“Hì hì… Ặc!” Ngải Ái bối rối, hích vào người Bắc Hàn. “Anh đừng đùa nữa. Coi chừng em nghỉ chơi với anh bây giờ”.
“Trước đây nói với em câu đó em đâu có ý kiến gì”. Anh thở dài. “Sao giờ nhìn em giống như bị người khác cướp mất trái tim”.
“Không cần anh phải lo!”
Ngải Ái chạy vù vào trong phòng khách nhìn thấy mẹ Bắc Hàn đang ngồi trong phòng khách thấp thỏm.
“Dì ơi, Tiểu Ái đã về…”
Cô nói to rồi chạy tới ôm bà:
“Dì ơi, con nhớ dì muốn chết… Hic hic … Sườn xào chua ngọt, thịt viên, cá hồ Tây trộn dấm… Huuu… sắp chết nè dì”.
“Trời ơi Tiểu Ái, con nhớ dì hay nhớ mấy món dì nấu hả. Con bé này, tự nhiên lại đi Mỹ làm gì. Con có biết gì nhớ con lắm không?”. Dì Bắc ôm Ngải Ái hào hứng nói, mắt liếc về phía Bắc Hàn. “Nhà dì còn có người ngày ngày như phát khùng. Nếu dì và trường không gây áp lực với nó thì giờ chắc nó đang đi phát tờ rơi tìm con ở Mỹ đấy…”
“Mẹ!” Bắc Hàn đặt hành lý xuống từ tốn cắt ngang lời của dì Bắc. “Tiểu Ái mệt lắm rồi. Mẹ đừng ôm cô ấy chặt quá làm cô ấy không thở được”.
“Chậc. Trong mắt con chỉ có con dâu mà quên mất mẹ rồi à”.
Dì Bắc cố tình trêu chọc Bắc Hàn rồi buông Ngải Ái ra.
“Phòng dì dọn rồi đấy. Để Bắc Hàn dẫn con lên nhé. Mai dì sẽ nấu nhiều món ngon cho con ăn”.
“Ye! Con cảm ơn dì!”
Ngải Ái mỉm cười quay người đi theo Bắc Hàn lên cầu thang.
Trước đây mỗi lần đến nhà Bắc Hàn, dì Bắc thường hay đùa như thế riết cô cũng quen và dì Bắc yêu thương cô như con gái trong nhà… nhưng giờ có sự xuất hiện của Mộc Duệ Thần khiến cô thấy không được tự nhiên như trước nữa.
Bắc Hàn đưa Ngải Ái vào phòng, để hành lý xuống rồi đóng cửa lại. Chỉ có hai người ở trong phòng nên Ngải Ái hơi lúng túng, sợ anh sẽ hỏi về Mộc Duệ Thần.
“Bắc Hàn… Em… Em hơi mệt. Em muốn nghỉ ngơi… Anh có thể…”
Cô lắp bắp nói né tránh ánh mắt của anh”.
“Tiểu Ái, em đến Mỹ làm gì, gặp ai anh cũng sẽ không hỏi”. Đôi mắt Bắc Hàn tĩnh lặng như hồ nước. “Vì…”
Anh bước tới đứng trước mặt cô để cơ thể cao lớn của anh bao trùm lấy cô.
Anh đột ngột cúi người, đặt đôi môi lên trán cô.
“Liệu chúng mình…. có còn giống trước đây không?”
Một nụ hôn nhẹ nhàng in trên trán cô. Lúc Bắc Hàn nhìn Ngải Ái, thấy cô đứng bất động như bức tượng.
Đôi mắt màu xanh lam nhìn cô đầy lo lắng:
“Anh làm em sợ sao?”
“À…có…”. Ngải Ái cúi đầu. “Do… em không quen lắm”.
Anh cúi đầu xuống, mái tóc nâu lướt nhẹ qua má cô. Mắt anh nhìn cô không chớp, khoảng gần một phút sau đó Bắc hàn đứng thẳng người, ngón tay cuốn cuốn lọn tóc của cô.
