chín mềm đặt xuống trước mặt tôi, bên trên còn cho vài giọt tương ớt, không nhiều cũng không ít, đích thực vừa vặn với độ cay tôi muốn.
Tôi lúng túng nhìn Chu Bất Văn đưa tôi cái đĩa cá, anh ấy đang muốn làm gì vậy chứ? Ngô Cứ Lam ngồi đối diện với tôi, đồ ăn gắp qua gắp lại rất thuận tiện, cũng không khiến người ta chú ý. Chu Bất Văn ngồi đối diện với tôi nhưng lệch hơi xa, anh ấy muốn gắp đồ ăn cho tôi, thì phải đứng lên, tất cả mọi người ăn ở trong bàn đều nhìn thấy.
Chu Bất Văn hơi liếc mắt nhìn Ngô Cứ Lam một cái, mỉm cười nói: “Từ nhỏ em đã thích ăn cá cắt lát.”
Chu Bất Văn đích thực là cố ý, anh ấy chắc chắn cảm thấy tôi sẽ không từ chối. Trước mặt nhiều người mà không nể mặt bạn bè, thật sự không phải là phong cách của tôi. Nhưng nếu tôi nhận… Theo bản năng, tôi nhìn sang Ngô Cứ Lam, Ngô Cứ Lam giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, gắp một miếng tôm hùm bỏ vào nồi lẩu.
Nếu như lúc này, Ngô Cứ Lam cũng giống như Giang Dịch Thịnh, Vu Tịnh Tịnh, Chu Bất Ngôn bọn họ, nhìn tôi chằm chằm, tôi thực sự sẽ rất buồn bực, nhưng Ngô Cứ Lam hoàn toàn không nhìn tôi, tôi giống như lại càng thêm buồn bực.
Tôi cười nói: “Cảm ơn Đầu To! Nhưng mà gần đây em có chút nóng trong người, nên không thể ăn cay, bạn trai của em vừa đúng lúc thích ăn cay, để anh ấy ăn hộ em vậy!”
Tôi lấy cái đĩa cá đặt xuống trước mặt Ngô Cứ Lam, sau đó cười tủm tỉm cầm cái thìa, chu đáo rưới lên mấy lát cá 3 thìa đầy tương ớt. Cho anh khoanh tay đứng nhìn này! Cho anh không đếm xỉa này! Cho anh thờ ơ này!
Tương ớt màu đỏ chói quá mức lóa mắt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cái đĩa cá cắt lát ngập đầy tương ớt. Dưới ánh mắt tọc mạch của mọi người, Ngô Cứ Lam gắp miếng cá lên, từng miếng từng miếng một, rất bình tĩnh ăn hết toàn bộ đĩa cá. Có điều, sau khi ăn xong, hắn lập tức bưng ly nước đá lên, một hơi uống cạn.
Tôi lập tức cảm thấy tâm trạng tốt lên, nhưng cũng cảm thấy đau lòng, liền lấy ly nước của mình đặt xuống trước mặt Ngô Cứ Lam.
Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đều nhìn tôi như nhìn quái vật.
Chu Bất Văn đột nhiên hỏi: “Tiểu La, Ngô Cứ Lam là bạn trai của em khi nào vậy? Sao từ trước đến giờ không thấy em nhắc tới?”
Giang Dịch Thịnh cũng phục hồi lại tinh thần, “Đúng vậy! Tiểu La, em là bạn gái của Ngô đại ca khi nào vậy?”
Vu Tịnh Tịnh và Chu Bất Ngôn đều dỏng lỗ tai lên, cảm thấy hứng thú lắng nghe.
Tôi nói: “Là buổi tối lễ Trung Thu hôm đó. Không định giấu diếm các anh, tại vì vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói thôi.”
Giang Dịch Thịnh nói như không nói: “Ngô đại ca, Tiểu La không nói dối chúng tôi đấy chứ? Chuyện này không thể nói đùa được đâu, là thật sao?”
