êng ngả, khóe miệng co giật, dùng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt Giản Tư: “Phỉ báng quá, phỉ báng quá đi.” Thái giám thì làm sao có con gái được đây?
Thái Tâm cảm thấy ngờ vực, rất muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng đột nhiên di động reo lên, cô bé ra hiệu cho Mai Thi và Giản Tư đừng lên tiếng. Cô bé nhận điện thoại, khẩu khí hoàn toàn thay đổi, rất “lạnh lùng”: “… Không cần đón! Hả? Không có hứng thú. Nói rồi đừng đến đó! Đường Phương Lâm… Ừ, ừ, đúng rồi, chính là nhà hàng đó.”
Đặt di động xuống, cô bé lại đắc ý nói: “Lạt mềm thì mới buộc chặt.”
Giản Tư không còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa. Hề Kỉ Hằng sẽ đến đón Thái Hân sao? Cô có cần tìm cớ trở về trước không? Đột nhiên Giản Tư cảm thấy tâm trạng mình rất hỗn loạn, cô không muốn gặp Hề Kỉ Hằng lúc này. “Tớ… tớ còn có chút việc, tớ về trước đây.”
Mai Thi không nói gì, chỉ thu dọn đồ đạc giúp Giản Tư: “Để mình đưa cậu trở về, trời cũng hơi tối rồi.”
Thái Tâm không chịu: “Hai người đừng về mà, đừng để em một mình ngồi đây đợi anh ta. Ngồi đợi cùng em một tẹo đi mà.”
Nghe cô bé nói thế, Mai Thi không nói gì nữa, Giản Tư cũng không tiện nằng nặc đòi về. Nghĩ kĩ thì mấy chuyện cô nghe được này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả… chỉ là mấy câu tán phét trên bàn ăn mà thôi, có quan hệ gì với cô kia chứ? Hề Kỉ Hằng đến rất nhanh, ở bên ngoài nhà hàng gọi điện thoại bảo Thái Tâm ra, Thái Tâm hớn hở vô cùng. Kỳ thực cô bé chẳng hợp với việc dùng bất cứ một thủ đoạn nào. Mọi suy nghĩ của cô bé đều hiện rõ trên mặt.
Hề Kỉ Hằng đang ngồi trong xe, mặt mày nôn nóng. Tự nhiên nhìn thấy trong đám người bước ra có cả Giản Tư, thì bất ngờ đến trợn tròn mắt. Anh biết cô trở về đây từ lâu rồi, nhưng chưa từng gặp lại. Ý định chủ động liên lạc với Giản Tư… vô tình cứ trì hoãn mãi. Anh nhanh nhẹn xuống xe, thấy Giản Tư vội vàng hơi gật đầu coi như đã chào, bất giác anh cuống quýt gọi giật giọng.
“Giản Tư!”
Gọi xong anh lại thấy ngượng ngùng, vì không biết tiếp theo nên nói gì, đặc biệt là còn có Thái Tâm đứng trước mặt.
“Giản… Giản Tư?” Thái Tâm dường như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng khủng khiếp, sững sờ hết nhìn Hề Kỉ Hằng lại nhìn Giản Tư. Biểu cảm của hai người họ rõ ràng không giống như hai người bạn thông thường gặp lại nhau. Điều đó làm mặt Thái Tâm trắng toát, khẽ lùi về sau một bước. Không ngờ chị Tư Tư lại là Giản Tư! Lúc nãy cô đã nói những gì chứ! Chị họ mà biết thì nhất định sẽ giết cô! Bất giác cô nhìn chằm chằm vào Giản Tư, thật không ngờ tình địch giấu mặt của chị họ mình lại xinh đẹp nhường này, một người phụ nữ hấp dẫn mê hồn, chẳng trách dù đã ly hôn vẫn luôn chắn ngang đường tình của chị họ! Thế mà vừa rồi Mai Thi còn dám nói Giản Tư là người thuộc phe họ, có thể tin tưởng được! Lần này cô đã gây ra rắc rối lớn. Sau khi biết Hề Thành Hạo và chị họ chưa có gì, liệu Giản Tư có động lòng không, có bất ngờ tung đòn tấn công hay làm điều gì đó không. Nếu có gì xảy ra thì tội của cô lớn nhất!