“Thôi được rồi… Em về là tốt rồi. Em ngủ sớm đi. Ngủ ngon”.
Ngải Ái sửng sốt. Một lúc sau mới lúng túng gật đầu. “Dạ”.
BỞI VÌ CÔ GIỐNG CÔ ẤY
Lúc Bắc Hàn đi ra khỏi phòng, Ngải Ái thở hắt ra. Đã ba giờ sáng nhưng cô vẫn không thấy mình uể oải.
Bước tới cửa sổ, Ngải Ái hít vào thật sâu mùi hoa cỏ ngoài vườn, suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại nhắn một tin ngắn ngủn. Đúng ba chữ.
Tôi đến rồi.
Sau đó tìm tới số Mộc Duệ Thần nhưng ngón tay lại ngập ngừng trên nút gửi đi…
Mình có nên thông báo cho cậu ta mình đã đến nơi?
Mà thôi, dù sao mình cũng quyết định không quay lại nữa.
Cô tắt tin nhắn, tắt luôn điện thoại, nằm xuống giường hít sâu rồi thở ra, bắt buộc bản thân phải ngủ đi. Vì ngày mai cô còn phải khỏe như voi để còn đi gặp Thang Thang cho cô nàng thấy cô khỏe mạnh như thế nào.
*************
Trong biệt thự Mộc gia, Mộc Giản dẫn một loạt các cô gái tới trước phòng đọc sách gõ cửa, khẽ nói:
“Cậu chủ, những cô gái chủ tịch đưa tới đã đến”.
“Vào đi!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên. Mộc Giản mở cửa, quay lại gật đầu với các cô gái kia rồi dẫn vào trong.
Mộc Duệ Thần ngồi trước bàn ngẩng đầu lên nhìn các cô gái đứng ở cửa. Có khoảng mười mấy người còn rất trẻ.
Mộc gia khi lựa chọn người đều chú trọng đến các điều kiện bẩm sinh nên nhìn qua rất tốt chỉ có điều tất cả các cô gái đều cúi đầu có vẻ mặt lo sợ.
Mộc Giản đi tới bàn báo cáo:
“Cậu chủ, ông chủ lại thúc giục. Tôi đành phải dẫn các cô bé tới…”
Mộc Duệ Thần gật đầu, lạnh lùng nhìn các cô bé, thờ ơ ra lệnh:
“Ngẩng đầu lên!”
Các cô bé từ từ ngước mặt lên nhìn Mộc Duệ Thần. Ánh mắt không còn sợ hãi nữa mà dần dần tỉnh táo lại khi nhìn thấy người mà các cô phải phục vụ đẹp trai phong độ, cảm giác bị ép buộc cũng vơi đi vài phần.
Ánh mắt Mộc Duệ Thần lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn và ác ảm. Anh đứng phắt dậy, sải chân bước ra cửa.
“Chú giản, dẹp hết cho tôi”.
“Nhưng thưa cậu chủ, tôi sợ nếu còn tiếp tục như thế này, ông chủ sẽ tự mình đến biệt thự, lúc đó càng không ổn”.
“Cậu chủ, tôi biết cậu chủ thấy có lỗi với Ngải tiểu thư, nhưng đây là mệnh lệnh của cả dòng họ…”
“Chú Giản, chú đang nói gì? Chuyện này không liên quan tới cô ấy”.
Mộc Duệ Thần thấy chán chường và bực bội. Anh quay đầu trừng mắt nhìn đám các cô gái thấy một cô bé có dáng người nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo giơ tay chỉ thẳng vào:
“Hôm nay là cô”.
Cô bé kia hoảng hốt ngước mặt lên vừa kinh hãi vừa sợ sệt. Cô gật đầu rồi run rẩy lê bước đi theo Mộc Duệ Thần lên cầu thang.
