phải là vì nụ hôn này, mà đầu óc Bảo Nhi đã bị tình dục thay thế, Bảo Nhi không hề cảm thấy e lệ nữa. Cô hôn sâu hơn, thân thể dán lên thân thể anh, bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư. Khuôn ngực xinh đẹp ma sát ngực của anh, khẽ rên rỉ nhe nhẹ.Tay của anh ôm lấy hai mông cô, từ từ lướt đến bắp đùi, tách chúng ra, dẫn dắt cô dang hai chân lên đùi anh.
Bảo Nhi không nhìn thấy làn váy đã bị cuốn lên đến đùi, trong đầu chỉ có mỗi ý tưởng làm thế nào để lấy lòng Lương Bằng Uy. Khi cô kết thúc nụ hôn , hô hấp đã rối loạn, tròng mắt nhiễm đầy lửa tình dục. Thở gấp, Bảo Nhi cởi mấy nút áo sơ mi của anh ra , mỗi khi một nút được cởi ra lòng của cô lại càng thêm dồn dập. Lương Bằng Uy vẫn không nhích người, nhưng cánh tay bền chắc vẫn ở bắp đùi cô, dịu dàng vuốt ve . Mãi mới cởi được quần áo của anh ra, khi vừa thấy cơ ngực rắn chắc của anh, cô lại cảm thấy thật mê luyến muốn vỗ về chơi đùa , sau đó nhẹ nhành hôn lên. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả đọng tác của cô. Khi cô hôn đến ngực của anh thì môi lưỡi răng bắt đầu làm nhiệm vụ, răng khẽ cắn lấy đầu nhị, môi lưỡi khẽ mút, khẽ liếm.
“Ưmh. . . . . .” Tế bào toàn thân run lên, một người đàn ông nam phái như anh cũng khó có thể kềm chế được, bàn tay to của anh thay đổi vị trí, theo đường đi từ bắp đùi đi tới thắt lưng của cô, chợt dùng lực kéo cô lại gần mình hơn. Khu vực nhạy cảm của đối phương cùng nhau cảm nhận, một dòng nhiện lượng chạy dọc sống lưng làm Bao Nhi tê dại.
“A. . . . . .” Cô thở nhẹ một tiếng, dừng động tác lại. Phản ứng của anh, cô vẫn tiếp thu được, thân thể nhẫn nhịn gần như muốn như nhũn ra , cô hơi nghiêng người cở hết quần áo xuống. Trần truồng xuất hiện trước mặt anh, cô quỳ xuống, bắt đầu cởi quần của anh, nhưng ngón tay vụng về lại không nghe lời sai bảo, làm mãi, làm mãi một lúc lâu sau mới xong nhiệm vụ. Khi cô nhìn thấy thứ hùng vĩ khi của anh thì có chút khiếp đảm, nhưng nghĩ đến đứa bé, cô vội vàng đè e ngại trong lòng. Lương Bằng Uy nhìn thấy gò má ngượng ngùng mê người mê người của cô, tình dục trong cơ thể như muốn lao ra ngoài.
“Ưmh. . . . . .” Dục vật ở cô dịu dàng an ủi hạ trướng, làm cho anh không cách nào đè nén, một phát bắt được cánh tay của cô, ra ám hiệu với cô.
Hiểu ý tứ của anh, Bảo Nhi đứng dậy, trở lại tư thế đầu tiên, nhưng lần này lại khác. . . . . .Cô chủ động tiếp nạp tất cả của anh , từng động tác vừa khổ cực lại mệt khó khăn, cho đến hai người kết hợp phải không chê vào đâu được, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Lương Bằng Uy vì nét mặt của cô mà bật cười, cô trừng mắt liếc anh một cái, vốn định cứ mãi như thế, nhưng nơi hai người kết hợp không ngừng nóng lên, một luồng sóng khoái cảm khác thường đánh thẳng vào bọn họ. Bảo Nhi không cách nào nhẫn nại nữa, ôm lấy anh, bắt đầu đung đưa thân thể. Chợt, khoái cảm tình dục như dời núi lấp biển mà đến, Bảo Nhi vốn có thể giữ vững lý trí nhưng chỉ trong nháy mắt đã lạc mất phương hướng . Cô ôm chặt anh, động tác không ngừng tăng nhanh, nhưng vẫn là không cách nào vượt qua ngọn lửa ham muốn đang ùn ùn kéo đến trong cơ thể.
“A. . . . . . A. . . . . . Không được. . . . . .” Cô rên rỉ lấy.
Lúc này cô không thể không thừa nhận, không có sự hiệp trợ của anh, cô không có cách nào để tiếp tục. Là cô quá vụng về sao? Cho nên không thể kích thích anh? Bảo Nhi bởi vì lo lắng mà rơi lệ, nghẹn ngào, “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Không có biện pháp. . . . . .” Cô thật sự không biết làm thế nào mới có thể thỏa mãn anh. . . . . . Lương Bằng Uy cười khẽ, sau khi nhìn thấy nước mắt của cô, tim của anh cũng đau đau.
