ách nào quên được .Đêm điên cuồng đó lại bay vào đầu Lương Bằng Uy lần nữa, ở trong lòng anh đêm đó không thể nào quên đi được. Anh hối hận vì không hỏi tên cô gái khi rời đi, bởi vì sau đó, cô biến mất tăm. Bạn đang đọc truyện online tại website: 77F1.XTGEM.COM
Chuyện này Trương quản lý đã xin lỗi anh, nói cô ấy chỉ đi làm thay cho một nhân viên bị thương nên chỉ đi làm trong một tuần lễ, cho nên mới không báo cáo cho bọn họ, mà ngày cô bị hạ dược, chính là ngày cuối cùng , về sau không biết cô đi đâu.
Không ai biết chuyện của cô, ngay cả tên thật của cô cũng không ai biết, chỉ biết ở trong hộp đêm cô sử dụng sự xưng hô “Bảo Nhi” này. Hôm nay, cô gái thần bí kia lại xuất hiện nữa, hơn nữa còn là. . . . . .
Đợi đã nào…! Cô làm sao sẽ. . . . . .
Lương Bằng Uy thu suy nghĩ lại trở về thực tế, anh cuối cùng cũng ý thức được tất cả có cái gì đó không đúng, ánh mắt chuyển qua bụng bự của cô.
Cô, mang thai! Chuyện này. . . . . . Đầu óc chuyển , nhất thời sắc mặt đại biến.
Trời ơi! Chẳng lẽ. . . . . .Lương Bằng Uy bừng tỉnh hiểu ra, ở trong lòng gào khóc. Đáng chết! Anh thật ngu ngốc, lại có thể quên mang bao cao su!
Nói như vậy, cha của đứa bé trong bụng của cô không phải là. . . . . .
“Đi ra ngoài! Các anh những tên lưu manh này, nếu tới nữa, tôi liều với các anh, cùng lắm thì đồng quy vu tận!” sắc mặt Bảo Nhi tái nhợt, hai tay phát run đang cầm lấy một cây đao.
Lương Bằng Uy ngẩn ra, tất cả các tế bào đều rối loạn lên, “Cô không cần làm loạn!”
Âm thanh của anh không hề nghiêm nghị nữa, mà là hốt hoảng. Rất nhiều người có thể hiểu được hành động của lão đại, ai kêu đối phương là phụ nữ có thai, hơn nữa nhìn bụng giống là tháng cuối, giống như lúc nào cũng có thể sinh, cho nên bọn họ không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ đối với cô.
“Tôi sẽ không đi, đánh chết tôi cũng không dời đi. . . . . .” Bảo Nhi hô to với bọn họ ,mắt mở thật to đã tràn ra nước mắt. Cô không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, vì lo lắng cho mình sẽ đột nhiên sinh, mà đem tất cả tiền thuê phòng và những tích góp giao hết cho chủ thuê nhà, hi vọng khi cô ở tình trạng khẩn cấp chủ cho thuê nhà có thể trợ giúp cô, nhưng cô lại không ngờ được gã chủ nhà lại có thể mang theo tiền của cô mà rời đi, thậm chí còn lừa cô nói rằng tòa nhà trọ này sẽ không dỡ bỏ, kết qủa đây. . . . . . Cả tòa nhà trọ,tất cả các gia đình đều dời đi rồi nhưng cô lại không thể vì trên người cô không còn một đồng tiền nào khác, đến bây giờ cuối cùng những tên lưu manh này cũng tìm tới cửa muốn đuổi cô đi. . . . . .
Không! Nói gì cô cũng sẽ không đi, cô đã thanh toán tiền thuê phòng trong cả một năm , ngay cả tiền đặt cọc cô cũng không lấy lại, tại sao có thể ép cô rời đi?
Lương Bằng Uy vừa nhìn thấy nước mắt của cô, tim thót lại, đồng thời cũng phát hiện ra một chuyện, hình như cô không biết anh!
“Vị đại tẩu này, cô đừng kích động, đầu tiên hay để dao găm xuống, có lời gì từ từ nói!” Một tên thủ hạ thật sự lo lắng, không nhịn được mở miệng.
Bảo Nhi rơi lệ, mãnh liệt lắc đầu, “Các anh không nên lừa tôi! Tôi sẽ không bỏ xuống, tôi đã thanh toán xong tiền thuê phòng, nói gì cũng sẽ không rời đi. . . . . . A!” Một cơn đau bụng sinh ập đến, làm âm thanh cô bắt đầu run rẩy.
Trái tim Lương Bằng Uy cũng treo lơ lững vì lo lắng luôn, với tình trạng hiện giờ, anh chỉ có thể vội vàng hỏi thủ hạ bên người, “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Người đứng đầu giải thích, “Cô ấy bị chủ nhà lừa, chẳng những đã nộp tiền thuê phòng một năm mà ngay cả tiền nằm viện để dành cũng bị chủ nhà mang đi, cho nên hiện tại cô ấy chẳng những không có tiền, còn không có nơi nào để đi. Ai! Rất đáng thương chứ? Uy ca.” Nói đến đây, bọn thủ hạ, đều đồng tình lắc đầu.