Trái tim giống như bị treo lơ lửng, tôi khẩn trương nhìn chằm chằm Ngô Cứ Lam. Tuy rằng đêm hôm đó hắn đã nói “Được”, mấy hôm nay đích thực cũng đối xử rất tốt với tôi, không còn nói những lời nói khiến tôi đau lòng, nhưng tôi đột nhiên tự ý tuyên bố hắn là bạn trai, hắn có thể chấp nhận sao? Có khi nào hắn mất hứng hay thậm chí phủ nhận hay không?
Ngô Cứ Lam im lặng đặt ly nước xuống, tầm mắt đảo qua gương mặt của từng người một, kiểu cách nhìn của hắn giống như loài sinh vật bậc cao nhìn xuống sinh vật bậc thấp lạnh lùng cao ngạo, khiến cho tất cả mọi người có chút không chịu được, theo bản năng cúi đầu lảng tránh.
Cuối cùng, hắn nhìn Giang Dịch Thịnh, mặt không chút thay đổi, nói: “Tôi chính thức tuyên bố, Thẩm La là người phụ nữ của tôi, từ nay về sau, nếu có bất kỳ kẻ nào có ý đồ bất chính với cô ấy, tôi sẽ nghiêm trị. Trước khi làm việc gì, làm ơn nghĩ đến sự tức giận của tôi cẩn thận một chút.”
Tôi lấy tay che nửa khuôn mặt, cả thân người từ từ cúi thấp xuống. Vài phút trước, tôi còn oán trách Ngô Cứ Lam thờ ơ, một chút cũng không biết “ghen”, vài phút sau, tôi đã xấu hổ tới mức muốn chui xuống bàn trốn luôn cho rồi. Những người khác đại khái cũng đều bị xấu hổ, ngồi cứng ngắc, không ai phát ra tiếng động nào.
Ngô Cứ Lam thế nhưng chẳng có chút cảm giác áy náy nào, hắn thong dong thu hồi ánh mắt, lại bưng lên ly nước đá, tao nhã uống từng hớp một.
Giang Dịch Thịnh trước tiên phục hồi lại tinh thần, cười khan vài tiếng “ha ha”, cảm thấy không thể làm dịu đi không khí ngượng ngập, lại cười “ha ha” thêm vài tiếng, nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Đang định tiếp tục cười gượng, Vu Tịnh Tịnh đã giúp hắn giải vây, cô ấy nâng ly rượu lên, cười nói với tôi: “Chúc mừng!”
Giang Dịch Thịnh cũng vội vàng nâng ly lên, “Chúng ta cạn một ly nhé! Chúc phúc Tiểu La và Ngô đại ca.”
Trong tiếng chạm cốc và chúc phúc, không khí cuối cùng cũng từ quái lạ dần dần được hồi phục lại bình thường.
Đồ ăn trên bàn giảm dần, thời gian mọi người ăn cũng ít đi, thời gian tán gẫu nói chuyện phiếm thì càng nhiều thêm.
Vu Tịnh Tịnh nói: “Nếu tôi không nhầm, con ốc dùng để cắm hoa này là ốc Vua Gai?”
“Đúng vậy.”
Vu Tịnh Tịnh chỉ vào hai con ốc to dùng để làm nến ở hai bên, nói: “Hai con ốc này màu sắc đẹp hiếm có, hình dáng giống như mỹ nhân ung dung váy dài, nhẹ nhàng khiêu vũ, chắc chắn là ốc Nữ Hoàng (12.4). Rất có ý nghĩa! Vua đứng cạnh nữ hoàng, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, nhưng cô hẳn cũng biết, ốc Vua Gai chuyên ăn thịt ốc Nữ Hoàng?”
(12.4) Ốc Nữ Hoàng (tên khoa học Lobatus gigas) là một trong những động vật thân mềm lớn nhất có nguồn gốc từ vùng nhiệt đới tây bắc Đại Tây Dương, từ Bermuda đến Brazil, có thể đạt tới 35,2 cm. Ốc Nữ Hoàng ăn cỏ và sinh sống trong thảm cỏ dưới đáy biển. Những con trưởng thành có vỏ rất lớn, chắc và nặng, cùng với các lớp gai nhô ra ở hai bên, miệng ốc dày mở rộng gợn sóng với màu hồng nhạt đặc trưng. Nó bị các loài khác ăn thịt bao gồm các loài ốc ăn thịt, sao biển, động vật giáp xác và động vật có xương sống (cá, rùa biển và con người). Vỏ của nó được bán như món quà lưu niệm hay làm vật trang trí. Hiện nay nó đang có nguy cơ bị tuyệt chủng, chủ yếu do khai thác quá mức.
