hắn, lúc này đang ôm chặt lấy thân thể nàng, khiến nàng không thể cử động một chút nào.
Nụ hôn của hắn khiến thể xác và tinh thần nàng dần dần mê loạn, gương mặt ngọc ngày càng đỏ bừng.
Minh Xuân Thủy duỗi tay áo phất một cái, từng dải lụa mỏng và tấm màn đỏ thẫm đều buông xuống, che khuất chiếc giường lớn và cảnh xuân tình kiều diễm lưu luyến đang diễn ra.
Hắn duỗi ngón tay ra định cởi quần áo của Sắt Sắt, bỗng ngoài cửa vang lên thanh âm bẩm báo của thị nữ: “Lâu chủ…’’
Động tác của Minh Xuân Thủy chậm lại một chút, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?’’
Thị nữ ngoài cửa bị dọa bởi giọng nói đầy ý lạnh của hắn, một lúc lâu sau mới run run nói: “Cuồng Y nói, Liên Tâm cô nương ở Sương Uyển….Liên Tâm cô nương bệnh tình nghiêm trọng…’’ *trời ơi là trời ta tức chết vs mụ LT!!!!*
Sắt Sắt rõ ràng cảm giác được thân hình Minh Xuân Thủy cứng đờ, bàn tay to lớn của hắn mơn trớn trên mặt nàng, lại nhẹ nhàng hôn lên môi nàng rồi nói nhỏ: “Ta đi xem một chút, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt’’
Nói xong, hắn xoay người xuống giường, lại mơ hồ nghe được thanh âm tay áo tung bay, chắc là hắn nhanh chóng mặc quần áo lại, tiếp theo là tiếng bước chân của hắn rời đi, rất nhanh.
Trong lòng Sắt Sắt nhất thời khó chịu, tuy rằng hắn nói là hắn thích nàng, nhưng sao nàng cảm giác được trong lòng của hắn, nàng căn bản không quan trọng bằng Liên Tâm kia.
Nàng không chắc, Minh Xuân Thủy có xác định rõ ràng tình cảm của chính hắn hay không.
Sắt Sắt xuống giường đứng dậy, chỉnh trang lại y phục rồi thản nhiên nói: “Người đâu’’
Tiểu Sai thấy Minh Xuân Thủy vội vã rời đi, nàng vẫn canh giữ ở ngoài cửa, nghe được thanh âm của Sắt Sắt liền nhanh nhẹn bước vào.
“Phu nhân, người không sao chứ?’’ Tiểu Sai mơ hồ nghe được vừa rồi thị nữ ở Sương Uyển bẩm báo, nàng thực sự lo lắng cho Sắt Sắt.
Sắt Sắt cười nhẹ nói: “Không sao, Tiểu Sai, ngươi chải đầu giùm ta đi. Chút nữa ta muốn ra ngoài.’’ Từ khi mắt nàng bị mù, vẫn là Tiểu Sai để ý chăm sóc dung nhan cho nàng.
Tiểu Sai gật gật đầu, cẩn thận búi cho Sắt Sắt kiểu tóc Vân kế nàng ưa thích nhất, rồi lấy trong tủ ra chiếc áo choàng lông chồn trắng phủ thêm lên vai Sắt Sắt.
“Tiểu Sai, theo ta đến Sương Uyển xem.’’ Sắt Sắt nhẹ giọng nói.
“Phu nhân….Ta nghĩ chúng ta nên đi dạo phía sau vườn, không khí ở đó tốt lắm…’’ Tiểu Sai lo lắng nói. Lúc này Lâu chủ nhất định là đang ở Sương Uyển, lại nghe nói Liên Tâm kia đang bị bệnh, phu nhân đến đó…thật không tốt lắm.
‘’Tiểu Sai, ngươi đừng cản ta, ta nhất định phải đi. Nếu ngươi không giúp ta đi, ta cũng sẽ tự đi một mình’’ Sắt Sắt tất nhiên hiểu Tiểu Sai đang lo lắng những gì, nhưng nàng muốn đi. Nàng muốn xem, Liên Tâm kia rốt cuộc là bệnh nghiêm trọng gì.
Tiểu Sai không khuyên được Sắt Sắt, đành phải giúp đỡ Sắt Sắt, chậm rãi hướng Sương Uyển mà đến. Thật ra có một số việc, biết sớm một chút sẽ tốt hơn, Tiểu Sai lo lắng nghĩ.
Qua khỏi cầu đá trên Yên Ba hồ, chốc lát đã đến trước cửa của Sương Uyển. Trước cửa không có thị vệ gác, Sắt Sắt và Tiểu Sai liền bước vào viện. Trong viện tràn ngập hương hoa tự nhiên, đã hai lần nàng tới nơi đây, tuy là thời điểm khác nhau, nhưng tâm tình đều giống nhau, rất áp lực.
Lần trước là đến giải độc cho Liên Tâm, tâm tình tự nhiên đau khổ tuyệt vọng. Lần này tuy không đau khổ như thế, nhưng cũng là áp lực làm tâm thần không yên.
Dọc theo hành lang dài, quẹo qua mấy vòng, Sắt Sắt liền nghe thấy phía trước mơ hồ vọng lại tiếng khóc nức nở.
