bộ lễ phục này thật đẹp, đặt may theo yêu cầu sao?”
Lý Điềm chưa kịp nói, cô bạn cùng học Đại Bắc đã cướp lời: “Đúng vậy, bộ lễ phục này là do tìm đến nhà thiết kế giỏi nhất nước để đặt may theo yêu cầu. Điềm, cậu thật là hạnh phúc!”
Sau đó, mọi lời nói đều tập trung xung quanh vấn đề hàng hiệu quần áo, vàng bạc quý báu. Lý Điềm lấy ra một vòng cổ kim cương, phần lớn mọi người đều hét lên trầm trồ.
Tần Tiểu Ý khinh thường lén nói nhỏ bên tai Tiểu Tình: “ Vòng cổ như vậy, cậu còn có nhiều hơn.”
Giản Tình hờn dỗi liếc mắt nhìn cô, ý bảo cô đừng nói lung tung. Đúng lúc này, bỗng nhiên một cô gái đứng bên cạnh Giản Tình hét lên một tiếng: “Giản tiểu thư, quần áo của bạn là do công ty Y&S ở Paris thiết kế.”
Tuy Giản Tình có xem qua tạp chí, nhưng chưa từng nghe đến công ty Y&S, vì thế lắc đầu: “Mình không rõ lắm.”
Hiển nhiên, Tần Tiểu Ý có biết, vì thế đắc ý trả lời: “Đúng vậy, quần áo của Tiểu Tình đều là do bạn trai đặt may từ Paris.”
Mọi người nhất thời im lặng, cho dù có người chưa từng nghe qua công ty Y&S kia, nhưng vừa rồi nghe bạn bè thét chói tai, cũng đã đoán được giá trị của quần áo rất xa xỉ. Còn bạn học vừa nói bộ lễ phục của Lý Điềm đặt may bởi nhà thiết kế tốt nhất nước kia thì ngượng ngùng đỏ mặt xấu hổ.
***
Viên Dịch đi thẳng đến địa điểm hẹn trước, bởi vì cuộc va chạm với cô gái kia nên trong lòng kích động không thôi. Dung mạo cô gái kia tuyệt mỹ, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khắc sâu vào trong lòng anh. Sở dĩ anh không vội tìm cách liên hệ với cô, vì anh biết cô cùng vợ của Triệu quản lý có quen biết. Còn rất nhiều thời gian, Viên Dịch cũng không phải là một con người dễ xúc động.
Trước kia, anh từng nghĩ người khác nói vừa gặp đã yêu tuyệt đối là một hành vi hoang đường, nhưng cuộc va chạm mới đây, lại làm cho anh vừa gặp đã yêu, vừa khiến anh không tin, vừa cảm thấy buồn cười. Khoảnh khắc va chạm trong nháy mắt đó đã đưa anh vào trong biển tình.
Phương Khiêm đến muộn, thong dong ngồi vào ghế, vừa nhìn thấy bằng hữu nhiều năm không gặp, con người hình như thay đổi, cười như mùa xuân mơn mởn.
Viên Dịch nhìn thấy bạn tốt của mình mới thu hồi tâm tình kích động, miễn cưỡng chào hỏi: “Phương tổng, muốn hẹn cậu ăn cơm thật không dễ dàng gì.”
Phương Khiêm ngồi xuống tùy ý chọn thực đơn: “Mỗi lần cậu hẹn tớ ăn cơm chắc chắn không có việc gì tốt đẹp, nên tớ không muốn tới.” Nếu không phải ở nhà không có ai nấu cơm, thì anh đã không đến nơi này ăn uống, Phương boss bất đắc dĩ nghĩ, lập tức lấy điện thoại ra xem, không thấy có tin nhắn mới chán ghét ném di động sang một bên.
“Nghe mẹ cậu nói cậu ở chung với một cô gái?”
Phương Khiêm gật đầu, rộng rãi thừa nhận, đối với việc mẹ vì sao biết anh ở cùng với cô, anh không quan tâm, chỉ thấy anh chậm rãi cầm đũa, nhúng vào nước sôi, làm nước sôi bắn ra một chút, bỏng đến tay anh. Phương boss cau mày nhớ lại, lúc ở nhà ăn cơm cùng cô, mấy việc vặt này đều do cô làm, ngón tay mảnh khảnh như vậy, nhất định sẽ bị bỏng, hẳn là rất đau nhức. Lần sau mấy việc này không thể để cho cô làm nữa.
Nhìn thấy bằng hữu không tập trung, Viên Dịch nghĩ đến chuyện mình đang định nói không phải là chuyện vui vẻ gì. Mà Phương Khiêm lại đang phiền lòng như vậy, có phải nên tìm một đề tài sinh động chút để thay đổi không khí cho thoải mái không?
Ngay sau đó, Viên tổng nghĩ đến cuộc va chạm kinh thiên động địa kia: “Vừa rồi ở hôn lễ của Triệu quản lý tớ đụng phải một cô gái, cô gái đó rất xinh đẹp.”
Lập tức Phương boss nghĩ đến lúc ra khỏi cửa khi nghe điện thoại của Viên Dịch, đầu kia điện thoại có âm thanh ồn ào, hình như có người hô câu: “Tiểu Tình, bị ngã sao.” Suy tư một lát, Phương boss hỏi: “Cậu nói Triệu quản lý có phải là Triệu Dĩ Hiên.”
Viên Dịch rất bất ngờ: “Cậu nhớ rõ anh ta?”
Phương boss không trả lời: “Cậu tiếp tục nói đi.”
Viên Dịch nghĩ thấy hơi lạ, nhưng vẫn tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Tớ nghĩ, tớ đã yêu cô gái kia ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.”
“Tách” một tiếng, chiếc đũa trên tay của Phương boss tự nhiên gãy thành bốn đoạn…