Lòng của Lương Bằng Uy như bị nhéo đau đớn, anh nhìn kỹ cô, nội tâm cực kỳ tự trách. Không ngờ bọn họ sẽ gặp nhau ở dưới cái hoàn cảnh này, có lẽ là trời cao cố ý muốn cho anh đền bù sai lầm đêm hôm đó!
“Bảo Nhi, để dao xuống đã! Tôi sẽ không đuổi em đi.” Lương Bằng Uy dùng âm điệu dịu dàng nói.
Nghe đối phương gọi đúng tên của mình, Bảo Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, “Anh . . . . . Làm sao lại biết tên của tôi. . . . . .” Cô chưa bao giờ nói cho bọn họ biết tên của mình, tại sao người đàn ông trước mắt này biết đây?
Anh muốn tiến lên, cô khẩn trương lui bước, lại không đoán được bụng lại truyền đến một cơn đau hơn cả lần trước, làm dao trong tay cô tự rơi xuống.
“A! Thật là đau!” Cô ôm lấy bụng, thân thể lay động.
Lương Bằng Uy xông lên trước ôm lấy cô, chân nhanh chóng đem dao găm trên mặt đất đá đi.
“Bảo Nhi, thế nào?” vẻ mặt anh hốt hoảng hô.
Bọn thủ hạ toàn bộ kinh ngạc nhìn bọn họ. Chuyện gì xảy ra? Lão đại biết cô ấy sao?
Lương Bằng Uy nóng nảy, quát bọn thủ hạ, “Ngu ngốc! Các ngươi còn đứng ở đây làm gì? Nhanh lên gọi xe cứu thương mau, cô ấy muốn sinh!”
Nghe vậy, cuối cùng bọn thủ hạ cũng ý thức được chuyện gì sắp sửa xảy ra, vội vàng lao ra cửa.
“Bảo Nhi, nhẫn nhịn một chút, tôi lập tức sẽ đưa em đi bệnh viện.” Lương Bằng Uy ôm cô, trái tim như muốn ngưng đập.
Vẻ mặt Bảo Nhi khổ sở và mê hoặc, rung giọng nói: “Anh . . . . . Là ai. . . . . . Tại sao biết. . . . . .”
Anh biết cô muốn hỏi điều gì, nhưng trong lòng đối với chuyện cô quên mất anh có chút không vui, “Cái người phụ nữ ngốc này, tôi là cha của đứa bé!”
Lời của anh làm cô kinh ngạc, nhưng bụng đau đớn lại làm cô vô cùng khó chịu, giây tiếp theo trong đầu trống rỗng, sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng không còn ấn tượng. . . . . .
Giống như là một cơn ác mộng,sau khi Bảo Nhi nhịn đau sinh con, hôn mê bất tỉnh, đợi cô tỉnh lại thì người đã nằm ở một phòng bệnh đặc biệt khác. Cô trừng mắt nhìn, vừa mới ý thức được mình ở nơi nào thì cảnh tượng xunh quanh thực làm cô giật mình, bốn phía giường bệnh bày đầy một đống quà tặng lớn nhỏ và giỏ hoa, còn có thật nhiều đồ dùng cho trẻ em. Bảo Nhi không giải thích được nhìn bốn phía, trông mong có thể nhìn thấy một người nào đó, để giải đáp giúp cô những thứ này từ đâu tới, nhưng làm sao tìm được đây, ở đây không có một người nào cả, cô muốn đứng dậy, lại không còn chút sức nào, đột nhiên, cuối giường có động tĩnh.
Lương Bằng Uy ngáp, miễn cưỡng nói: “Em tỉnh rồi! Có nơi nào mệt mỏi hay không?”
Bảo Nhi giống như gặp quỷ gần như hét lên: “Là anh!” cuối cùng cũng nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà trọ, người đàn ông trước mắt này lúc ấy chẳng những ôm cô, còn đột nhiên nói với cô anh ta là cha của đứa bé. Chuyện này. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Đêm hôm đó vai nam chính là anh ta sao? Bảo Nhi từ nhỏ đã có chút mơ hồ, có lẽ đây là kết quả mà người nhà đối với cô che chở quá độ, hơn nữa phản ứng của cô đặc biệt chậm , trí nhớ càng không cần phải nói, quả thật kém đến nỗi cực điểm, có lúc đi trên đường, một người bạn đến chào hỏi cô, cô còn ngu ngơ lầm tưởng đối phương muốn đến gần cô để gây hại, luôn là đối phương nói rõ một chút, cô mới nhớ tới thân phận của đối phương.
Ai! Cho nên chuyện đêm hôm đó, cô căn bản không nhớ được tới nửa điểm!
