như vậy, người nằm trên đó làm sao có thể chống lại cơn rét lạnh kia chứ.
Sắt Sắt ngồi xổm xuống vươn bàn tay run run ra, chậm rãi vén tấm áo choàng lông cừu khoác trên người của người kia lên. Đến khi Sắt Sắt thấy rõ khuôn mặt người sau tấm áo lông cừu kia, nàng bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn rốt cuộc không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Quần áo dính bùn và máu sặc sỡ giờ đã hóa thành một đống vải rách nát hình như bị roi quất lên, rốt cuộc không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó. Máu đọng thành từng mảng đông cứng đỏ sậm nhuộm đỏ cả y phục dính trên người của người kia…có lẽ người kia đã không còn có thể gọi là người nữa chỉ còn là một vũng máu không có cảm xúc, chỉ miễn cưỡng duy trì hình dạng con người. Da thịt không thể che đậy bởi bộ áo quần rách nát hàng trăm ngàn vết thương chằng chịt, bị phỏng, vết thương do roi quất, vết thương do đao kiếm tạo thành… Trước mắt có thể thấy được toàn thân đã không còn chỗ nào lành lặn. Mái tóc đen đã trở nên ẩm ướt cùng với máu loãng đông lại thành từng mảng băng, tính cả những bông tuyết rơi xuống che khuất khuôn mặt hắn. Ngón tay Sắt Sắt run run, thật cẩn thận phủi lớp tuyết đọng và mảng băng hồng hồng phủ trên mặt hắn mở ra trước mắt nàng, khuôn mặt bị phỏng với diện tích rộng lộ ra, căn bản da thịt không chỗ nào còn lành lặn nên nhìn không ra bộ mặt thật.
Người đông cứng, máu chảy đầm đìa, không còn hơi thở kia là ai?
Dạ Vô Yên đang ở đâu?
“Tuyền vương đâu? Tuyền vương đang ở đâu?” Sắt Sắt quay lại, khóe môi mấp máy, khuôn mặt đờ đẫn, nở một nụ cười cứng ngắc, nhẹ giọng hỏi thị vệ đứng phía sau.
“Vương phi, xin hãy nén đau thương!” Thị vệ kia tự nhiên lại khóc lóc than vãn cung kính nói với Sắt Sắt.
“Nén bi thương, ta nén cái gì chứ, Tuyền vương đâu?” Sắt Sắt chỉ chớp mắt, thấy Vân Kinh Cuồng đang đứng ở góc khuất bên ngoài.
Tuyết bay mờ mịt, Vân Kinh Cuồng chỉ đứng ở trong mái hiên bên cạnh, chỗ cao nên gió vốn rất mạnh, thổi quần áo của hắn bay lên, nhìn có vẻ tiêu điều thê lương.
Nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, lạnh giọng hỏi: “Vân Kinh Cuồng, Tuyền vương đâu? Các ngươi đã cứu hắn ra rồi đưa hắn đi đâu?”
Vân Kinh Cuồng quay lại, Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình đáng sợ như vậy trên mặt hắn. Đúng vậy, thật đáng sợ! Bi thương đến đáng sợ! Hắn liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái, thật lâu sau vẫn không lên tiếng.
Muốn hắn nói gì đây?
Nói câu xin hãy nén bi thương?! Hay là nói cái gì mà người chết không thể sống lại, người sống phải trân trọng sinh mệnh?!
Không! Hắn cái gì cũng không thể nói nên lời.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Sắt Sắt, môi run run, thật lâu sau cũng không thể nói nên lời.
“Vân Kinh Cuồng! Dạ Vô Yên đâu? Nếu ngươi không nói gì ta sẽ giết ngươi!” Sắt Sắt lạnh lùng nói, đưa tay nắm chặt lấy Tân Nguyệt loan đao.
Ánh mắt Vân Kinh Cuồng dừng lại ở sắc mặt giận dữ của Sắt Sắt, hắn không nói được một lời nào, chậm rãi đi đến trước thân xác của người máu me đầm đìa kia, quỳ xuống.
“Vân Kinh Cuồng, ngươi nói cho ta biết đi, đó là ai vậy?” Sắt Sắt hỏi cẩn thận , bên môi nàng vẫn còn duy trì nụ cười gượng kia, cố ý muốn dùng nụ cười để ngăn nỗi khủng hoảng trong lòng lại.
Vân Kinh Cuồng quay đầu lại, ánh mắt thê lương nhìn Sắt Sắt, thấp giọng nói: “Đây là người chúng ta cứu ra từ nhà tù nơi giam giữ Tuyền vương.”
Từ nhà tù nơi giam giữ hắn cứu ra thì nhất định là hắn sao?
Không!!!
Đây tuyệt đối không phải là Dạ Vô Yên!
Dạ Vô Yên làm sao có thể trở thành thế này!?
Hắn là người phong lưu tuấn nhã thế nào, không phải áo trắng tao nhã thì là hoa phục cẩm tú, trên vạt áo thêu hoa văn tinh tế. Cao quý như vậy, phóng khoáng tao nhã như vậy sao có thể hóa thành dáng vẻ không còn chút cảm xúc như vậy. Hắn là người thanh tao tuấn mĩ thế nào, làm sao, làm sao khuôn mặt có thể máu me đầm đìa như vậy.
