thị nữ của hắn. Ta còn nghĩ rằng trong vương phủ kia, ngươi là người duy nhất chân chính đối xử tốt với ta. Nhưng vì sao lúc này đây, ta từ Mặc thành trở về Bắc Lỗ quốc, ngươi vẫn còn đi theo ta? Ngươi không phải nên trở về bên cạnh hắn sao?”
Linh Lung thương xót nhìn Y Lãnh Tuyết nói: “Thật ra cho dù ngươi rời khỏi vương phủ trở về Bắc Lỗ quốc, vương gia vẫn lo lắng cho ngươi. Người sợ ngươi lại hợp tác với Mạc Tầm Hoan, sợ ngươi không còn giá trị lợi dụng đối với Mạc Tầm Hoan sẽ bị giết chết. Muốn ta ở bên cạnh ngươi, thứ nhất là bảo vệ ngươi, thứ hai cũng là có thể kịp thời truyền tin tức cho vương gia.”
“Hắn phái ngươi theo bảo vệ ta sao?” Y Lãnh Tuyết thì thào lẩm bẩm, “Hắn không phải rất hận ta, hy vọng ta chết sao? Hắn không phải đã nói, ta muốn giết thê tử của hắn, giết con của hắn, cho nên sớm đã cùng hắn có mối thù sâu nặng, gặp lại nhau cũng chỉ là kẻ thù sao?”
“Ngươi là ân nhân của người, nếu có một chút khả năng, người sẽ không để cho ngươi chết, người hy vọng ngươi có thể sớm ngày quay đầu, không cần phải làm chuyện hại mình hại người.” Linh Lung cúi đầu nói.
Sắt Sắt ngồi trước cầm án, nghe Y Lãnh Tuyết cùng Linh Lung nói chuyện, trong lòng cực kì chua xót. Nhất là khi Y Lãnh Tuyết thuật lại câu nói kia của Dạ Vô Yên. Hắn nói Y Lãnh Tuyết muốn giết thê tử của hắn, làm tổn thương đến con của hắn, ân thù đều có. Thì ra trong lòng hắn vẫn luôn xem nàng là thê tử của hắn.
“Y Lãnh Tuyết, ta biết ngươi đã phải chịu rất nhiều đau khổ!” Sắt Sắt thấp giọng nói, Y Lãnh Tuyết bị Hách Liên Phách Thiên làm nhục, bị con dân của mình phỉ nhổ, từ vị trí tế ti rơi xuống làm người thường, có lẽ ai cũng không thể thừa nhận được, “Nhưng trên đời này, chúng ta đều là người, người bình thường không phải thần thánh. Cho nên là một người bình thường, trong cuộc đời mỗi người đều phải trải qua đau khổ, đau lòng cùng một chút đau đớn không thể nói ra cho người ngoài biết, tất cả chuyện này hết thảy đều là một mũi gai hòa vào máu thịt ngươi, ngươi còn sống một ngày thì hãy nên vì nó chịu khổ một ngày. Mũi gai này thân thể của ngươi có, cơ thể của ta có, cơ thể của hắn cũng có,thậm chí cả Linh Lung, nàng ta tuy rằng không nói ra nhưng nàng cũng có. Nhưng mà, nếu ngươi có thể hóa giải nó, thì một ngày nào đó ngươi có thể thoát khỏi những thống khổ nó gây ra cho ngươi. Do đó, hãy quên đi nỗi thống khổ này, dũng cảm mà tiếp tục sống.”
Sắt Sắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Y Lãnh Tuyết, nghiêm giọng nói.
Năm đó khi ngã xuống vách núi đen, nàng vô cùng đau khổ, nhưng nàng đã hóa giải thành công lưỡi đao trong lòng kia, không làm cho nó chuyển hóa thành thù hận, cũng không để cho lưỡi đao kia khống chế hành vi của nàng.
Y Lãnh Tuyết dừng ở Sắt Sắt, nhìn nàng dưới ngọn đèn mờ nhạt, khuôn mặt ngọc tái nhợt của nàng, vẻ mặt nhẹ nhàng, còn có ánh mắt đưa tình tỏa sáng, trong chớp mắt nàng ta đột nhiên hiểu được mình đã thua ở chỗ nào. Không trách được Dạ Vô Yên lại thích nàng (SS), bởi vì nàng thật đáng giá.
