o?” Hắn gằn từng tiếng không lưu tình chút nào, lạnh giọng hỏi *ca đang ghen rồi ^0^*
“Phải thì sao mà không phải thì sao?” Sắt Sắt nở nụ cười trong trẻo gian xảo, đáy mắt cũng là một vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hắn bỗng nhiên buông cằm nàng ra, lạnh lùng nói: “Ngươi có tin không, ta có thể giết hắn!”
Sắt Sắt lạnh lùng bỡn cợt nói: “Giết hắn? Đây là đại biểu cho điều gì , tranh giành tình nhân sao? Chẳng lẽ vương gia lại thích thiếp thân ?”
Dạ Vô Yên nghe vậy, thân mình chợt cứng đờ, ánh mắt sâu u ám hiện lên một sự dao động.
“Vương gia sao lại phải làm như thế. Chẳng lẽ ngài không hy vọng ta rời đi hay sao? Nếu như ngài thấy việc ta rời đi sẽ làm hao tổn thanh danh của ngài thì ta có thể lặng lẽ rời đi, cũng có thể nói với cha ta làm bộ như không biết gì, hoàng thượng cũng sẽ không biết, người khác cũng sẽ không biết, thế nào?”
Dạ Vô Yên thản nhiên ngồi vào ghế, khoanh tay cười nhạt nói: “Ngươi…đừng… vọng… tưởng!”
“Bất quá nếu như ngươi có thể thần không biết quỷ không hay tự mình trốn ra khỏi vương phủ giống như đêm đó ngươi ra ngoài tìm nam nhân kia, nếu như ngươi làm được thì bổn vương có thể suy nghĩ để cho ngươi rời đi.” Nhìn dáng vẻ mất mát của Sắt Sắt, Dạ Vô Yên bỗng nhiên mở miệng nói.
“Được, một lời đã định, bốn ngựa khó theo. Đến lúc đó mong vương gia đừng nuốt lời.” Sắt Sắt nói một cách lạnh lùng.
Ánh mắt chuyển động, ánh mắt nàng luôn lạnh lùng quyết liệt như vậy, sắc bén như vậy, lại quật cường như vậy.
Chỉ một cái chớp mắt, Dạ Vô Yên đã bị dáng vẻ này của nàng làm cho rung động.
Đầu tiên là để Thanh Mai cùng Tử Mê rời khỏi phủ, sau đó nàng chờ đợi thời cơ để thoát ra ngoài. Rốt cuộc cũng có một ngày Dạ Vô Yên vào cung gặp thái hậu, đêm khuya Sắt Sắt liền hành động.
Khinh công của nàng thật dễ dàng tránh được bọn thị vệ, đến được mảnh rừng khúc sau viện.
Nàng muốn phá trận.
Mảnh rừng này rất rộng lớn, như vậy có thể tránh đi qua rừng trúc, dùng khinh công bay qua rừng trúc thì có thể tránh được trận pháp. Nhưng Sắt Sắt nhìn ra nàng không thể lập tức phóng qua đó, giữa đường cần phải dừng chân để thở. Nhảy qua đó tất yếu sẽ đạp lên ngọn trúc nhưng trên ngọn trúc có cơ quan, như vậy gần nhất nàng đã bị bức đến chỗ sáng, nếu bị ám vệ phát hiện, đến lúc đó cung nỏ sẽ bắn ra, không nghi ngờ chắc chắn nàng phải chết.
Vậy nên chỉ còn cách tiến vào rừng phá trận mới có một tia hy vọng.
Ban đêm rừng trúc thật tĩnh lặng làm người sợ hãi. Chỉ có ánh trăng xuyên qua những cành trúc, tỏa ra một thứ ánh sáng mơ hồ dìu dịu.
Sắt Sắt cẩn thận chuyển động thân mình, vô cùng thận trọng, không dám lơ là.
Trận pháp trong rừng trúc này cùng với rừng trúc trong Tuyền Ki phủ rõ ràng không giống nhau. Nàng cảm giác được dưới chân mình từng bước đi đều là cạm bẫy, nếu như lơ là, không chỉ bị rừng trúc vây khốn mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng đoán rằng chuyện mình có võ công đã bị Dạ Vô Yên biết, nếu không hắn cũng sẽ không cùng nàng đánh cược như vậy. Nhưng nàng vẫn luôn che giấu rất tốt, nếu nói để lộ ra sơ hở cũng chỉ có đêm nàng ra khỏi phủ giải mị dược bị lộ ra. Dù sao, nàng cũng phải thần không biết quỷ không hay đi ra khỏi phủ.
Hắn đã biết cũng tốt, miễn cho nàng phải che che dấu dấu.
Ở trong mắt hắn nàng vốn là một nữ tử không có liêm sỉ, hơn nữa còn là người đàn bà đanh đá, sợ là trong cảm nhận của hắn nàng so với một nữ tử thấp hèn còn kém xa.
Một đám mây u ám bay qua, che khuất ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cả khu rừng trúc trong nháy mắt chỉ còn lại một mảnh u ám trầm tĩnh. Không cẩn thận bước nhanh hơn một chút, nàng dường như đã đụng vào một sợi dây nhỏ. Sắt Sắt nhẹ nhàng nhíu mày, thầm than không xong rồi, chắc hẳn là đã động đến cơ quan.
