ng, hai chân khẽ nhún lên, nhảy qua bức tường cao. Nhưng chân nàng đang bị thương không có sức, lực nhảy lên không đủ, chưa kịp chạm tới đỉnh tường cao, nàng giống như một con bướm gãy cánh, rơi thẳng tắp xuống dưới.
Bất quá nàng lại không như mong muốn ngã xuống trên mặt đất mà rơi vào một lồng ngực dày rộng ấm áp. *sặc ngoài mong đợi luôn =))*
“Buông ra….Ai cho ngươi cứu ta, buông ra…” Nàng thở hổn hển nói đứt quãng.
Lời của nàng tựa như ngòi nổ châm lên chút lửa giận còn sót lại của hắn. Trong phút chốc, ngọn lửa cuồng nộ lại bốc cháy trong mắt hắn. Hắn xưa nay che giấu tình cảm rất tốt, nhưng giờ phút này vẻ lạnh lùng cùng bình tĩnh trên mặt hắn đã bị phá vỡ.
Sắt Sắt không biết vì sao hắn lại tức giận, nàng thua, hắn thắng, đáng lẽ hắn phải cao hứng mới đúng. Nhưng nàng cũng không còn khí lực để suy nghĩ, máu tươi nơi miệng vết thương tuôn ra không ngừng , ý thức bắt đầu chậm rãi lùi xa, nàng cảm giác thấy mình sắp chống đỡ không được nữa.
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vô Yên nhìn dáng vẻ bị đau đớn tra tấn của Sắt Sắt, bỗng nhiên một chưởng chụp xuống miệng vết thương của nàng, đem đoạn trúc trên miệng vết thương ép ra, sau đó duỗi ngón tay nhanh chóng điểm những huyệt lớn trên thân của nàng.
Sắt Sắt chịu đựng đau đớn do đoạn trúc bị bức ra từ miệng vết thương, dường như phải cắn nát đôi môi mới không thốt ra âm thanh đau đớn. Không chịu được đau đớn, rốt cuộc nàng lâm vào trong bóng tối vô tận.
Dạ Vô Yên thấy nàng đã hoàn toàn hôn mê thì đem tầm mắt đang dán trên khuôn mặt tái nhợt của nàng dời đi, ánh mắt sắc bén chuyển đến trên người Kim tổng quản đứng phía sau.
“Kim Đường, sét đánh đạn *ám khí* trong côn trúc có chuyện gì xảy ra là sao, vì sao chưa dỡ bỏ?” Dạ Vô Yên lạnh lùng hé mắt, ngày thường vẻ kiệt ngạo cùng khí phách được che giấu rất tốt nay chỉ trong chớp mắt liền lộ ra không sót chút nào.
“Vương gia, ngày hôm trước ngài phân phó nói để lại ám khí, còn các cơ quan nguy hiểm đều đỡ bỏ, nhưng sét đánh đạn này được gài bên trong ám khí đó.” Dáng vẻ của Kim tổng quản làm như vô tội.
Dạ Vô Yên lạnh lùng nhíu mày, thật ra đây là sơ sót của hắn. Lúc ấy không để ý đến điểm này, sơ sẩy đó thiếu chút nữa đã lấy mạng của nàng.
Hắn ôm Sắt Sắt, nhanh chóng rời đi.
***
Sắt Sắt không biết mình đã ở trong bóng đêm bao lâu, nàng chỉ cảm giác được sự lạnh cùng sự cô độc. Trong bóng đêm vô tận, không có một tia ánh sáng cũng không có âm thanh, hoảng loạn vô tình dâng lên, nhưng nàng không cho phép mình sợ hãi, nàng im lặng để nó trôi đi.
Nhưng bóng tối dày đặc vẫn khiến nàng cảm thấy sợ hãi, không phải nàng sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này không thể thoát ra được chứ? Rốt cuộc, trong bóng đêm dày đặc cũng hiện lên một tia sáng, nàng giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa bay tới.
“A…” Thét lên một tiếng nhẹ nhàng nỉ non, rốt cuộc Sắt Sắt cũng tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
Mở mắt ra thật lớn, trước mắt nàng là một chiếc giường trang trí xa lạ, trong lúc nhất thời, Sắt Sắt không biết mình đang ở đâu. Hơi hạ thấp người, toàn thân liền đau đớn khó nhịn, tất cả khí lực giống như bị người khác rút sạch, miệng lưỡi khô rát, đầu đau kinh khủng. Bóng tối vô biên vô hạn trong giấc mộng kia xẹt qua đầu nàng, chẳng lẽ nàng đã đi vào địa phủ?