Y Lãnh Tuyết nàng thật sự không sánh được với nàng ấy (SS), không sánh được sự thuần khiết hiền lành cùng lương thiện của nàng.
Ánh mắt Y Lãnh Tuyết tràn ngập chua xót, nàng cúi đầu nói: “Ta biết ngươi yêu hắn, thật ra lần đó ở trên vách núi đen, ngươi cứu ta cũng bởi vì yêu hắn. Ngươi biết ta là ân nhân của hắn, nếu như ta chết cả đời này hắn sẽ sống trong cảnh lương tâm cắn rứt. Cho nên ngươi mới cố gắng quên mình cứu ta, phải không? Mà hắn cũng yêu ngươi, từ khi ngươi rơi xuống vách núi đen hắn chính là sống không bằng chết, tuy rằng giữ ta ở trong vương phủ cũng chỉ khi hàn độc của Lương nhi phát tác hắn mới chịu đến, mà khi hắn đi cũng chưa bao giờ thèm liếc nhìn ta một cái.”
“Giang Sắt Sắt, ta so ra đã thua kém ngươi rồi, ta xác thực đã thua kém ngươi, cho nên ta phải đi, ta muốn đi theo hắn, chỉ mong kiếp sau ta có thể thắng được ngươi.” Y Lãnh Tuyết nói nhẹ nhàng , nói xong khóe môi chảy ra một dòng máu tươi.
“Ngươi làm sao vậy?” Nương theo ánh nến mờ nhạt, Sắt Sắt mơ hồ phát hiện sắc mặt của Y Lãnh Tuyết có chút bất thường, sắc mặt trắng bệch,
Y Lãnh Tuyết buồn bã nói: “Mới vừa rồi, ngay lúc ngươi đánh đàn, ta đã uống thuốc độc.”
“Ngươi sao có thể ngốc như vậy, vương gia…hắn vẫn chưa chết.” Sắc mặt Sắt Sắt tái nhợt hỏi.
“Ngươi nói gì?” Con ngươi đen của Y Lãnh Tuyết hơi hơi sáng ngời, long lanh như sóng nước, sau đó nàng lại lắc đầu nói: “Ngay cả khi hắn không chết, ta cũng không thể nhìn thấy hắn, cái chết đối với ta mà nói là cách giải thoát tốt nhất. Chỉ là, chỉ là, Giang Sắt Sắt, ngươi cũng không thể sống được.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Linh Lung kinh hãi, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đã làm gì?”
“Giang Sắt Sắt, trước kia ta hận ngươi, hận ngươi hại chết vương gia. Nhưng võ công của ngươi cao như vậy, ta biết ta căn bản không thể hại chết được ngươi, cho nên ta chỉ có thể tự giết mình, sau đó lại làm cho ngươi chết. Giang Sắt Sắt, xin lỗi, ta đã hạ độc ngươi, là độc Tất Tâm. Ta hạ ở trên người ngươi cùng ta. Hai trùng cổ này là Tất Tâm, như vậ, nếu ta chết, ngươi cũng không thể sống được.” Y Lãnh Tuyết vừa nói vừa phun ra một ngụm máu.
Linh Lung kinh hãi trong lòng: “Ngươi đã hạ cổ khi nào?”
“Ta hạ ở trên cây đàn, khi ta xoay người gảy đàn đã hạ cổ lên cây đàn, bởi vì mới vừa rồi đầu ngón tay của ngươi bị thương. Ta nghĩ chờ đến khi ngươi tiếp tục đánh đàn sẽ gặp phải trùng cổ. Nhưng ta không ngờ rằng đêm nay ngươi nhanh như vậy đã đánh đàn lại.” Y Lãnh Tuyết vớ sắc mặt thản nhiên nói.
Trùng độc Tất Tâm !
Khuôn mặt Linh Lung trong phút chốc trở nên trắng bệch.