“Để anh đưa Giản Tư về.” Hề Kỉ Hằng chau mày, có những lời anh không nên nói ra, thậm chí anh còn cảm thấy mọi chuyện cứ lặng lẽ kết thúc là hay nhất. Nhưng… đã ba năm rồi. Anh thật sự rất sợ sự lặng lẽ này sẽ nhốt chặt Hề Thành Hạo cả đời! Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy Hề Thành Hạo dù bên ngoài có tỏ ra lạnh lùng kiên cường đến đâu, nhưng thực chất bên trong lại vô cùng nội tâm nhạy cảm, hoàn toàn không phải là người có thể nhanh chóng quên được người mình yêu thương.
“Không cần đâu, tôi đi về cũng gần lắm.” Giản Tư vội vàng khước từ.
Thái Tâm trừng mắt, nuốt nước bọt ừng ực, hình như có thứ gì đó tắc trong cổ họng. Hề Kỉ Hằng liếc cô bé một cái, nhăn mày một cách kì lạ cũng không buồn lên tiếng hỏi han.
“Đi thôi!” Anh lôi Giản Tư, đẩy cô lên xe.
Giản Tư cảm thấy giằng co với Hề Kỉ Hằng trước mật Mai Thi và Thái Tâm thì thật khó coi, chẳng qua chỉ là tiễn về khách sạn, cô không cần chuyện bé xé ra to.
Suốt chặng đường, Thái Tâm ngồi cạnh Hề Kỉ Hằng rất im lặng. Hề Kỉ Hằng chốc chốc lại quay đầu nhìn cô bé, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Có phải em đã làm chuyện gì áy náy với lương tâm không?”
“Không, không có!” Phản ứng của Thái Tâm rất dữ dội, giọng nói hoảng hốt. Khi dứt lời thì chính cô bé cũng cảm thấy mình đã để lộ tung tích rồi: “Chúng ta tiễn chị Tư Tư trước đã.” Cô bé chớp mắt đề nghị, điệu bộ rõ ràng đang rất hổ thẹn.
“Đưa em về nhà trước, anh có chuyện muốn nói với cô ấy.” Hề Kỉ Hằng nói chắc như đinh đóng cột, không cho ai cơ hội phản đối.
“Ưm… thế thế…” Cô bé lại bắt đầu nuốt nước bọt, đột nhiên sắc mặt suy sụp, ủ rũ gặng hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Không liên quan đến em! Không được mách lẻo với Khương Băng! Nếu không anh sẽ coi em là một tên phản đồ!”
Thái Tâm đảo mắt. Phản đồ? Nếu cô không nói thì chị họ cũng coi cô là một tên phản đồ!
Đến trước cửa nhà, Thái Tâm lưu luyến không rời, đi một bước quay đầu mấy lần, nhìn Hề Kỉ Hằng chở Giản Tư đi mất. Do dự nửa buổi trời, cuối cùng cô bé vẫn rút di động ra. Nói cho cùng hôm nay chính cái miệng bép xép của cô đã nói lung tung trước mặt Giản Tư, thật có lỗi với chị họ.
Hề Kỉ Hằng tập trung lái xe, không quay đầu nhìn Giản Tư lấy một cái: “Thực ra tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả.” Giọng anh buồn bã, thực sự thì Giản Tư và nhà họ Hề có quá nhiều ân oán. Anh cảm thấy nếu mình mở miệng khuyên Giản Tư hồi tâm chuyển ý thì cũng rất tàn nhẫn. Dù sao mấy năm nay cô đã sống rất tốt. Cuối cùng cô đã có thể trở lại cuộc sống bình thường để nuôi Hiểu Hiểu khôn lớn, quả thực không dễ dàng gì.
