“Cô vẫn ngu ngốc như trước”. Mộc Duệ Thần vươn tay kéo cô lại.
Ngải Ái nằm trong lòng Mộc Duệ Thần mở to mắt nhìn gương mặt đẹp trai gần sát, thở cũng không dám thở.
Gương mặt đẹp trai này quá đáng sợ, sao lại có người đẹp trai ngời ngời thế này?
“Giờ làm gì nhỉ?”
Ánh mắt Mộc Duệ Thần quét qua người cô, đặt tay lên ngực cô.
“25 tuổi rồi sao? Để tôi kiểm hàng”.
Này!
Ngải Ái quát to, giương nanh múa vuốt túm lấy tay Mộc Duệ Thần, đá đạp để Mộc Duệ Thần không thể lại gần, cố hết sức vũng vẫy khoát khỏi vòng tay như gông xiềng của anh. Kết quả càng bị Mộc Duệ Thần ôm chặt, còn bị anh đè lên trên, Mộc Duệ Thần chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cô có cảm giác móng vuốt của cô như của con gà con còn trong trứng trong khi Mộc Duệ Thần là một con mãnh thú nguy hiểm với hơi thở hoang dã bao quanh cô.
Hai tay Ngải Ái bị một tay anh kéo lên trên đầu, tay cò lại đang lần cởi từng chiếc nút áo.
“Anh định làm gì?”. Ngải Ái gào lên. “Anh mà dám chạm vào người tôi, tôi sẽ tố cáo cho anh tàn đời”.
“Tốt, tôi đã chờ ngày này”.
Mộc Duệ Thần không thèm quan tâm tới cô, cởi áo cô ra nhìn chằm chằm vào làn da trắng mịn và dáng người xinh đẹp, đôi mắt sâu thẳm:
“Bé con!”
“Đừng có gọi tôi là bé con”. Cô hét. “Đồ biến thái, buông tôi ra!”
“Buông cô ra?”. Mặt Mộc Duệ Thần biến sắc. “Một khi cô đã lựa chọn việc phản bội tôi tức là… cô tự chọn cái chết và tôi rất thích điều này”.
“Anh nói quỷ nói ma gì đấy. Tôi nói với anh rồi, anh nhầm tôi với ai”.
Ngải Ái có lẽ đã phát điên bởi vì cô sắp bị tên này làm nhục. Ánh mắt của tên này như muốn ăn thịt cô và tuyệt đối không bao giờ tha cho cô.
Cô hít vào thở ra thật sâu, bình ổn tâm trạng, ngẩng mặt lên nhìn Mộc Duệ Thần, nhỏ nhẹ:
“Tổng giám đốc Mộc, nếu mặt tôi giống người mà anh hận hay người đó gây thù gì với anh thì tôi thay cô ấy lấy làm ân hận vì điều đó. Cho nên, tôi xin anh hãy mở rộng lòng mình ra, cái gì qua rồi thì hãy cho qua luôn đi, đừng giữ trong lòng, rồi anh cũng sẽ gặp được người con gái tốt hơn cô ấy”.
“Ai mà chẳng có quá khứ không muốn nhắc lại, tuy tôi đã biết được bí mật này nhưng tôi sẽ không nói cho ai biết. Tổng giám đốc, đêm đã khuya rồi, ngài muốn nghỉ ngơi thư giãn đúng không, vì ngài đã bận rộn suốt cả ngày, chắc tinh thần của ngài…”
Để mặc cho cô thao thao bất tuyệt, Mộc Duệ Thần không nói câu nào chỉ nằm đè lên người cô, mắt híp lại, nhìn cô không chớp mắt.
Hai hăm không gặp, trông cô thông minh hơn, vẫn xinh đẹp mê người như trước, tỏa ra mùi hương quen thuộc, ngay cả cái cách kiếm cớ bỏ trốn, nói lý lẽ đều không thay đổi.
Nếu cô vẫn như trước đây ôm choàng lấy anh, cuộn tròn trong lòng anh, làm nũng và nói với anh rằng em yêu anh, em thật sự rất yêu anh thì anh vẫn sẽ như trước… cưng chiều cô như trước đây.
Nếu… cô không phản bội anh… Nếu cô không lợi dụng việc được anh yêu chiều mà lừa anh, ngủ với những tên đàn ông khác…
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh trầm xuống, nắm chặt eo cô, lẳng lặng ra lệnh:
“Từ nay trở đi, tôi là người đàn ông duy nhất của cô. Nghe rõ chưa?”
“Hả?”. Miệng lưỡi Ngải Ái khô khốc, sững sờ nhìn Mộc Duệ Thần, lòng bực bội, tiếc thay cho việc nãy giờ cô thao thao bất tuyệt cảm thông với hắn vậy mà hắn chỉ nói một câu đơn giản như vậy…
Cô thầm phân tích câu nói này, điều đó có nghĩa là Bé con của hắn là người đã chụp cái mũ xanh lên đầu tên đại biến thái họ Mộc này. [Ngoại tình]
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô không giấu được sự thương cảm, tặc lưỡi, anh này vừa đẹp trai vừa giàu có lại có một cô vợ ngoại tình, thảo nào trái đất này đang “xanh hóa”.
