậy, vậy Tổng giám đốc nghĩ ngơi nhé, tôi xin nghỉ việc, thấy tôi anh sẽ chán thôi”.
Nói xong, quay người định bước xuống giường để chạy trốn thì câu nói ngay sau đó làm Ngải Ái hóa đá.
223.
“Đúng lucs tôi đang nghĩ có nên chán cô không thì tôi lại chẳng thấy chán”. Mộc Duệ Thần nói sau lưng cô. “Này cô, hãy nghĩ cách khiến tôi chán cô”.
Cả người Ngải Ái Ái cứng ngắc như rô bốt, chậm rãi quay đầu lại, giọng n