cho cậu biết à? Giờ tớ đang điều trị trong bệnh viện của anh ấy. Gần đây có ba chuyên gia quan tâm tới bệnh của tớ nên đã thành lập một nhóm chuyên nghiệp điều trị cho tớ, tạm thời không cần về nhà”.
“Thật chứ?”. Ngải Ái quay mặt nhìn anh. “Bắc Hàn, các chuyên gia nói sao? Có thể trị tận gốc được không?”
“Em đoán thử xem?”. Bắc Hàn cố ý cười nửa miệng.
Ngải Áp gấp gáp nắm lấy tay Bắc Hàn:
“Anh nói cho em biết đi!”
“Hình như…”. Anh nhìn lướt qua tay bị nắm, gật đầu. “Là được!”
“Thật chứ?”
“Anh lừa em bao giờ chưa?”
“Ôi, cảm ơn anh. Bắc Hàn!”
Trông Ngải Ái như được cứu rỗi, hốc mắt cô đỏ ửng, nắm chặt tay Bắc Hàn vui sướng nói cảm ơn hết lời:
“Cảm ơn anh, em cảm ơn anh…”
“Đổi lại anh được gì?” Bắc Hàn giơ tay kia ra trước mặt cô. “Anh là người kinh doanh, câu cảm ơn nói từ miệng không đáng một xu đâu”.
Ngải Ái nhìn valy đồ.
“À… anh thích gì?”
“Rất tiếc là anh không thích mấy thứ đặc sản của em”.
“Haizzz,…”. Ngải Ái thờ dài cái thượt, cúi đầu nói. “Vậy điện hạ thích gì? Chỉ cần trong khả năng của hạ thần, hạ thần nhất định sẽ tìm cho ngài”.
“Đơn giản thôi”. Anh chỉ vào má. “Hôn anh một cái!”
Mặt Ngải Ái ửng đỏ, quay lại nhìn Thang Tiểu Y cầu cứu:
“Thang Thang, Thang Thang,…Anh ấy công khai lợi dụng tớ…”
Thang Tiểu Y liền quay mặt đi, ném kính cận lên giường rồi bò xuống đất mò mẫn. “Ôi đâu rôi? Mắt kính đâu rồi? Tôi không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết đâu, cũng không biết gì luôn…”
Ngải Ái tức tối. Đồ quỷ sứ!
Cô quay mặt lại đúng lúc Bắc Hàn cúi đầu xuống. Đôi môi mềm mại của anh chạm vào môi cô.
Ngải Ái ngớ người, vội giơ tay lên che miệng. Cô mở to mắt nhìn Bắc Hàn.
“Anh… Sao anh lại…”
“Xin lỗi em. Anh đang định hôn vào má không ngờ em quay lại…”. Anh nói. “Tiểu Ái, em đừng nổi nóng”.
Ngải Ái cắn môi rồi kéo hành lý xuống dưới tầng dưới, tay ôm má nóng ran, lòng day dứt.
Hành động Bắc Hàn hôn môi cô không phải là chuyện quan trọng. Mà là lúc Bắc Hàn ghé sát vào mặt cô, cô chợt nhận ra ánh mắt anh…khác trước đây. Cô cũng không phải là Ngải Ái của trước kia nữa. Mộc Duệ Thần đã một bước biến cô từ con gái thành đàn bà. Làm sao cô có thể ở bên một Bắc Hàn trong sáng và sạch sẽ được nữa đây?
Nghe tiếng Thang Tiểu Y í ới sau lưng, Ngải Ái mới dừng lại nhận ra mình đã chạy cách rất xa biệt thự nhà Bắc Hàn.
Cô quay đầu lại chờ Thang Tiểu Y mắng:
“Thang Thang, cậu dám cấu kết với Bắc Hàn bắt nạt tớ. Tớ tự dưng lại bị anh ấy hôn. Tớ phải làm sao đây hả? Từ giờ trở đi ngày nào đến trường bọn tớ cũng đụng mặt nhau, làm sao bắt chuyện với anh ấy được nữa đây?”
“Anh ấy là giáo sư Khoa Y, tụi mình là sinh viên Khoa Sử, cách nhau xa lắc. Nếu cố gắng chắc chẳng gặp được nhau đâu. Không sao đâu!”
Thang Tiểu Y vỗ vai an ủi.
“Tớ nói này. Ở đây là khu biệt thự của nhà giày, đến một chiếc taxi cũng không có. Cậu định cứ chạy như thế này về nhà luôn hả?”