“Anh thành ra thế này là do trước kia anh bị thất tình, người con gái đã phản bội anh không còn ở bên cạnh anh nữa thì việc gì anh phải đau khog? Chắc hiện giờ cô ấy đang rất hạnh phúc, chỉ có mình anh vẫn không quên được tình cũ và ngày đêm đau khổ”. Ngải Ái cố nhớ lại mấy câu đọc trong cuốn sách tâm lý, có chương đại khái thế này, người thất tình có thể sẽ tìm cách chữa bệnh thất tình bằng những hành vi biến thái? À, đúng rồi, cần phải đồng cảm với sự đau khổ của anh ta để anh ta thấy bản thân được an ủi rồi sau đó từ từ khuyên nhủ…
“Ừ… Ặc ặc… Tổng giám đốc có một ngoại hình siêu sao, một thân phận cao quý mà khối đàn ông ước ao nhưng không được, tôi nghĩ cái cô gái mà rời xa anh rồi đấy chắc bây giờ hối hận lắm. Ngài đừng sống vì quá khứ, nên tìm một cô bạn gái thích hợp hơn với ngài rồi cô ấy sẽ làm cho ngài được hạnh phúc, tốt nhất ngài nên quên mối tình đã qua thì hơn”.
Ngải Ái giương mắt chờ đợi, trong lòng hò hét, thả tôi ra đi, bà đây sắp chết đói rồi đây.
“Hãy cứ để quá khứ u ám đó qua đi, anh hãy nhìn về tương lai, rồi anh cũng sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình. Cho nên, Tổng giám đốc, cố lên nhé”.
Dứt lời, cô chạy như bay tới cửa, và rồi hoàn toàn bị chấn động khi thấy cửa phòng khóa chặt, mặt hoảng hốt như đang đứng ngay ranh giới giữa sống và chết.
224.
Mộc Duệ Thần nhìn lưng cô cười thầm.
Đồ ngốc, định dùng mấy quyển sách nhập môn tâm lý để đối phó với anh ư?
Đúng là… tác phong của bé con.
Anh tựa người vào đầu giường, cầm ly nước liếc nhìn tập tài liệu chưa xem trong tay, im lặng không nói gì.
Sau khi ra sức vặn chốt cửa 10 phút liền, Ngải Ái thả bàn tay đau nhức ra, chán nản quay lại nhìn Mộc Duệ Thần lạnh nhạt nhàn nhã, chỉ vào cửa, sợ hãi nói:
“Tổng… tổng giám đốc, mở giùm tôi cái của”.
Mộc Duệ Thần từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt như đang thẩm tra cô, gằng từng tiếng một:
“Tại-sao-phải-mở-cửa?”
Ngải Ái cố kìm lửa giận, cười nói:
“Khuya rồi,tôi muốn về nhà”.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay:
“Tôi sẽ trả tiền làm thêm cho cô”.
Tuy người trước mặt không còn đáng sợ như trước và hiển nhiên cũng không còn dáng vẻ của một gã biến thái nhưng Ngải Ái vẫn không hề có chút cảm tình nào với vị Tổng giám đốc trẻ tuổi của Mộc thị này.
“Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi muốn nghỉ…”
“Không có khả năng đó”. Mộc Duệ Thần liếc cô. “Cô không đọc hợp đồng mà cô đã ký với bộ phận nhân sự à? Khi tùy ý bỏ việc phải bồi thường, nếu giờ cô đưa tôi tôi sẽ duyệt đơn xin nghỉ việc cho cô”.
“Bồi thường ư?”. Ngải Ái sờ ví còn khoảng mấy trăm đồng, dè dặt hỏi. “Tôi không mang theo nhiều tiền, quét thẻ được chứ?”
“Công ty này luôn đề cao uy tín lên trên hết, nên chuyện lật lọng sẽ lấy gấp trăm lần để răn đe, trợ lý Tổng giám đốc là vị trí được trả lương không thấp, phạm vi công việc khá rộng, nếu đã tự ý bỏ việc phải bồi thường khoảng…”. Anh đăm chiêu vài giây. “Mười vạn!”. [Là nhiêu ta?]
“Mười vạn! Mười vạn! Mười vạn!”. Ngải Ái điên cuồng hét lên. “Chỉ là tự ý bỏ việc thôi mà, vi phạm hợp đồng bồi thường gì lắm thế? Anh tham lam vừa thôi”.
“Đúng là như thế!”. Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô. “Mai giờ hành chính cô đến bộ phận nhân sự xem lại hợp đồng, trong đó viết rất rõ”.
Khocs~~~ Ngải Ái suýt nữa thì té xỉu, mười vạn ư, có bán cô đi cũng không đủ.
Mới vừa rồi còn là một tên thất tình sao trong nháy mắt lại biến thành một gã keo kiệt, bủn xỉn vắt cổ chày ra nước, bắt người ta phải làm theo yêu cầu của gã như thế này.