Dạ Vô Yên làm sao có thể chết được!?
Hắn mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể chết chứ!?
Nàng không tin, đây tuyệt đối không phải hắn!
Sắt Sắt bỗng nhiên nhớ lại, vai trái của Dạ Vô Yên từng bị nàng cắn để lại một vết sẹo nhỏ.
Sắt Sắt mím chặt môi, hàm răng dường như đã cắn nát môi. Nàng duỗi ngón tay, vén mảnh vải bố bên vai trái của hắn lên, nương theo ánh tuyết, nàng nhìn thấy trên vai trái đầy máu có một vết phỏng đáng sợ vô cùng, ngay cả khi có vết sẹo thì căn bản cũng không thể nhìn ra.
Hắn không phải!
“Vân Kinh Cuồng, hắn căn bản không phải chủ tử của ngươi!” Sắt Sắt bình tĩnh đứng dậy, cười mờ mịt , “Vai trái của hắn không có vết sẹo! Không có vết sẹo kia!”
Vân Khinh Cuồng thương xót ngẩng đầu, nhìn nụ cười nhẹ nhàng nhợt nhạt bên môi Sắt Sắt, nụ cười kia khiến nàng trở nên xinh đẹp lạ thường.
Người đã bị thương thành như vậy, làm sao có thể tìm được vết sẹo nữa, chỉ là nếu có cũng đã bị những vết thương mới bao trùm lên làm sao có thể tìm được.
“Cổ tay phải của hắn có vết xương gãy!”
“Gãy xương, làm sao mà gãy xương?” Sắt Sắt cười lạnh hỏi.
Vân Kinh Cuồng liền mơ màng nói: “Năm đó, vương gia một chưởng đánh ngươi rớt xuống vách núi đen, sau khi trở về hối hận vô cùng nên đã chặt đứt tay phải của mình.”
Gió đêm dường như trở nên lãnh lẽo hơn, lạnh đến thấu xương, mang theo mười phần lạnh lẽo, gào thét thổi qua hai má, luồn qua từng khe hở chui vào tận xương tủy của nàng, cuồn cuộn thổi.
Nàng chưa bao giờ biết cổ tay của hắn đã từng bị gãy.
Bởi vì lỡ tay đánh nàng rơi xuống vách núi đen cho nên hắn liền bẻ gãy xương cổ tay của mình. Trách không được hắn lại dùng kiếm tay trái, chắc hẳn là đã luyện tập sau khi tay phải bị thương.
Sắt Sắt ngây dại, bức tường cứng rắn trong lòng như vỡ nát thành từng mảnh nhỏ vụn, hóa thành những hạt bụi, ngảy cả khi buông tay rơi xuống vách núi kia, nàng cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Những hoài nghi cùng không tin tưởng trong lòng tại giây phút này bị kích thích làm tiêu tan tất cả.
Cảm giác hít thở không thông ập tới, nước mắt tràn ra, nàng ngã sấp xuống mái hiên tuyết đọng dày đặc.
Thật lạnh, nàng chưa bao giờ biết tuyết đọng lại lạnh thấu xương như vậy, chậm rãi thấm vào da thịt nàng, xâm nhập vào lòng nàng.
Nàng hung hăng cắn môi, từ trên mặt tuyết đọng đứng lên, vòng tay ôm lấy thân thể đã đông cứng không còn hơi thở kia, nàng dùng áo choàng lông cừu ôm chặt lấy hắn, khẩn cầu một chút ấm áp cuối cùng, hy vọng có thể làm cho hắn tỉnh dậy.
Trên pháp trường, hắn giục ngựa lao đến cứu nàng ra, làm cho lòng nàng vốn đã như mặt nước phẳng lặng lại bắt đầu gợn sóng, bắt đầu cuộn sóng, mà hắn lại không một lời nào rời xa nàng, vĩnh viễn rời xa nàng.
Thật quá tàn nhẫn!
Nàng ngây ngốc ở trong Tuyền Ki phủ chờ đợi, nàng mang theo quân đội khổ chiến vài ngày nay, thật ra nàng căn bản đã sớm biết hắn liều mình đến đó nhất định là có đi không về, nàng chỉ khao khát được một lần ngoài ý muốn khiến cho đoạn tình của bọn họ còn có chút hy vọng.
Nhưng vận mệnh thủy chung vẫn không được như ý muốn, đến khi nàng có cơ hội thì chỉ có thể nghênh đón xác chết màu me đầm đìa của hắn, nàng thậm chí không có cơ hội nhìn qua gương mặt hắn một lần cuối, dấu hiệu duy nhất để nhận biết thân phận của hắn chỉ là vết xương gãy bên cổ tay phải của hắn.
Từ sự cố trên đường dâng hương, đến Tuyền vương phủ lạnh lùng, từ Lâm Giang lâu cùng hợp tấu một khúc nhạc đến hồ Yên Ba nhu tình tràn ngập, từ Hắc Sơn nhai một đao chặt đứt đoạn tình, đến nỗi buồn ly biệt trên đảo Thủy Long ….