Trong phòng đọc sách chỉ còn Mộc Giản và các cô gái còn lại. Mộc Giản nói:
“Cậu chủ không phải là người đáng sợ như các cô tưởng tượng. Cậu chủ không giống với những người trong dòng họ. Các cô đừng sợ, hãy chuẩn bị tinh thần. Vì có mỗi ngày tiếp theo, các cô rất có thể sẽ được cậu chủ chỉ đích danh đề phục vụ… Đừng lo lắng nữa”.
Các cô gái ngu ngơ vội gật đầu.
Sau đó Mộc Giản sai người giúp việc đưa các cô gái về phòng của họ. Cả nhóm liền tản ra.
Đang phân vân không biết có nên tới phòng cậu chủ thăm dò thì cửa chính mở ra. Mộc Lị Vi bước vào lê dép lê từ từ tới gần.
“Cha à, sao rồi? Cậu chủ chon được người rồi ạ?”
“Ừm!”. Mộc Giản nghiêm túc nói. “Cha thấy đây là điều cậu chủ không hề mong muốn. Ông chủ nóng vội quá mức. Dù gì cậu chủ cũng chỉ mới mười tám tuổi”.
“Ông chủ lúc mười tám tuổi đã quan hệ với hàng tá các cô gái”. Mộc Lị Vi nheo mắt cười. “Còn có cách nào khác nữa đâu cha vì yêu cầu của các vị đứng đầu người phải có dòng máu chính thống. Dòng họ tồn tại năm trăm năm đều phải chấp hành cái tập tục đó”.
“Haiz…”
Nhìn Mộc Giản thở dài, Mộc Lị Vi lại cười.
“Cha, tổ tiên nhà mình đời đời phục vụ cho Mộc gia. Cha đã từng muốn thay đổi điều đó chưa?”
“Thay đổi là sao?”. Mộc Giản quay mặt sang nhìn cô. “Lị Vi, con đang âm mưu để có được cậu chủ à? Sao con vẫn chưa tỉnh ngộ ra? Con phải biết rằng con và cậu chủ không thể nào được”.
Mộc Lị Vi bĩu môi, đôi mắt xanh biết thoáng vẻ ưu tư.
“Ngay cả cha cũng nói với con như vậy, chẳng lẽ cha cũng nghĩ con thuộc nhóm người vô liêm sỉ? Hay là cha vẫn còn tin rằng các vị đứng đầu sẽ cho chúng ta bất kỳ thứ gì chúng ta muốn?”
“…”
Mộc Giản suy tư không nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời chói mắt bên ngoài ô cửa sổ. “Cha chỉ tin một mình cậu chủ…”
Mộc Lị Vi nắm chặt hai lòng bàn tay.
“Được rồi. Con sẽ nghe lời cha, đi theo con đường mà cha chọn. Con phải đi kiểm tra sức khỏe của các cô gái kia. Cha làm gì thì làm đi”.
Mộc Lị Vi tươi cười quay người đi nhưng ngay sau đó nụ cười trên môi cô ả biến mất.
************
Trong phòng, Mộc Duệ Thần đi nhanh tới ghế nệm rồi ngồi xuống, gác cả hai chân lên lạnh lùng nhìn cô bé đi theo anh.
“Cởi ra!”. Giọng nói ra lệnh không mấy cảm tình.
Cô bé mặc một bộ vest trắng, vừa nghe anh nói nước mặt liền trào ra run rẩy khóc thút thít.
Mộc Duệ Thần lạnh nhạt trước thái độ của cô bé, bắt đầu thấy thiếu kiên nhẫn.
“Tại sao lại chọn tôi… Tôi chỉ mới có mười bảy tuổi…”
Mười bảy tuổi.
Anh nhìn cô bé kia không chớp mắt, nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ấy cũng với dáng vẻ như thế này.
Mười bảy tuổi và giờ đã năm năm trôi qua nhưng mặt vẫn ngây thơ như trước. Anh hơn một lần tự hỏi không biết liệu có phải bé con đã hai mươi mấy tuổi rồi không.
Anh nhìn cô bé run rẩy, mở miệng trả lời:
“Cô muốn biết vì sao tôi chọn cô?”