Chu Bất Ngôn giật mình “A” lên một tiếng, chìn chăm chú vào ba con ốc biển ở trên bàn, dường như rất khó tưởng tượng được những con ốc biển xinh đẹp như vậy mà cũng có quan hệ kẻ ăn thịt và kẻ bị ăn thịt.
“Tôi biết.” Tôi cảm thấy hứng thú, liền hỏi: “Cô có thể nhận biết các loại ốc biển khác nhau sao?”
Vu Tịnh Tịnh nhìn những con ốc biển ở trước mặt từng người, nói: “Hai con ốc ở trước mặt tôi và Giang Dịch Thịnh có đặc trưng rõ rệt, màu sắc trắng noãn như tuyết, các gai nhỏ dày đặc, rất dễ nhận ra, đây là Ốc gai Venus (12.5); mấy con ốc ở trước mặt Bất Văn và Bất Ngôn có màu hồng nâu, xương gai theo đường xoắn tầng tầng lớp lớp, như những đóa hoa hồng nở rộ, là ốc Hoa Hồng nghìn nhánh (12.6); hai con ốc ở trước mặt cô và Ngô đại ca có 12 vòng xoắn hoa văn, giống như dây đàn của đàn Hạc, đích thị là ốc Đàn Hạc Tây Phi (12.7).”
(12.5) Ốc gai dài Venus (tên khoa học Murex pecten), ở VN thường được gọi là Ốc gai Dài Lược, là một loài ốc biển lớn ăn thịt, vỏ có dạng tương tự như ốc xương nhưng rất nhiều gai, chiều cao vỏ trên dưới 10cm. Số tầng xoắn ốc 8. Thường sống nhiều ở ven bờ Tây Thái Bình Dương, ở VN thường gặp nhất là ven biển các tỉnh miền Trung. Vỏ ốc có hình dạng lạ, là hàng mỹ nghệ được ưa thích.
(12.6) Ốc Hoa Hồng nghìn nhánh (tên khoa học Chicoreus palmarosae) cũng là loài ăn thịt thuộc họ Muricidae, một con trưởng thành có thể có chiều dài dao động từ 6,5 đến 13cm. Loài này phân bố ở Ấn Độ Dương dọc theo Chagos Atoll và lưu vực Mascarene; ở Thái Bình Dương dọc theo Sri Lanka và Tây Nam Nhật Bản.
(12.7) Ốc Đàn Hạc Tây Phi (tên khoa học Harpa doris), hay thường gọi là ốc Khế, nó là loài thân mềm thuộc họ Harpidae, tổng thể có hình oval, ít xoắn, vỏ có các đường vân lớn theo trục tung hay trục đối xứng, miệng lớn, các vân đến gần miệng thì trở nên nhẵn bóng, nắp miệng bị tiêu biến, chúng phân bố chủ yếu ở Ấn Độ Dương ngoài khơi Mascarene.
Vu Tịnh Tịnh dùng ngón tay sơn đỏ chót chỉ vào hai cái vỏ sò chứa nước rửa tay màu trắng, “Còn con này, là trai Xà Cừ.” (12.8)
(12.8) Trai Xà Cừ (tên khoa học Tridacninae), là loài thân mềm thuộc họ trai, vỏ có 2 mảnh, bên trên có rãnh sâu rất lớn, lớp vỏ được phủ màu sáng, thường là màu trắng, phân bố chủ yếu ở các rặn san hô dưới đáy những vùng biển ấm áp thuộc Ấn Độ Dương, chúng thường sống cộng sinh với loài tảo quang hợp, rất có giá trị kinh tế do thịt ngon và vỏ cứng có thể xuất khẩu, một con trưởng thành có thể dài tới 40cm.