Quả nhiên trong phút chốc, phi tiêu từ bốn phương tám hướng phóng tới, trong bóng đêm, những mũi nhọn vụt tới, ánh sáng lạnh thấu xương.
Sắt Sắt nhếch môi cười nhẹ, bình tĩnh cởi áo ngoài ra cầm trong tay, thầm vận nội lực, nhẹ nhàng giơ lên. Chỉ một thoáng, áo quần như một cánh buồm đón gió, trong nháy mắt phồng lên, lại giống như một chiếc ô không ngừng xoay tròn, bảo vệ người phía sau. Toàn bộ phi tiêu đều bị ngăn trở, nửa phần gần như cũng không thể đến được trước người nàng, một trận phong ba nổi lên, toàn bộ đều rơi xuống mặt đất. Sắt Sắt cười khẽ, dùng ám khí đối phó với Tiêm Tiêm công tử nàng không phải là múa rìu qua mắt thợ sao? Trước kia khi tập luyện sử dụng ám khí, cái nàng học trước tiên là làm thế nào để né tránh ám khí. *Tiêm ca cool quá!!!!*
Vầng trăng lạnh theo đám mây hiện ra, lại tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Đợt phi tiêu này qua đi, Sắt Sắt biết còn có thể có đợt công kích thứ hai, bởi vì sợi dây nhỏ kia hiển nhiên đã kích hoạt chốt mở của cơ quan.
Sắt Sắt thản nhiên nhíu mày, nàng đưa tay hướng đến bên hông, đem Tân Nguyệt Loan đao quấn quanh hông hơi rút ra. Tân Nguyệt Loan đao là một thanh đao nhỏ, bình thường được buộc bên hông, giống hệt như đai lưng, nhưng một khi ra khỏi vỏ thì cũng là một thanh đao tốt tuyệt thế.
Ánh đao trong suốt như hồ nước thu sâu thẳm, chiếu rọi cùng ánh trăng, soi sáng ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu của Sắt Sắt.
Lại thêm một trận hoàng bàn ồn ào ập tới, Sắt Sắt giương đao lên, một ánh đao hình trăng rằm hiện lên, giống như ngàn hoa diễm lệ, tất cảm ám khí đều đang bao phủ quanh ánh đao.
Con đường kế tiếp cũng không ngoại lệ có ám khí cơ hoàng, trận pháp trong rừng trúc này nhìn có vẻ nguy hiểm vô cùng, nhưng đối với Sắt Sắt mà nói lại chỉ như đang giẫm trên đất bằng. Ngoại trừ ám khí cơ hoàng, dường như cũng không có trận pháp hay ảo thuật gì khác.
Sắt Sắt nhớ rõ lần đầu tiên khi phát hiện trận pháp hình như không phải đơn giản như vậy. Chẳng lẽ Dạ Vô Yên cố ý bỏ qua trận pháp này? Sắt Sắt phất tay, nàng biết hắn không tốt như vậy, biết nàng muốn phá trận, chỉ sợ sẽ cố ý làm khó nàng hơn nữa.
Mặc kệ như thế nào, Sắt Sắt mắt thấy mình sẽ thuận lợi vượt qua trận trúc.
Lại một vòng công kích ập tới, Sắt Sắt hé mắt nhìn lại, thấy những cây côn trúc được đẽo nhọn ở đỉnh, từ trên cành trúc phóng tới. Sắt Sắt hơi kiễng mũi chân, dáng người thướt tha nhanh chóng lướt ngang, nháy mắt lùi về phía sau vài bước. Đại đa số côn trúc đều cắm xuống mặt đất, có hai cây côn bay tứ tung, thẳng hướng Sắt Sắt ập tới, Sắt Sắt duỗi đao vung lên khiến côn trúc gãy làm hai đoạn, bay sang bên cạnh người nàng.
Vốn đã không còn nguy hiểm, nhưng cây côn trúc bị gãy ra giống như có gì đó, trong nháy mắt trở nên vô cùng mạnh bạo và quyết liệt.
Sắt Sắt theo bản năng tránh né, nhưng động tác vẫn chậm nửa nhịp, tránh thoát đòn trí mạng vào ngực bất quá đầu vai lại không thóat được vận mệnh bị thương nặng.
Lúc nàng té ngã, lại có thêm một cây côn trúc bay tới, lúc này nàng căn bản không rảnh để vung loan đao, chỉ có thể quay vòng trên mặt đất, nhưng nàng lại không thể xác định được phương hướng nên không thể tránh được côn trúc.
Bỗng nhiên có một trận gió mạnh thổi tới, tất cả côn trúc trong nháy mắt đều bị bắn về phía khoảng không bên cạnh. Có người ra tay cứu nàng!
Sắt Sắt không chớp mắt nhìn lại, dáng người cao ngất của Dạ Vô Yên đứng bất động trong bóng tối, bị nhánh cây phân tán ánh trăng, ánh áng lung linh chiếu vào người hắn, nhìn không rõ sắc mặt, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt trước nay chưa từng có của hắn.