Cô bé gật đầu.
“Vì…cô rất giống cô ấy… run rẩy một cách đáng yêu”.
Cả người cô bé kia càng run lẩy bẩy. Không biết người mà anh ta vừa nhắc tới là ai. Nhưng đứng trước sự uy nghiêm và khí thế bức người của Mộc Duệ Thần, cô bé đành phải đi tới trước mặt anh, tuột váy rớt xuống đất.
Cơ thể thiếu nữ mơn mởn lộ ra trước mắt anh.
“Tôi… Tôi biết rồi!”
Cô bé quỳ xuống bên cạnh ghế nệm, giơ đôi tay run rẩy ra… lần tới dây nịt trên lưng quần của anh…
ANH LỪA EM BAO GIỜ CHƯA
“Tiểu Ái Tử, đồ vô tâm! Cuối cùng cậu cũng về, cuối cùng tớ cũng được nhìn thấy cậu. Tớ nhớ cậu quá đi. Nhớ cậu chết mất thôi!”
Bịch!
Ngải Ái vừa tỉnh dậy đã bị Thang Tiểu Y nhào tới ôm chặt, mặt cô nàng vùi cả vào ngực cô hít hà làm cô vùng vằng. “Hic… Thang… Buông ra… Cậu chết chắc…”
Thang Tiểu Y buông Ngải Ái ra, mắt kính mờ đục do nước mắt rồi sao đó tuôn trào.
“Tiểu Ái, ngay khi Bắc Hàn gọi cho tớ, tớ chạy tới đây liền đấy. Ấy thế mà tớ cứ tưởng tới chiều bọn mình mới gặp nhau. Cậu là đồ trứng thối, làm tớ lo muốn chết”.
Ngải Ái thở hộc hơi, nắm đôi vai Thang Tiểu Y:
“Cậu bình tĩnh lại đi. Tớ mới mở mắt còn chưa tỉnh ngủ đây nè. Bắc Hàn cũng thật là. Tớ đã nói với anh ấy là ngày mai mới báo cho cậu biết”.
“Bắc Hàn biết tớ sốt ruột lo lắng cho em gái mà”. Thang Tiểu Y ức chế nói.
“Em gái ư?”. Ngải Ái liếc mắt một cái. “Ai cho cậu tự động thăng chức vậy hả. Đồ quỷ sứ, cậu dám chòng ghẹo tớ”.
Thang Tiểu Y bật cười. Ngải Ái nhìn Ngải Ái cười rạng ngời bất giác cô có cảm giác yên tâm đến lạ. Cô mệt mỏi xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi ngồi dựa vào Thang Tiểu Y đang ngồi trên giường.
“Về nhà thôi. Tớ mua nhiều đặc sản cho cậu lắm nè”.
“Vạn tuế!”. Thang Tiểu Y.
“Thang Thang, giờ này chắc Bắc Hàn đang ở trường. Nhân lúc không có anh ấy ở đây, bọn mình về đây, tớ sợ anh ấy…”
Ngải Ái nói xong, kéo hành lý đi ra cửa. Cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy Bắc Hàn đứng dựa tường chờ bên ngoài.
“Bé!”. Anh ngước mắt lên. “Lại định trốn anh?”
Ngải Ái cứng đờ cả người, miệng nhếch lên cười gượng gạo.
“Anh, em có trốn đâu. Tại em không muốn làm phiền anh nên định về nhà trước rồi nói lại với anh sau. Em không thể cứ ở nhờ ở đây mãi được”.
“Tại sao lại không được?”. Bắc Hàn đứng thẳng người, thân hình cao lớn đứng chặn trước cửa. “Trước đây em có thế đâu”.
Ngải Ái thấy xấu hổ. Cô lắc lắc đầu nhìn thoáng qua Tiểu Y.
“Thật ra em muốn đưa Thang Thang về nhà vì hai ngày nữa cậu ấy phải truyền hóa chất rồi…”