“Được rồi, đừng khóc!” Anh hôn lên nước mắt của cô, tiếp theo một nụ hôn sâu thật sau được tiếp diễn. Nụ hôn của anh so với cô hoàn toàn khác biệt , tràn đầy nhiệt tình và bá đạo, làm lòng của cô rối loại, cô ôm lấy đầu vai của anh, khát vọng sự dịu dàng của anh nhiều hơn. Mà dưới sự hướng dẫn của Lương Bằng Uy, cô bắt đầu truy tìm nụ hôn của anh, bàn tay của anh lại bắt đầu thuận theo đường cong đẹp đẽ kia đi đến ngực khẽ bóp.
“Ưmh ——” cô không thể kháng cự sự trêu đùa của anh, thành trong co rụt lại.
“A!” Một cơn khoái cảm chợt xông thẳng tới ót của Lương Bằng Uy, làm anh khẽ rên một tiếng. Thật vất vả mới hiểu được tất cả, Bảo Nhi còn chưa chọn lựa bước kế tiếp thì thân thể đã bị anh đè lên giường, tiếp theo anh mãnh liệt đẩy đưa.
“A, a, a. . . . . .” Kích thích quá lớn mạnh vọt vào trong cơ thể, cô nắm chặt ga giường. Lương Bằng Uy như mất đi lý trí, điên cuồng, kích động kết hợp với cô, eo ếch thẳng tiến vào chỗ sâu nhất. Bảo Nhi rất ăn ý với anh, không ngừng phối hợp với tiết tấu của anh, hai người cũng cảm nhận rõ ràng được mọi chuyện sắp đến .
“A ——” cô lay động , nước mắt không ngừng tràn ra khóe mắt. Anh không thể nào dừng động tác , đặt bắp đùi cô lên đầu vai, gia tăng tốc độ, mà nơi hai người kết hợp đã sớm ướt át lại càng thêm thân mật hơn. . . . . .Tình dục đã xảy ra là không thể ngăn cản, lần này dưới sự dẫn đường của Lương Bằng Uy , Bảo Nhi cảm nhận được sự nóng bỏng khác người kia, đồng thời cô cũng phát hiện, cảm tình của cô đối với anh đang từ từ bị bức ra ——
Aa…! Cuối cùng Bảo Nhi cũng hiểu câu mà anh đã nói, Lương Bằng Uy đã từng nói, không để cho cô xuống giường thì ra là vậy. Tất cả mưa gió hôm qua như hiện ra trước mắt, mặt của cô tựa như muốn thiêu cháy. Lúc tỉnh lại đã quá trưa, Bảo Nhi nhẫn nhịn sự nhức mỏi và đau đớn xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa. Hôm nay Dì Phương cũng không tới gọi cô rời giường dùng cơm trưa, có thể thấy được nhất định Dì Phương cũng hiểu tình huống của cô. Nghĩ đến thật là mất thể diện, cô không còn mặt mũi để đối mặt với dì Phương . Thay quần dài và áo T shirt đơn giản, cô lấy tóc dài bộc lại sau đầu, cả người tản mát vẹ đẹp mát mẻ lại mê người, ngũ quan thâm thúy càng thêm rõ ràng. Đi tới phòng bếp, cô nhìn thấy thức ăn trên bàn và tờ giấy, là Dương Nhược Phương lưu lại, phía trên chỉ viết vào buổi tối bà sẽ trở lại . Cô hơi thất vọng, vốn định nói cho Dì Phương tin tức tốt, tối hôm qua, Lương Bằng Uy đã đồng ý cho cô và đứa bé có thể sống cùng nhau, dĩ nhiên, cô tuyệt đối sẽ không nói cho dì Phương biết cách mà cô làm cho anh ta đồng ý. Nhưng không nghĩ đến thì không sao nghĩ tới đây, mặt của cô lập tức biến thành quat táo đỏ. Anh ta đồng ý có nghĩa là anh ta hài lòng với biểu hiện của cô sao? Nhất thời, Bảo Nhi toàn thân cảm thấy thật lạ, cô vội vã vỗ vỗ gò má nóng lên của mình.
Ai nha! Thiệt là, tự dựng bị thần kinh, suy nghĩ lung tung những thứ gì à? Lòng luống cuống, tình cảm ẩn sau trong ngực giống như không tìm được nơi dựa vào, vẫn tìm nơi để thổ lộ. Nhiệt tình tối hôm qua, cũng không phải là tất cả đều là giả dối, Bảo Nhi đã phát hiện, khi cô ôm Lương Bằng Uy thì phần tình cảm này rõ ràng đến mức nào.