“Tổng giám đốc”. Cô chợt thấy Mộc Duệ Thần trong vai một tên biến thái vẫn là tốt nhất. Vì cô có thể giả làm bạn gái của anh ta rồi sau đó cao chạy xa bay.
“Trợ lý Ngải”. Anh đứng dậy, mở cửa chỉ vào chồng tài liệu trên bàn, ra lệnh:
“Đây là những nghiệp vụ cơ bản của công ty trong đó có năm bản hợp đồng cần được chỉnh sửa không sai một chữ, sáng mai đúng 8h phải nộp lại cho tôi, trong đó còn một bản báo cáo phải làm gấp nhưng có thể cho cô thêm thời gian, đúng 10h sáng mai nộp lại. Giờ cô có thể ra ngoài”.
Mộc Duệ Thần gằn từng tiếng một cách máy móc, Ngải Ái sửng sốt một lúc lâu rồi nhẹ nhàng thở ra, anh ta có thể xem là người bình thường, cô không còn phải lo lắng tới việc thất thân. Cô đã hẹn với Bắc Hàn giữ gìn cho đêm tân hôn… Hiện giờ, chỉ cần làm việc chăm chỉ là được.
“Vâng thưa Tổng giám đốc, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao”.
Ngải Ái gật đầu, chạy ra ngoài ôm chồng tài liêu cao ngất cười nói:
“Khuya thế này rồi sao ngài còn chưa rời công ty?”
“Tối nay tôi ngủ ở đây”.
Mộc Duệ Thần lạnh nhạt lên tiếng, quay người đi vào phòng ngủ.
Đây quả thực là một vị tổng giám đốc cần cù – trẻ tuổi mà đã có tinh thần làm việc tận tụy.
Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần sùng bái ba giây sau đó chạy tới cửa phòng.
Lách cách lách cách.
Nước mắt uốn lượn như hình cọng mỳ ~~~~ Tại sao lại không mở ra được.
Vì không ra ngoài được nên Ngải Ái đi đi lại lại trong phòng sau đó bước tới phòng ngủ, gõ nhẹ mấy cái:
“Tổng giám đốc ơi… Tổng giám đốc ngủ chưa?”.
“Chưa!”.
Trong phòng phát ra giọng nói lãnh đạm như nước và trông khá bình tĩnh. “Sao, có chuyện gì thế?”
“Tổng giám đốc, mở giùm cửa phòng được chứ?”. Ngải Ái dè dặt thận trọng nêu ra vấn đề.
“Không!”
“Hả?”. Cô la lên, sắc mặt vô cùng khó coi đứng trước cửa. “Tôi có nghe nhầm không? Tổng giám đốc nói… không hả?”
“Cô hoàn thành công việc của ngày hôm nay rồi hãy nói tới chuyện rời công ty”. Lạnh lùng ra lệnh, sau đó giọng nói chuyển hướng có chút nhân tính. “Hoặc cô cũng có thể lựa chọn việc ngủ với tôi”.
“Không không không không không không không ~”.
Sau khi lắc đầu điên cuồng, Ngải Ái chạy ngay tới bàn của sếp, ôm tập tài liệu cố gắng làm.
Tên Mộc Duệ Thần này giống mấy gã trong ngược văn thật, đối xử với nhân viên là cô đây quá mức tàn nhẫn, ôi nỗi lòng của tôi có thấu được trời xanh không!
Cánh một cách cửa, Ngải quay sang nhìn thấy đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, liền cảm thấy như được an ủi, không sao, ít ra cũng có sếp cùng tăng ca, trong lòng thấy cân bằng trở lại.
Cô lấy tập tài liệu đầu tiên ra, bắt đầu nghiên cứu, lòng nghĩ cách làm sao để hoàn thành nhanh nhất lượng công việc, để nhanh chóng về nhà ăn cơm, cô không muốn là nhân viên bị chết đói trong văn phòng của Tổng giám đốc.
Tài liệu khá khó hiểu, Ngải Ái khó khăn ngồi đọc, toàn bộ các hợp đồng đều bằng tiếng Anh, cho dù trình độ tiếng Anh của cô khá ốt nhưng có rất nhiều từ cô không hiểu nghĩa.
Khổ sở nhìn vào chúng, bụng lại sôi ọc ọc… Đầu cô chỉ có ba chữ! Đói! Đói! Đói.
Đúng lúc đó thì cửa phòng ngủ đẩy mạnh ra, Ngải Ái ngẩng đầu nhìn, Tổng giám đốc Mộc cao ngạo đang đứng trước cửa nhìn cô chằm chằm?
“Tổng giám đốc!”. Cô vội vã chạy tới, run rẩy. “Đã khuya thế này sao ngài còn chưa ngủ?”
Mộc Duệ Thần dựa người vào cửa, cau mày:
“Cửa phòng cần phải có mã số mở cửa và vân tay, thang máy cũng thế, nếu cô không hoàn thành xong công việc thì không thể đi bất kỳ đâu”.
“Đúng thế, thưa Tổng giám đốc”. Tôi không phải nô lệ, đ