Nội công tâm pháp của Sắt Sắt đã luyện tới tầng thứ bảy, vốn tai nàng rất thính, nay đôi mắt hư không thấy đường, nàng đối với âm thanh lại càng mẫn cảm hơn người, thanh âm khóc nức nở loáng thoáng kia liền rành mạch rót vào tai nàng.
Nàng dừng chân ngưng thần lắng nghe.
Tiểu Sai mơ hồ nghe được tiếng khóc, nhưng không nghe rõ được như Sắt Sắt, thấy Sắt Sắt không đi nữa, nàng cũng liền ngừng lại. Thật ra trong lòng nàng lúc này rất mâu thuẫn.
“Phu nhân, hay là chúng ta trở về đi.’’ Tiểu Sai cúi đầu nói.
Sắt Sắt giơ tay lên ra hiệu cắt ngang lời nói của Tiểu Sai, chỉ nghe trong gió vọng tới tiếng khóc của nàng kia, nàng kia nức nở hỏi “Lâu chủ, người nói cho ta biết, thai nhi này là của ai? Là ai làm cho ta mang thai, ta tuy không nhớ nổi sự việc lúc trước, nhưng ta biết rõ, ta chưa gả cho ai hết, vậy đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai? Lâu chủ, người nói cho ta biết đi!’’
Bên trong truyền đến một tiếng thở dài thấp đến nỗi không thể nghe thấy, lại nghe thanh âm đau đớn của Minh Xuân Thủy nói, giọng khàn khàn: “Nếu ngươi biết phụ thân của hài tử này là ai, ngươi tính làm gì?’’
“Ta nhất định sẽ giết hắn rồi sau đó tự sát. Bởi vì tuy ta quên sự việc lúc trước nhưng ta biết được, hiểu được, trái tim này của ta là trao cho Lâu chủ, không thể nào ta có thai với nam nhân khác. Nếu cái thai này là của người khác, nhất định là người kia đã cưỡng bức ta!’’ Thanh âm của Liên Tâm vẫn dịu dàng như trước, nhưng trong đó mang theo sự quyết liệt không thể cản.
Một sự trầm mặc khôn tả nổi lên, bốn phía im ắng, ngay cả gió cũng lặng. Tâm thần Sắt Sắt lúc này đều tập trung trên hai người trong gian phòng kia.
Liên Tâm thế nhưng lại có thai, nhưng nàng vì đã quên hết chuyện trước đây nên không biết đứa nhỏ là con của ai.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng trên hành lang dài, chút ánh nắng ấm áp giữa trưa chiếu lên người nàng, nàng có chút cảm giác lo lắng.
“Đứa nhỏ là của ta.’’ Minh Xuân Thủy cúi đầu nói, thanh âm theo làn gió truyền đến bên tai nàng.
Thanh âm kia thấp đến độ không thể nghe thấy, nhưng vào tai Sắt Sắt, lại giống như tiếng sấm nổ vang trời.
Đứa nhỏ, thật sự là của hắn?
Đứa nhỏ, thật sự là của hắn?
Bên môi Sắt Sắt khẽ cười lạnh, dưới ánh mặt trời dịu dàng, nụ cười của nàng tái nhợt mà mờ mịt.
Mới vừa rồi hắn còn dịu dàng bên tai nàng nói hắn thích nàng, nói muốn nàng sinh cho hắn một đứa con. Không thể ngờ, nhanh như vậy đã có một nữ tử khác hoài thai con của hắn.
Hắn còn nói, đối với Liên Tâm chỉ là ngưỡng mộ, là thưởng thức, đối với nàng mới thật là thích.
Không ngờ đường đường là Lâu chủ của Xuân Thủy Lâu, mở miệng ra lại toàn là nói dối. Trách không được người ta từng nói, lời thề của nam nhân như gió thoảng bên tai, ở nơi này thổi thổi, ở nơi kia thổi thổi, căn bản không có nửa phần thật.
Sắt Sắt có thể đã phải chứng kiến, tại khuê phòng ấm áp, xinh xắn , thanh lịch do Minh Xuân Thủy tự mình kiến tạo cho nữ tử Liên Tâm kia, một Minh Xuân Thủy trong trang phục trắng, ôn nhu ôm Liên Tâm xinh đẹp kia vào ngực, mắt đưa mày liếc, khẳng định là tràn ngập yêu thương nồng nàn và ngọt ngào.
Sắt Sắt thật sự là cảm kích ông trời đã cho nàng mù mắt không nhìn thấy gì, lúc này đây khỏi phải chứng kiến một màn đau lòng như thế.
Nhưng tuy rằng không tận mắt chứng kiến, vì sao lòng của nàng còn đau đớn đến như vậy, như có trăm ngàn mũi dao nhọn đang cứa lấy tim nàng, từng chút từng chút một.
Người kia vừa rồi còn ôm ấp lấy nàng, lúc này lại đi ôm ấp một nữ tử khác.
Sau đó, Liên Tâm nói gì đó, Minh Xuân Thủy lại còn nói gì đó, Sắt Sắt một câu cũng không thể nghe tiếp. Nàng cảm giác như lỗ tai mình đã bị điếc, ý thức bị rút hết đi, nàng chỉ như một u hồn vất vưởng chậm rãi bước trở về.