Đây là loại cổ độc lợi hại nhất trên đời, nói nó lợi hại là vì người bị trúng trùng độc Tất Tâm , khi một người chết đi thì người nhiễm chung loại trùng đó sẽ gặp cảm ứng, sẽ bị trùng trong cơ thể cắn đến chết. Nhưng loại cổ độc này lại không màu không mùi, mắt người không thể nhìn ra được nó, không gì có thể phát hiện ra độc tính của nó. Bởi vì nó cùng lắm chỉ là một con sâu trong suốt vô hình nhỏ như một hạt tuyết.
Loại trùng độc này bởi vì rất lợi hại nên sớm đã mất tích trên thế gian. Làm sao trong tay Y Lãnh Tuyết lại có lại trùng độc lợi hại như vậy?
“Làm sao ngươi có được loại cổ độc lợi hại như vậy?” Linh Lung nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Là Mạc Tầm Hoan cho ta , thật lâu trước kia, hắn bảo ta hạ trên người vương gia, nhưng ta không làm, ta vẫn giữ nó, không nỡ dùng đến nó. Ta nghe được vương gia vì nàng ta mà chết, cho nên, ta…Ta hận nàng, cho nên muốn chôn cùng nàng.” Y Lãnh Tuyết nói đứt quãng, độc dược trên người dường như đã phát tác.
Linh Lung bước đến, bối rối nói với Y Lãnh Tuyết: “Y Lãnh Tuyết, ngươi đừng chết, ngươi trăm ngàn lần không được chết nha!” Nếu nàng chết, Sắt Sắt cũng không thể sống được.
“Xin lỗi, ta thật sự không được nữa rồi! Giang Sắt Sắt, thì ra kết quả là chúng ta ai cũng không thể chiếm được hắn! Có lẽ hắn không chết nhưng cả hai chúng ta đều đã chết.” Y Lãnh Tuyết nói xong, ngồi ở trên ghế, đầu cúi xuống, thật sự đã ngủ, ngủ vĩnh viễn.
Bên trong còn lại một mảnh yên tĩnh, chỉ có gió lạnh mang theo tầng tầng âm thanh vỡ vụn của những hạt tuyết đang rơi loạn. Trong phòng, khe hở của cửa sổ cũng được bịt thật kín, hoàn toàn ngăn cách với khí lạnh bên ngoài. Nhưng Sắt Sắt vẫn cảm giác được cái lạnh.
Nàng đứng dậy, lẳng lặng nhìn Y Lãnh Tuyết, cầm lấy một chiếc khăn gấm, lau đi vết máu trên khóe môi nàng ta.
Khuôn mặt ngọc của Y Lãnh Tuyết hơi xanh tím, lông mi dán sát vào ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, không bao giờ có thể mở ra nữa. Một mạng sống từng tồn tại, nay đã hóa thành một thi thể không có cảm giác.
Sắt Sắt quay lại ngồi trên ghế, có lẽ trong chốc lát nàng cũng sẽ giống như nàng ta.
Nàng chưa từng ngờ được, vì muốn giết nàng, nàng ta lại giết mình trước. Nàng ta đối với nàng quả thật là cực kì hận, hận dù thế mạng của mình cũng muốn giết nàng.
“Vương phi, người sao rồi, có phải cảm thấy không thoải mái không?” Linh Lung từng bước đi đến trước mặt Sắt Sắt, lo lắng hỏi.
Nàng quan sát khuôn mặt Sắt Sắt, nhìn không ra một chút dấu hiệu nào, thật sự không biết hiện giờ Sắt Sắt đang nghĩ gì. Cũng không biết trùng độc trên người nàng có phải đã phát tác rồi không.
“Ta không sao!” Sắt Sắt đứng dậy, vẻ mặt bình thường, chà xát bàn tay lạnh lẽo, đi thẳng đến bên lò lửa rồi xốc tấm màn che lò lửa lên, than lửa đỏ rực bùng cháy mãnh liệt.
Thật ra trong lòng nàng thật bình tĩnh, không có chút cảm giác sợ hãi nào.