“Tỉnh rồi?” Âm thanh lạnh lẽo của Diêm Vương vang lên. *sặc soái ca đấy tỷ*
Sắt Sắt chậm rãi quay đầu lại mới nhìn thấy bên cửa sổ có một bóng người đang đi vòng lại đây.
Dạ Vô Yên mặc một bộ trang phục đen, màu đen thâm trầm làm mổi bật khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhìn qua vô cùng trầm ổn mà như đông lạnh.
“Ngươi thật giống Diêm Vương.” Giang Sắt Sắt bĩu môi nói, nếu chuyện nàng có võ công đã bị hắn nhìn ra thì nàng cũng không cần phải giả vờ là một tiểu thư khuê các đoan trang trước mặt hắn nữa. Nàng không phải là dạng nữ tử như vậy.
“Diêm Vương?” Dạ Vô Yên nhíu mày bật cười.
Đêm qua nàng hôn mê nằm trên giường, quần áo trắng tinh khiến nàng nhìn qua có vẻ yếu đuối và bất lực. Hắn đã vài lần duỗi ngón tay thăm dò hơi thở của nàng, rất sợ nàng sẽ vĩnh viễn ngủ như vậy. Hiện tại tốt rồi, nàng đã tỉnh, còn mở miệng chê cười hắn là Diêm Vương.
“Diêm Vương cũng anh tuấn như vậy sao?” Hắn mở miệng hỏi mới phát hiện ra hắn nói chuyện cùng nàng không hề giống như thân phận vương gia cùng thị thiếp.
Hắn liền tức khắc lạnh mặt, lạnh giọng nói: “Giang Sắt Sắt, muốn gặp Diêm Vương cũng phải được bổn vương cho phép đã.”
Sắt Sắt thản nhiên cười cười, nhếch môi lên mới cảm giác được môi mình đã khô nứt, cổ họng bỗng thấy ngứa ngáy khiến nàng ho khan vài tiếng, chỉ cảm thấy miệng vết thương như bị rách ra, nàng nhịn không được nhăn mặt nhíu mày, vẻ nhu nhược cùng kiên cường của nàng đều bày ra cùng lúc.
Dạ Vô Yên nhìn nàng, mặt nhăn mày nhíu, bỗng nhiên chậm rãi bước về phía nàng, đứng bên cạnh giường cầm một bình dược.
“Làm gì vậy?” Sắt Sắt thấp giọng hỏi.
“Thay thuốc!” Hắn nhướng mi nói nhàn nhạt.
“Ngươi thay thuốc cho ta?” Sắt Sắt kinh ngạc hỏi, đường đường là một vương gia lại hạ mình thay thuốc cho nàng, nàng có nên vui mừng không? Nếu là nữ tử khác, có lẽ còn tưởng rằng hắn bỗng nhiên yêu quý nàng. Nhưng nàng là Giang Sắt Sắt, nàng không phải là dạng nữ tử hay ảo tưởng, biết hắn bất quá chỉ đang nghĩ cách tra tấn nàng mà thôi.
“Hay là thôi đi, sao có thể làm phiền vương gia, vẫn nên để thị nữ vào làm.” Giọng nói của Sắt Sắt khàn khàn, nếu khi hắn thay thuốc cố ý dùng sức một chút nàng sợ miệng vết thương của nàng sẽ để lại sẹo.
“Ngươi đang thẹn thùng sao? Đừng quên ngươi là trắc phi của ta.” Dạ Vô Yên cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia sáng đầy phức tạp, vẻ mặt của hắn giống như muốn nhìn thấu Sắt Sắt.
Sắt Sắt nổi giận nói: “Vương gia, vẫn nên để ta tự mình làm thì hơn.”
“Có thẹn thùng thì cũng đã muộn, đêm qua chính bổn vương đã giúp ngươi thay thuốc, sao lại không thấy ngươi cự tuyệt, có thể thấy được ngươi đã nguyện ý.” Âm thanh Dạ Vô Yên lạnh lùng nói một cách dứt khoát, vừa nói vừa giơ tay tháo mảnh vải trên vai Sắt Sắt ra.
