Hề Kỷ Hằng lạnh lùng nhìn Chương Duệ, đợi cô ta chửi xong, chỉ nói một câu: “Cô ta có hèn hạ bằng cô không? Biết rõ trong lòng tôi chỉ có mình cô ta, sao cô vẫn cố tình sán đến?”
Cú đòn quá mạnh này khiến Chương Duệ bị đánh gục hoàn toàn.
Giản Tư đứng sau lưng Hề Kỷ Hằng, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi khoái cảm của sự trả thù, giống như rút mũi dao trên người mình cắm ngược lên người địch thủ, rồi nhìn đối phương đau đớn đổ máu vậy… Và sau đó, bản thân sẽ chẳng còn thấy đau đớn nữa.
“Hề Kỷ Hằng!” Chương Duệ hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, cô ta không chửi được nữa, câu nói của Hề Kỷ Hằng đã đập tan nhuệ khí của cô, cô chỉ có thể gọi tên anh bằng giọng khàn đặc, nửa như chất vấn nửa như không thể tin nổi.
“Đi thôi.” Hề Kỷ Hằng giả lơ không thèm nghe, một tay kéo Giản Tư, một tay đẩy Chương Duệ đang đứng cản đường, đi về phía bãi đỗ xe.
“Tôi sẽ nói với Hề Thành Hạo! Tôi phải cho anh ấy biết bộ mặt thật của cô!” Chương Duệ dựa vào vách tường, toàn thân run rẩy, nếu không có bức tường đó, cô ta sẽ phải ngồi bệt xuống đường.
Giản Tư quay đầu, mỉm cười nhìn cô ta: “Cứ việc! Tôi vốn chỉ yêu Hề Kỷ Hằng, vì muốn trả thù hung thủ đã hại chết bố mẹ mình nên mới lấy Hề Thành Hạo. Cô đi nói đi. Trả thù xong, tôi sẽ về bên cạnh Kỷ Hằng. Còn cô…” Ánh mắt chợt đổi thành thương hại: “Có mà tìm đường rút lui đi, đợi tôi và Thành Hạo chia tay rồi, thì kẻ được sàng lọc lựa chọn làm người thứ ba như cô sẽ hoàn toàn không còn giá trị gì nữa. Cuộc sống của một người được chọn làm bầu bạn với Triệu Trạch cũng đến hồi kết thúc. Thật ra… trong lòng đôi vợ chồng già kia, cô cũng không xứng với cậu con trai bảo bối của họ đâu, cô chỉ được dùng để dụ dỗ Hề Thành Hạo phát sinh ngoại tình về mặt thể xác thôi.”
Chương Duệ trừng mắt nhìn Giản Tư, hình như không hiểu cô đang nói gì.
Giản Tư khoác tay Hề Kỷ Hằng, âm thầm giục anh mau rời đi.
“Cô nói bậy!” Chương Duệ dính chặt vào tường, lớn tiếng phản bác, lúc này cô ta đã hiểu ý tứ trong câu nói của Giản Tư. Dường như cũng đồng thời hiểu thông suốt rất nhiều chuyện khác. Lời phản bác của cô có lẽ chỉ để lừa gạt hoặc an ủi chính mình. Người chủ cô kính trọng như bố mẹ, người yêu quý cô là thế, tin tưởng cô là thế… thì ra chỉ muốn đưa cô lên giường của con trai họ, phá hoại cuộc hôn nhân chướng mắt, tống cổ đứa con dâu mà họ căm hận?
Chương Duệ muốn chửi Giản Tư vu khống, nhưng cô chợt nghĩ lại… Hề phu nhân rất hay làm như vô ý nhắc đến sở thích, thói quen của Hề Thành Hạo, thậm chí còn phái cô đi làm việc bên cạnh anh. Nhờ sự đồng thuận của họ, cô tiếp cận Hề Thành Hạo vô cùng dễ dàng… trước nay cô chỉ đơn thuần nghĩ là họ quá nhớ nhung, quá lo lắng cho con trai, nhưng lại ngại ngùng không muốn nói ra, nên muốn thông qua cô để hóa giải sự ngượng ngùng của đôi bên.
Giản Tư và Hề Kỷ Hằng chẳng buồn quay đầu, Chương Duệ nhìn họ tay trong tay dựa vào nhau thân mật, ánh dương chiếu rọi thế giới của cô dường như đã tắt… Trong cô chỉ còn lại một khoảng hư vô tăm tối.
Giản Tư ngồi trong xe, cau mày nhìn kính chiếu hậu: “Không lẽ cô ta không đuổi theo sao?” Cô tự nhiên lo lắng, nếu như Chương Duệ đã nhìn thấu đáo tình cảnh của mình, nhưng vẫn làm bộ không hay biết gì cả, nhằm đảm bảo bản thân không bị biến thành phế vật, lâm vào thảm cục “Được chim bẻ ná” thì sao?
Hề Kỷ Hằng cười nhạt một tiếng: “Không đâu, cô ấy không máu lạnh như cô.” Giản Tư hơi sững người, rồi lãnh đạm nói: “Máu của tôi không phải đùng một cái mà trở nên lạnh đâu.”
Hề Kỷ Hằng im lặng, anh không thể trách thêm được gì. Giản Tư của năm năm trước và Giản Tư của hiện tại đã phải chịu bao nhiêu tổn thương, anh đâu có biết. Ngay cả anh cũng là một phần tử làm con tim cô trở nên băng giá, sao anh có thể trách cô phản kích quá tàn nhẫn? Anh hiểu, nếu Giản Tư không phản kích, cô chắc chắn sẽ bị đánh gục.