Nàng trúng trùng độc, nếu như Dạ Vô Yên thật sự đã mất, như vậy nàng có thể đi theo hắn.
Nếu như hắn còn sống, biết được nàng trúng trùng độc chắc hẳn là sẽ xuất hiện.
Bỏ thêm than lửa, phòng trong dần dần ấm lên.
“Có lẽ, có lẽ vương phi không có trúng cổ độc kia, chiếc đàn dao này không nên dùng nữa, mau vứt nó đi.” Linh Lung đứng dậy, ôm lấy cây đàn dao kia.
Bàn tay Sắt Sắt bỗng nhiên buông lỏng, chiếc cặp gắp than rơi xuống mặt đất, tay nàng đè lấy ngực.
“Vương phi, làm sao vậy? Phát…phát tác rồi sao?” Vẻ mặt Linh Lung kinh hãi, nàng vươn tay đỡ lấy thân mình lảo đảo muốn ngã xuống của Sắt Sắt, dìu Sắt Sắt đến bên giường ngồi xuống.
“Ta đi gọi người!” Sắc mặt Linh Lung tái nhợt xông ra ngoài, đi tìm Lý tướng quân bảo vệ hoàng lăng.
Sắt Sắt ngồi trên giường, chỉ cảm thấy lồng ngực giống như có vạn con kiến đang gặm nhấm, trên khuôn mặt ngọc chảy từng giọt mồ hôi lạnh, nàng không biết mình còn có thể chống đỡ được nữa không.
Cửa phòng bị người nào đó đẩy ra, một cơn gió đêm u lạnh thổi vào, một người xuất hiện ngay trước cửa. Quần áo màu đen rộng thùng thình bị gió đêm thổi vào nên theo gió tung bay,bởi vì đứng ngược chiều gió nên mái tóc bị gió thổi hắt lên gương mặt hắn làm che khuất toàn bộ khuôn mặt hắn. Nhưng xuyên qua những sợi tóc, Sắt Sắt vẫn thấy được đôi mắt sáng ngời như vì sao kia của hắn.
Người đó đi đến trước người Sắt Sắt, điểm hai huyệt trước ngực Sắt Sắt làm cho cảm giác ngàn con kiến cắn tim gan tiêu tan trong nháy mắt.
“Mạc Tầm Hoan, ngươi. . . . . . Ngươi tại sao ở trong này?” Sắt Sắt nhướng mày, bình tĩnh nhìn hắn.
Tại sao Mạc Tầm Hoan còn bảo vệ Phi Thành, không phải hắn nên sớm rời khỏi nơi này sao? Tại sao vẫn ở tại chỗ này, hơn nữa còn ẩn thân bên trong hoàng lăng .
Mạc Tầm Hoan nghiêm trang đứng trong phòng, ánh mắt lẳng lặng như mây bay nước chảy sinh động dừng ở trên người Sắt Sắt, an tường mà lạnh nhạt, khóe môi mang theo ý cười xuất thần nàng nhìn không hiểu.
“Nếu ta rời khỏi, tối nay không phải nàng sẽ một mạng về trời sao?” Mạc Tầm Hoan cúi đầu, gương mặt tuyệt mỹ hiện ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành , “Nàng thật sự không thể khiến người ta bớt lo ! Cho nên một nữ nhân khiến người lo lắng như vậy có lẽ nên để lại cho Dạ Vô Yên đi!”
Hắn cười khẽ nói, cởi áo khoác màu đen rộng thùng thình trên người xuống, lại duỗi ngón tay nhẹ nhàng bắn ra làm cho một cúc áo bung ra lộ ra vòm ngực cường tráng tuyệt đẹp của hắn. Trắng nõn như ngọc lại toát ra những tia sáng ôn nhuận, rất đẹp.
“Ngươi muốn làm gì?” Sắt Sắt từng bước lui về phía sau, tay phải đã cầm lấy chuôi của Tân Nguyệt Loan đao.
Nhưng cảm giác đau đớn như hàng vạn con kiên cắn ở ngực lại bắt đầu trở lại. Trong nháy mắt ngay cả lực cầm chuôi đao nàng đều