Ngải Ái đá cục đá dưới chân. “A… Tớ quên mất”.
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng xe đỗ xịch sau lưng, quay lại thì thấy chiếc xe thể thao của Bắc Hàn.
RÀNG BUỘC [1]
Chiếc xe dừng lại bên cạnh cả hai. Cửa xe được đẩy bật ra, chàng trai trong xe bước xuống.
Ngải Ái thở ra nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy may mắn vì đó không phải là Bắc Hàn.
“Giáo sư giao cho tôi nhiệm vụ đưa hai cô về. Ở đây cách khá xa nhà của hai cô. Xin mời nhanh chóng lên xe”. Người lái xe nói.
Ngải biết do Bắc Hàn thấy cô xấu hổ nên nhờ lái xe tới đưa cả hai về. Cô chợt cảm thấy chắc Bắc Hàn cũng lúng túng lắm vì lúc nãy đã kiss cô… A …. Nhớ lại lúc đó thật sự xấu hổ muốn độn thổ!
Lúc cả hai lên xe Thang Tiểu Y lục tìm điện thoại thì phát hiện cô để quên ở bệnh viện. Cô liền mượn điện thoại của Ngải Ái để gọi về nhà thông báo tình hình, nói với ba mẹ cô ở nhà Ngải Ái rất thoải mái.
Cúp máy, Tiểu Y mở nhật ký cuộc gọi liền bị đập vào mắt bởi ba chữ Mộc Duệ Thần. Cô quay phắt lại nhìn chằm chằm vào Ngải Ái, không nghĩ ngợi bấm nút gọi đi.
Ngải Ái nhìn sang hoảng hốt.
“Cậu đang làm gì vậy hả?”
“Gọi cho Mộc Duệ Thần một là để ôn lại kỷ niệm xưa, hai là cảm ơn cậu ta vì đã chăm sóc cậu lâu như vậy, ba là muốn cậu ta xin lỗi vì dám bắt cậu đi…”
“Đừng!”
Ngải Ái hét lên, nắm cổ tay cô nàng để đoạt lại.
“Không được gọi điện cho cậu ta!”
“Tại sao?”
“Tớ chỉ có thể nói là không thể được! Cậu trả điện thoại cho tớ đi!”
“Cậu đừng hòng!”
“Thang Tiểu Y, tớ phát cáu rồi đây!”
“A! Chết rồi. Điện thoại… Nó bay mất rồi…”
*************
Cô bé mất một thời gian khá lâu mới cởi được dây nịt của Mộc Duệ Thần ra, khó khăn cố gắng cởi quần anh.
Cô bé đứng lên rồi cởi bỏ đồ lót trần như nhộng đứng trước mặt anh, ngây thơ nhìn Mộc Duệ Thần…
“Xin lỗi anh… Tôi không biết, không biết phải làm gì nữa…”
Mộc Duệ Thần lạnh lùng kéo tay cô bé vật ngã xuống ghế nệm, nhìn mặt cô bé nhưng lại nghĩ đến một người khác.
Ánh mắt thờ ơ cùng động tác thô lỗ khiến cô bé nằm dưới người anh cắn chặt răng không dám lên tiếng.
Bỏ qua màn dạo đầu, Mộc Duệ Thần đè lên cơ thể cô, cau mày nhìn cô rồi nâng eo cô lên. “Tôi sẽ chấm dứt nhanh thôi”.
Giọng nói vẫn lạnh tanh. Cô bé lòng đầy biết ơn nói với Mộc Duệ Thần:
“Cảm… Cảm ơn…”
Vào khoảnh khắc anh định đẩy vào trong… Điện thoại di động để trên bàn đột ngột đổ chuông. Mộc Duệ Thần quay đầu nhìn thấy một gương mặt xinh xắn đáng yêu tươi cười xuất hiện trên màn hình. [Nếu không có cuộc gọi này... chắc cả đời Mộc Duệ Thần phải sống trong nhục nhã... ]
Bé con.
Anh chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục. Anh đẩy cô bé ra, phủ lên trên áo khoác rồi cầm điện thoại muốn bắt máy nhưng cuộc gọi đột ngột tắt ngúm.
Mộc Duệ Thần cau mày, thì thầm:
“Làm gì vậy không biết?”
Lúc anh muốn bắt máy thì lại tắt là sao. Chần chừ một lúc, anh quyết định gọi lại.