Đêm qua nàng hôn mê, làm sao có thể cự tuyệt hắn? Bất quá nếu như là người vô lại thì nói gì mà chẳng được. =))
Trong lòng Sắt Sắt thầm cảm thán, vì thế nhắm mắt lại, không thèm để ý đến hắn. Nhưng điều làm nàng kinh ngạc là động tác thay thuốc của hắn nhẹ nhàng vô cùng, hắn cẩn thận xé mở mảnh vải, cẩn thận lau đi vết máu trên vai nàng, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên vai , không hề động mạnh vào miệng vết thương của nàng.
Hình như nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bất quá tối hôm qua sau khi nàng bị thương, hắn lạnh lùng tuyệt tình khoanh tay đứng nhìn như vậy, làm sao nàng có thể bởi vì hắn thoa thuốc giúp mà cho rằng hắn có ý tốt.
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn, nhìn hai con ngươi đen sâu thẳm bình tĩnh của hắn giống như hai viên ngọc sáng bóng, thần sắc nho nhã và tao nhã, Sắt Sắt không thể không thừa nhận nam tử này tương đối có lực hấp dẫn.
Nhưng ngay cả như vậy nàng cũng không cho phép lòng mình bị hãm sâu vào. Một nam tử bá đạo, cuồng vọng, lạnh lùng vô tình như vậy, một khi yêu hắn, đối với bất cứ nữ tử nào đều không thể nghi ngờ giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Dạ Vô Yên vốn đang chú ý vào miệng vết thương trên vai Sắt Sắt, sau khi băng bó xong, hắn mới chú ý tới ánh mắt trong trẻo của Sắt Sắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Hắn nhíu mày, con ngươi đem lóe lên cảm giác áp bách khiếp người.
“Nhìn có vẻ không tình nguyện như vậy, có lẽ ngươi nguyện ý để cho nam nhân giúp ngươi giải dược kia đến thoa thuốc cho ngươi sao?” Hắn không chút lưu tình nói mỉa mai, bàn tay dùng một chút lực, dùng mảnh vải quấn chặt bờ vai của nàng lại.
Sắt Sắt đau đớn kêu một tiếng, mắt lạnh lùng nhìn hắn, giọng không một chút gợn sóng nói: “Đó là tất nhiên, hắn so với ngươi dịu dàng hơn.”
Dạ Vô Yên hé mắt, ánh mắt trở nên sáng lạnh, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng Sắt Sắt vẫn cảm thấy nguy hiểm. Nhưng hắn cũng không tức giận mà chỉ hỏi một cách sâu xa khó hiểu: “Dịu dàng như thế nào?”
Những lời này giống như có một cái dằm đâm vào ngực Sắt Sắt.
Trong chớp mắt, Sắt Sắt dâng lên một sự xúc động, nàng gần như muốn rút thanh loan đao bên hông ra, khoét một lỗ thông khí trên cổ hắn.
Nhìn thấy ánh mắt gợn sóng cùng sắc mặt giận dữ của nàng, nhìn thấy ánh mắt nàng trong nháy mắt giống như gà trống đang đá nhau, hắn nhàn nhạt mở miệng, âm thanh lạnh lùng: “Tùy tiện ra ngoài tìm một nam nhân, hắn sẽ đối đãi dịu dàng với ngươi sao?”
“Ngươi…” Sắt Sắt quay đầu lại, ánh mắt phẫn nộ giống như muốn thiêu đốt tất cả.
Hắn nhục nhã nàng như vậy là đang cố ý trừng phạt nàng sao? Là trừng phạt nàng đêm đó không đi tìm hắn giải dược ?
Sắt Sắt áp chế nỗi nhục trong lòng, hai mi mắt xếch lên, cười ngọt ngào nói: “Hay là vương gia trách ta không tìm vương gia giải dược? Sớm biết như vậy…”
“Câm miệng!” Hắn lạnh giọng cắt ngang lời của nàng: “Cho dù ngươi có tìm bổn vương, bổn vương cũng sẽ không giúp ngươi giải dược.”
Lời nói của hắn giống như lớp băng đọng trên mái hiên giữa trời đông giá rét, ẩn chứa một ý lạnh lẽo sâu xa.
Nàng đã sớm biết kết quả như vậy cho nên nàng mới không đến cầu xin hắn. Bất quá cho dù như thế nàng muốn chịu sự châm chọc khiêu khích của hắn sao?
“Người đâu!” Dạ Vô Yên bỗng nhiên trầm giọng nói.
Thị nữ hầu hạ vẫn đứng bên ngoài vén rèm đi vào.
“Phinh Đình, Linh Lung, các ngươi chăm sóc trắc phi cho tốt!” Dạ Vô Yên nói ngắn gọn rồi xoay người rời đi.