Cô đối với anh, là động lòng sao? Cô không yên lòng .Dùng cơm xong, suy nghĩ của cô vẫn còn chưa bỉnh ổn, vì thế cô quyết định đi ra sân tạn bộ, không khí trong lành đó có thể làm cho cô tỉnh táo lại. Bảo Nhi đi tới cửa đại mô lớn, vừa kéo cửa ra , đột nhiên, một âm thanh bên lấy được sự chú ý của cô, khi nghe đến cái tên Khâu Nhậm Diệu thì bàn tay đẩy cửa chợt dừng lại. “Nghe A Bảo nó hôm nay Khâu Nhậm Diệu muốn dẫn vị em trai luật sư kia đến công ty tìm Uy ca đàm phán.”
“Đàm phán? Nói chuyện gì à!”
“Chính là chuyện về chị dâu chứ sao! Không ngờ thì ra chị dâu lại là em gái của Khâu Nhậm Diệu, cho nên khi bọn họ biết chị dâu ở cùng Uy ca, thì rất tức giận.”
“Nói như vậy, hôm nay bọn họ là chuyện quan trọng!”
“Nên nếu còn chưa có cách, tôi nghĩ có lẽ bon họ sẽ ra điều kiện với Uy ca.”
“Điều kiện? Điều kiện gì à?”
“Cái này tôi nào có biết? Chẳng qua tôi nghe A Bảo nói, từ trước đến giờ Uy ca luôn mong muốn nuốt trọn tập đoàn Khâu thị, cho nên lần này không chừng sẽ đưa ra điều kiện thống nhất hai tập đoàn này.”
“Thống nhất cái gì ? Tôi nghĩ là thu mua mới đúng chứ! Anh nghĩ xem mấy năm qua này, đối phương đã đoạt của chúng ta biết bao nhiêu dự án, hơn nữa còn truy tìm chúng ta khắp mọi nơi, tôi nghĩ lần này Uy ca nhất định sẽ trả thù thật tốt đẹp, không làm thì thôi chứ đã làm thì phải đánh xụp Khâu thị!”
“Có không? Nếu quả thật là như vậy, không phải chị dâu sẽ rất đáng thương.”
“Đúng a! Nhưng mà điều này cũng không có cách nào khác! Mặc dù chị dâu giúp Tường Bang chúng ta sinh người thừa kế, nhưng dù sao cô ta cũng là người của nhà họ Khâu.”
“Thật ra thì, tôi lại nghĩ, Uy ca cũng không bỏ được chị dâu!”
“Ah? Anh cũng cảm thấy như thế sao? Tôi cũng vậy! Bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy Uy ca đối với một người phụ nữ thật tình như thế, thậm chí còn muốn kết hôn với cổ.”
“Còn có ánh mắt của Uy ca nhìn chị dâu, vốn dĩ là hoàn toàn mê muội!”
“Đúng a! Tôi cũng cảm thấy như vậy, trước kia Uy ca đối với tất cả phụ nữ đều rất lạnh lùng , tôi nhớ được. . . . . .”
Hai người tán gẫu hết chuyện của Khâu thị, lại tiếp tục tán gẫu những chuyện khác, nhưng khi Bảo Nhi khi nghe thấy Lương Bằng Uy muốn thôn tính tập đoàn Khâu thị thì những chuyện khác đã nghe không lọt rồi. Cô kinh ngạc trở về phòng, trong đầu đều là cảnh tượng đáng sợ. Dường như cô có thể thấy vẻ mặt khổ sở của cha và anh cả khi mất đi công ty, tập đoàn Khâu thị là do hai người cùng nhau phát triển, đồng thời cũng là kiêu ngạo của bọn họ , hôm nay lại vì cô, mà trở thành đối tượng bị nuốt, sự thực này làm sao cô có thể chịu đựng được? Tại sao? Tại sao anh ta lại độc ác đến thế? Chẳng lẽ cô đối với anh ta mà nói, trừ là công cụ trả thù, cũng chưa có giá trị khác sao? Nước mắt Bảo Nhi chảy xuống gò má, nội tâm đau như cắt, cô không thể tha thứ cho tội ác của mình. Là cô đi nhầm một bước, hôm nay lại muốn người nhà của cô phải gánh chịu hậu quả, kết quả như thế làm sao cô có thể an tâm mà sống tiếp đây? Cô không lau nước mắt đi, mặc cho chúng nhỏ xuống thấm ướt chăn, trong đôi mắt sâu hiện rõ một lòng quyết tâm. Cô không thể bị mê hoặc nữa! Nếu cô không cố gắng, thì sẽ phụ lòng cha và mẹ đã mất? Bảo Nhi hít sâu một cái, lúc này suy nghĩ của cô cực kỳ tỉnh táo. . . . . .