Nếu ông trời không muốn cho bọn họ có thời gian ở bên nha, thì cần gì phải ban cho bọn họ nhân duyên để yêu thương nhau…
Hắn lẳng lặng nằm trong lòng nàng, giống như khi còn ở Xuân Thủy lâu ôm nhau ngủ yên một đêm. Khi đó bọn họ chỉ xem đó cùng lắm như một đêm bình thường. Một đêm không hề hay biết về sau con đường của cả hai sẽ bị chia cách bởi cái chết. Mà thời gian hạnh phúc kia ngay cả khi có cố gắng thế nào cũng không thể níu kéo lại được nữa.
Nước mắt theo khóe mi trào ra, nàng quật cường ngăn nó lại. Nhưng đau đớn có thể dùng sức mạnh chặt đứt sao?
Không thể nào!
Nàng đứng dậy, khuôn mặt ngọc không chút biểu tình nào, giống như băng tuyết trong đêm đen, lạnh lẽo không còn độ ấm.
"Là ai, đến tột cùng là ai tra tấn hắn trở thành như vậy?" Nàng lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Thuộc hạ nghe phạm nhân trong nhà lao nói chính là tên hoàng đế chó Dạ Vô Trần kia." Một thị vệ đứng bên cạnh nói.
Sắt Sắt mơ hồ cười cười, nhẹ nhàng đặt Dạ Vô Yên lên mái hiên rồi lại dịu dàng hôn hắn. Nàng đứng dậy, đứng lặng người trên mái hiên, đưa mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn đoàn người đang chiến đấu bên dưới. Trước mặt Dạ Vô Trần có mấy viên tướng thân mặc khôi giáp, còn mấy chục cao thủ cấm vệ mặc quân phục hoàng cung. Thiết Phi Dương bị Mặc Tầm Hoan ngăn cản nên căn bản không thể xông vào.
Sắt Sắt nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn vô số binh sĩ đang vọt tới. Mũi chân ở trên mái hiên hơi kiễng lên làm cho thân mình phóng lên, ở trên mái hiên nhảy lên, cuối cùng mũi chân điểm trên thân cây làm cuốn theo một đám tuyết đọng.
"Hộ giá!" Có binh sĩ nhìn thấy Sắt Sắt từ trên trời bay xuống thì sợ tới mức hô to lên.
Sắt Sắt vung tay trái lên, vô số ngân châm từ trong tay áo bắn nhanh ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, các binh sĩ đang xông lên đều bị điểm trúng huyệt đạo.
Mấy viên đại tướng mặc khôi giáp tiến lên ngăn cản, Sắt Sắt rút đao ra, mũi nhọn lạnh lẽo của Tân Nguyệt loan đao lướt qua trong không trung, chân khí làm cho những bông tuyết bay đầy trời cuồn cuộn bay về phía trước. Dùng hơn mười chiêu đã có thể đánh bại vài tên đại tướng để vọt tới trước mặt Dạ Vô Trần.
Nàng vung đao chém về phía Dạ Vô Trần, có một ánh đao đang đâm tới bả vai nàng, nàng không né cũng không tránh vẫn như trước chém về phía cổ Dạ Vô Trần. Một đao trúng mục tiêu, còn vai trái của nàng cũng trúng một kiếm.
Ánh đao lạnh lẽo lóe lên, Dạ Vô Trần sợ tới mức nhắm hai mắt lại, thanh đao xẹt qua cổ hắn, cơn đau đớn ập tới, trong một cái chớp mắt hắn nghĩ mình sẽ chết. Thị vệ bảo vệ hắn nhìn thấy cổ hắn giàn giụa máu tươi cũng sợ tới mức ngây dại.
Nhưng hắn vẫn chưa chết, vẫn còn có thể hô hấp được.
Đao của nàng chỉ thiếu một chút là có thể cắt đứt yết hầu của hắn. Một đao kia của nàng có thể giết được hắn nhưng nàng lại cố tình không giết hắn.
Hắn nghi hoặc mở mắt ra, trước mắt lại hiện lên một đường đao nữa, cánh tay trái lại càng đau đớn. Sau đó là cánh tay phải, rồi đến trước ngực, đùi,....Mỗi một lần ánh đao hiện lên, trên người hắn sẽ có thêm một vết thương, không quá sâu, không đủ để lấy mạng nhưng lại đau đớn vô cùng. Chỉ trong chốc lát trên người hắn đã chằng chịt vết thương, cung trang màu vàng giờ gần như đã nhuốm đầy máu tươi.
Hắn đột nhiên hiểu được, nữ nhân này không phải không giết hắn mà là muốn tra tấn hắn trước. Nàng chính là....đang báo thù cho Dạ Vô Yên!
Dạ Vô Trần luôn luôn xem thường nữ nhân nhưng trước mắt hắn lại bị nữ tử này dọa cho hoàn toàn hoảng sợ.
Nữ tử này dường như không còn muốn sống nữa, không! Quả thật nàng chính là không muốn sống nữa!