Một trận gió thổi nhẹ qua, áo bào tung bay, khiến hắn nhìn qua giống như một vị tiên đang muốn bay lên.
Hai tay hắn khoanh trước ngực, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống nàng đang bị thương nằm dưới đất, thật lâu sau mới nghe được âm thanh lạnh lùng quyết liệt không một chút tình cảm của hắn: “Muốn bổn vương cứu ngươi sao?”
Sắt Sắt cắn chặt răng, đối với lời nói của hắn xem như không nghe thấy.
Nàng dùng cánh tay trái chống đỡ thân mình từ trên mặt đất đứng dậy. Động tác này ngày thường rất dễ dàng, nhưng hiện tại đối với nàng lại rất gian nan.
Nàng không chỉ bị thương ở vai mà chân trái cũng bị côn trúc đâm trúng.
Sắt Sắt tạm nghỉ ngơi, vận chưởng ép côn trúc đang cắm trên đùi nàng. Ngay khi vận lực, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, đau đớn ập tới, nàng không còn sức lực rút đoạn côn trúc trên miệng vết thương ra. Nàng từ quần áo xé ra một mảnh vải, đơn giản quấn quanh miệng vết thương của mình sau đó dùng tay trái chống đỡ, chân phải trụ xuống, chịu đựng đau đớn đứng dậy khỏi mặt đất.
Thật vất vả mới đứng lên được, nhưng thân mình lại đứng không vững lung lay sắp ngã xuống, nàng cuống quýt dùng tay vịn vào cây trúc bên cạnh.
Chợt nghe âm thanh lạnh lùng thong thả của Dạ Vô Yên truyền đến: “Nếu như ngươi còn ngại vết thương quá nhẹ thì cứ dựa vào cây trúc kia đi.”
Sắt Sắt nghe vậy cuống quýt rút tay lại, thân mình chạm lớn một tiếng lại thẳng tắp ngã xuống mặt đất.
“Ta lặp lại một lần nữa, muốn ta cứu ngươi sao?” Lời nói của Dạ Vô Yên lạnh lẽo tựa như có thể đông lạnh chết người.
Dạ Vô Yên không hổ là đã ở biên quan trấn thủ nhiều năm, nhìn quen chuyện sống chết, quả thực vô tình, Sắt Sắt thở dài trong lòng.
Bất quá Sắt Sắt không thấy được đôi mắt của Dạ Vô Yên đang chìm trong bóng tối. Đôi mắt phượng của hắn hung hăng trừng lớn nhìn nàng, ánh mắt cuồng nộ bị lửa giận thiêu đốt, tuy rằng lời nói lạnh lùng quyết liệt khiến người cảm thấy lạnh lẽo nhưng thật ra hắn đang giận dữ gần như không thế khống chế được, hắn giống như có thể đi đến bóp chết nàng, cho dù xem ra nàng cũng không muốn sống.
Người thông minh giỏi nhất là làm chuyện điên rồ, nàng lại thực sự dám xông vào rừng trúc phá trận.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng xinh đẹp tuyệt thế của nàng, đôi mắt to thật sâu ngưng trọng, thực hiển nhiên đang chịu đựng nhiều đau đớn. Nhưng tuy là thế, nàng lại như trước cố hết sức lắc đầu, chỉ một động tác rất nhỏ nhưng lại làm động đến vết thương trên bả vai khiến máu tươi từ miệng vết thương trào ra.
Nhưng nàng chỉ hơi nhếch miệng, cố chịu đựng đau đớn, nhấc thân mình đang bị thương lên, lảo đảo tiếp tục đi về phía trước. Gần đến cuối rừng trúc, nàng đã thấy được bức tường trắng ngoài rừng trúc, chỉ cần đi ra ngoài, bay ra khỏi bức tường cao là nàng có thể thành công rời khỏi phủ.
Một bước, hai bước, ba bước,…Mỗi bước chân đều gian nan vô cùng , nhưng Sắt Sắt không có ý định quay đầu lại, cũng không mở miệng xin giúp đỡ. Nàng biết một khi nàng khuất phục chính là nhận thua. Nàng là Giang Sắt Sắt, một Giang Sắt Sắt không cần dựa vào nam nhân, nhất là trước mặt nam nhân lạnh lùng nhẫn tâm này, nàng lại càng không cần.
Nàng chỉ làm như vậy, khập khiễng tiến về phía ngoài rừng.
Dạ Vô Yên đứng bất động trong bóng đêm, con ngươi đen khóa chặt tại bóng dáng quật cường phía trước, chỉ cảm thấy sâu trong đáy lòng giống như có gì đó đang đánh vỡ tâm hồn bình tĩnh của hắn. Nhìn nàng chật vật tiến ra ngoài, đáy lòng hắn cảm thấy như có một cỗ khí nghẹn lại nơi lồng ngực, không thể thông được. Hắn giơ tay, một chưởng đánh về phía bên cạnh rừng trúc, giống như cuồng phong quét qua mặt biển tĩnh lặng, một mảng lớn gậy trúc trong khoảnh khắc đổ xuống.