Anh biết Hề Thành Hạo cũng có ý nghĩ như thế nên mới cố gắng chịu đựng, không muốn làm phiền đến cuộc sống bình an mà khó khăn lắm Giản Tư mới xây dựng được. Vấn đề là, nếu điều đó không gây ra hậu quả đau đớn thì kẻ ngoài cuộc như anh cũng vui lòng ủng hộ. Anh nghĩ rằng để quên đi một mối tình và bắt đầu lại từ đầu thì cũng chẳng có gì là quá khó khăn. Không phải anh đã thành công rồi sao? Nhưng mà… nhìn bộ dạng của Hề Thành Hạo, Kỷ Hằng mới biết rằng sở dĩ mình cảm thấy lãng quên không khó, là bởi vì tình yêu của anh chưa đủ sâu nặng.
Hồi đầu anh từng nghĩ rằng Hề Thành Hạo say mê Giản Tư bởi vì cô xinh đẹp, nhưng Khương Băng không xinh đẹp sao? Đám con gái chủ động vây quanh Hề Thành Hạo còn chưa đủ xinh đẹp sao? Nếu sự say mê nhan sắc bên ngoài không phải lí do… vậy thì sự cay đắng mà Hề Thành Hạo phải chịu đựng bấy lâu nay còn khủng khiếp hơn nhiều.
“Cô đừng nghe Thái Tâm nói bậy. Rất nhiều người đều xem Khương Băng là vị hôn thê của anh tôi, thực ra không hề có chuyện đó! Chỉ là ý nguyện một phía của Khương Băng.”
Anh vớ đại đề tài về Thái Tâm để bắt đầu câu chuyện.
Giản Tư cười cười không nói gì, cô có thể nói gì được đây? Ý nguyện một phía… chỉ bằng ý nguyện một phía mà có thể kéo dài hơn hai năm ư?
Hề Kỉ Hằng nghe thấy tiếng cười khẽ của Giản Tư, cảm thấy cho dù mình có bị coi là lắm chuyện cũng phải nói cho rõ ràng: “Cô cũng biết đấy, với điều kiện của anh tôi, có biết bao cô gái tình nguyện hạ mình theo đuổi. Anh ấy không vạch rõ ranh giới với Khương Băng, cũng vì muốn được yên ổn, không bị quấy rầy bởi những cô gái khác.”
Giản Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy lời này… hà tất Hề Kỷ Hằng phải nói với cô?
Đột nhiên Giản Tư kinh ngạc “Ý” một tiếng: “Anh đưa tôi đi đâu thế?” Rõ ràng đây không phải đường về khách sạn của cô.
“Chuyện của hai người, tôi không nên xen vào làm gì! Nhưng tôi hi vọng hai người có thể mặt đối mặt nói rõ một lần! Mấy năm nay anh tôi… sống không được tốt lắm! Anh ấy nhớ nhung Hiểu Hiểu là thế, cũng không dám thường xuyên đi thăm nó, anh ấy…”
Giản Tư cau mày, lầm bầm nhắc lại: “Không dám?”
Hề Kỉ Hằng ho một tiếng: “Chuyện này để anh ấy tự nói với cô!”
Hôm nay anh đã mang tiếng nhiều chuyện thì sẽ nhiều chuyện đến cùng. Hề Kỉ Hằng thật không biết hai người này ra làm sao nữa. Chẳng lẽ việc nói ra suy nghĩ của mình lại khó khăn đến thế? Bất luận đối phương nghĩ thế nào, đầu tiên cứ nói rõ tâm ý của mình, chẳng phải như thế mọi chuyện đã giải quyết được từ lâu rồi sao? Đã thế hôm nay anh sẽ đứng cạnh giương mắt theo dõi bọn họ. Còn tình cảm hay không, có còn cơ hội nào nữa không, từng bên nói lời dứt khoát một lời cho xong!
Đã ba năm rồi… Hề Thành Hạo trốn tránh các cô gái khác, Giản Tư cũng chẳng tái hôn với ai… rốt cuộc hai người này muốn thế nào đây? Cho dù thực sự không đến được với nhau, thì cũng nên thẳng thắn dứt khoát với nhau lần cuối.