Trong ý thức mơ hồ, cô nhớ có ba vị khách rót rượu cho cô, tiếp theo có người ra mặt ngăn cản, cũng dẫn cô đi, sau đó cả người cô có cái gì không đúng, tiếp theo cô và người xa lạ lên giường. Sau đó khi cô tỉnh táo, nhìn thấy thân thể mình trần trụi và trên đầu giường có một tờ chi phiếu thì cô không thể không thừa nhận chính mình đã đem đầu đêm bán cho người xa lạ kia. Mặc dù cô hối hận, nhưng khi cô biết mình bị hạ dược, do không kiểm soát được mà cùng người nọ xảy ra quan hệ , tâm tình của cô cũng bình ổn một chút. Có lẽ người xa lạ kia cũng không muốn có quan hệ với cô, chẳng qua là dưới tình huống bất đắc dĩ, cho nên bây giờ cô không hề có lý do mà đi trách tội đối phương. Cô lấy tiền ngày đó đưa hết cho học tỷ, tiếp theo đi đến công ty từ chức rồi rời đi!
Nhưng chuyện đã xảy ra đó cô không thể nào quên được, làm cho cô không có mặt mũi nào đối diện với những khác người, thế là cô chạy trốn tới Trung Lịch, tìm được một nhà trọ tiện nghi, tiếp theo cô phát hiện mình mang thai. Cô từng nghĩ tới muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến đó là một tiểu sinh mệnh liền không nỡ xuống tay. Cô vừa làm việc vừa chờ sinh, thật vất vả dành dụm được một khoản tiền, không ngờ lại bị chủ cho thuê nhà lừa! Mà bây giờ cô đã bình yên vô sự hạ sinh đứa bé, nhưng người xa lạ đêm đó lại xuất hiện. . . . . .
“Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?” Lương Bằng Uy không chịu được nói. Mặc dù biết cô có thể sẽ quên chuyện đêm đó, nhưng anh không ngờ, cô thậm chí mặt của anh, giọng của anh cũng quên sạch, thật là quá khoa trương.
Mặt Bảo Nhi đỏ lên, cúi đầu, “Tôi. . . . . . Không ngờ sẽ gặp lại anh. . . . . .” Tin tưởng nếu không phải anh nhắc nhở, có lẽ cô cũng sẽ không nhận ra anh , hôm nay coi như là cô có chút nhớ.
Anh tóm lấy cái ghế, từ từ ngồi xuống, “Tôi tên là Lương Bằng Uy , em thì sao?”
Tình huống như thế này thật là thú vị, đứa bé cũng ra đời, hai bên ngay cả tên tuổi của đối phương cũng không biết, đây quả thực là cả đêm tình kịch tình.
“Khâu. . . . . . Bảo Nhi.” ấp a ấp úng nói.
“Bảo Nhi là tên thật của em sao?” Hỏi
Cô gật đầu, “Ừm! Tất cả mọi người đều gọi tôi là Bảo Nhi.”
Lương Bằng Uy thật là phục cô, thậm chí đi làm tại hộp đêm mà lại dùng tên thật, chỉ là đại khái cũng không có bao nhiêu người sẽ quan tâm đến! Trừ anh ra!
“Tại sao không tìm đến tôi?” Anh ám hiệu chuyện cô mang thai.
Bảo Nhi có chút sợ, vẫn không dám đem tầm mắt nhìn về phía anh. Cô nghe được mọi người gọi hắn Uy ca, từ đó có thể biết, hắn là anh cả của đám người lưu manh, mà cha của đứa bé là anh ta điều này làm cô bị đả kích, bởi vì. . . . . .
Anh ta là người xấu!
Từ nhỏ các anh trai đều không ngừng nói cho cô biết rất nhiều chuyện có liên quan lưu manh, nói bọn họ hèn hạ như thế nào, ác liệt, cho nên anh là lưu manh đối với cô là một chuyện thật sợ hãi
“Bởi vì. . . . . . Tôi không biết anh. . . . . .” Cô e sợ, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, thần kinh cũng buộc chặt.
Lương Bằng Uy giật mình, suy nghĩ một chút, lúc ấy cô chỉ là đi làm thay, thì thật sự là không có lý do gì phải biết anh.
“Tôi nghĩ, Trương quản lý sẽ không có nói cho em biết, tôi là ông chủ của hộp đêm Say Tình. . . . . .”
“Cái gì? !Anh là ông chủ!” Cô giật mình ngẩng đầu lên.
Cặp mắt kia vẫn lóng lánh như cũ, mỹ hạnh lần nữa hấp dẫn anh, làm hô hấp của anh rối loạn. Có ma, không ngờ ảnh hưởng của cô đối với mình lớn như vậy.
“Ông chủ có ba người, tôi là một người trong đó, lúc ấy cùng em xảy ra quan hệ, là bởi vì em bị hạ thuốc. Còn nữa, khi đó quên mang mũ là tôi không đúng.” Anh cười nhạo mình, lại có thể quên chuyện thông thường cơ bản nhất.
À? Mũ? Có ý tứ gì? Bảo Nhi nghe không hiểu.
Cô không có trả lời, khiến Lương Bằng Uy lầm tưởng cô đang trách móc anh.
“Em đừng hiểu lầm, nam tử hán dám làm dám chịu, nếu đứa bé cũng sinh ra rồi, tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng, dĩ nhiên sẽ bao gồm cuộc sống của em từ nay về sau cũng sẽ an bài thỏa đáng, tất cả mọi chuyên em đều không cần lo lắng.” Lương Bằng Uy một hơi nói sự việc rõ ràng.<