Tôi cười khen ngợi: “Tất cả đều đúng! Những con ốc biển này không phải là loài hiếm gặp, nhưng có thể nói ra tên và đặc điểm của từng con rõ ràng như vậy tuyệt đối không phải dễ dàng. Từ nhỏ tôi đã được ông nội nói đi nói lại nhiều lần, nên trong lúc vô thức đã ghi nhớ, còn cô?”
“Cũng giống như cô, gia truyền từ xưa, bà nội của tôi xem như là chuyên gia về sinh vật biển, từ nhỏ đến lớn tôi đã nhìn thấy rất nhiều, nên tự nhiên ghi nhớ.” Vu Tịnh Tịnh gắp lấy cái đuôi cá còn lại, quơ qua quơ lại hỏi: “Có ai muốn ăn đuôi cá không?”
Giang Dịch Thịnh, Chu Bất Ngôn, Chu Bất Văn đều tỏ vẻ không cần, tôi nhìn thấy cái đuôi cá, tinh thần hoảng hốt, trong một lúc không thể trả lời.
“Cho cô này!” Vu Tịnh Tịnh đứng lên, mỉm cười đặt cái đuôi cá vào nồi lẩu của tôi.
Nồi lẩu không lớn, nhưng cái đuôi cá cũng không nhỏ, một nửa ngâm trong nước dùng đang sôi, một nửa lộ ra ngoài. Tôi không biết vì sao, giống như đang gặp ác mộng, toàn thân cứng ngắc, dũng khí nhét miếng cá vào trong nồi cũng không có, chỉ ngây ngốc nhìn cái đuôi cá ở trước mặt tôi đang không ngừng rung động do nước đang sôi sùng sục.
May mắn, đúng lúc có người giúp tôi gắp cái đuôi cá ra ngoài.
Tôi vừa nhẹ nhàng thở ra, liền phát hiện người gắp cái đuôi cá là Ngô Cứ Lam, tôi lại lập tức khẩn trương, hận không thể giành lại miếng cá ở trong nồi của hắn.
Ngô Cứ Lam vẻ mặt rất tự nhiên gắp cái đuôi cá vừa chín tới, chậm rãi mà ăn. Đại khái bởi vì hắn không có chút khác thường, nên tôi dần dần thả lỏng, thậm chí vì phản ứng của chính mình lúc nãy mà đâm ra ngượng ngùng.
Vốn ăn cũng không ít, vừa nãy tinh thần hoảng hốt một trận, tôi không còn cảm thấy đói bụng nữa, nên buông đũa xuống nói: “Tôi ăn nó rồi.”
Mọi người cũng đều tỏ vẻ đã no, Giang Dịch Thịnh đề nghị nhóm nữ đến phòng khách nghỉ ngơi, nhóm nam ở lại thu dọn bát đĩa, liền chiếm được lời tán dương nhiệt liệt của phái nữ.
Tôi tiếp đón Vu Tịnh Tịnh và Chu Bất Ngôn đến phòng khách ngồi.
Vu Tịnh Tịnh nhìn đến những con ốc biển có màu sắc hình dạng khác nhau được trang trí trong thư phòng và phòng khách, lịch sự hỏi: “Nếu không phiền tôi muốn đi xem một chút, được không?”
“Cứ tự nhiên! Nếu thích gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ tặng cho cô. Nhưng có một số loại ông nội tôi rất thích, nên tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.” Tôi cười nói.
Vu Tịnh Tịnh vừa chậm rãi bước đi thong thả, vừa cẩn thận nhìn ngắm. Tôi biết cô ấy là dân trong nghề, không cần người khác tự giới thiệu, nên để cô ấy tự nhiên.
Tôi và Chu Bất Ngôn ngồi trên ghế sa lon, vừa ăn hoa quả, vừa nói chuyện.
Không bao lâu sau, Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh cùng vào đến. Giang Dịch Thịnh nói với tôi: “Mọi thứ đều đã dọn dẹp xong, chỉ còn lại rửa chén, Ngô đại ca nói hắn có thể làm một mình.”
“Phía dưới ngăn kéo bàn trà có bộ bài tú lơ khơ và bài mạt chược, nếu mọi ngư