Giản Tình cảm thấy so bì tuyệt đối là một loại thói quen xấu, nhưng loại thói quen này lại là sở thích, hứng thú của rất nhiều phụ nữ. Nhìn đám phụ nữ vừa rồi còn bàn tán về quần áo xa xỉ trên người cô, nay lại không nói lời nào nhìn cô bằng ánh mắt kì dị. Từng ánh mắt giống như một kim châm nhỏ, đâm vào làm cả người cô khó chịu.
Từ khi cùng chung sống với Phương Khiêm, chất lượng sinh hoạt của cô tăng lên hẳn. Phương Khiêm thương yêu cô, luôn mua cho cô những đồ dùng tốt nhất, cô vui vẻ hưởng thụ sự sủng ái của anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ khoe ra chút gì. Đây là những điều ngọt ngào nho nhỏ chỉ thuộc về cuộc sống riêng của hai người, cũng không cần người khác nhận định. Vì vậy, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, xem xét ánh mắt ấy, giống như một chiếc máy khoan, khoan sâu bới móc, vô lễ muốn đem bí mật mà cô cất giữ đào ra. Hiểu được điều này làm cho trong lòng cô thoáng chốc nổi lên một thái độ thù địch.
Có đôi khi, bạn học cũ cũng không thể gặp gỡ lung tung, khó trách người khác đều nói, gặp lại không bằng nhớ lại.
Một đám người vừa rồi tâng bốc quần áo, trang sức cùng với nhà thiết kế của Lý Điềm lên tận mây xanh, giờ biết được quần áo của Giản Tình là hàng đặt may theo yêu cầu tại Paris thì như gặp được sư phụ, mọi người lập tức đều nghĩ về câu tục ngữ múa rìu qua mắt thợ. [1]
“Hàng đặt theo yêu cầu tại Paris, bạn trai của Giản tiểu thư thật giàu có.” Cô gái mặc chiếc áo lông màu vàng hiển nhiên là bạn thân của Lý Điềm, nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của Lý Điềm liền mở miệng tìm đề tài nói chuyện, muốn che giấu sự xấu hổ này.
Giản Tình biết được thiện ý của cô ta, nhưng lời nói thô tục như thế làm cho cô nghe không được tự nhiên, khóe miệng chỉ nhếch lên một nụ cười nhạt, xem như thừa nhận. Phương Khiêm quả thực có rất nhiều tiền, có khi ngay cả anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền. Nhưng việc này cũng không nên mang ra làm đề tài thảo luận như vậy.
Tần Tiểu Ý cũng không kiên nhẫn được nữa, cầm tay Giản Tình, nói với Lý Điềm: “Mọi người ở lại nhé, bọn mình ra ngoài trước.”
Nào biết hai người bọn họ muốn bỏ qua, nhưng người khác thì không muốn dừng. Lý Điềm ngọt ngào cười : “Đừng nóng vội mà, Dĩ Hiên biết cũng không ít các ông chủ lớn, nói không chừng cũng có quen biết bạn trai của Giản Tình. Giản Tình, bạn trai cậu tên là gì?”
Giản Tình nhíu nhíu mày, nếu nói Phương Khiêm chính là bạn trai mình, không chừng sẽ hù chết mấy cô gái ở đây. Tuy nhiên cô cũng không muốn nói. Lý Điềm, bạn học đã nhiều năm không gặp, có thể thay đổi đến mức vừa thấy mặt khí thế đã bức người như thế này, thật đúng là làm cho người ta không dám khen ngợi.
“Hỏi việc này làm gì, mọi người cũng không biết mà.” Tần Tiểu Ý nhìn Giản Tình nhíu mày, đáy lòng thầm cảm thấy lo lắng. Chính mình kéo cô ấy đến đây, lại đẩy cô ấy vào hoàn cảnh khó xử này, ngẫm lại cũng không thoải mái.
Lúc này, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy mạnh, chú rể Triệu Dĩ Hiên cuống quít tiến vào, còn không kịp dùng khăn tay lău trán, trên vẻ mặt biểu hiện vừa phức tạp, lại vừa vui mừng. Biểu tình thay đổi thường xuyên làm cho ngũ quan đang bình thường của anh ta trở nên nhăn nhó, ngay cả mở miệng nói cũng có điểm run run. “Tốt…tốt rồi…mau đi ra.”
“Làm sao vậy? Sao anh lại gấp gáp như vậy.” Lý Điềm không thích bộ dạng hoảng sợ của anh ta, nhìn thật không phong độ, cũng thật mất mặt.
“Viên tổng…… Viên tổng đã trở lại.” Khi nói lời này, bộ dạng Triệu Dĩ Hiên có vẻ vô cùng đắc ý, lão tổng đi rồi còn quay lại, coi trọng hôn lễ của hắn như vậy, bảo hắn có thể không đắc ý sao.
Nhưng mấy cô gái ở đây lại không hưng phấn như vậy, nghe anh ta nói Viên tổng đã trở lại, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về hướng Giản Tình. Ngay cả Tần Tiểu Ý cũng không tránh được liếc mắt nhìn Giản Tình một cái. Không có cách nào, vừa rồi các cô còn thảo luận Viên tổng có phải đối với Giản Tình vừa gặp đã yêu hay không, giờ anh ta lại xuất hiện nhanh như vậy, không tránh khỏi làm các cô hoài nghi.
“Còn thất thần làm gì nữa!” Triệu Dĩ Hiên gấp đến độ chỉ thiếu dậm chân xuống đất nữa thôi: “Nhanh ra ngoài đi, ngay cả Phương tổng cũng cùng đến đây.”
[1]: nguyên văn: múa búa trước cửa Lỗ Ban:
Lỗ: nước Lỗ bên Tàu thời Xuân Thu. Ban: tên người.
Lỗ Ban là người nước Lỗ bên Tàu, tên là Ban, tự là Công Du, làm nghề thợ mộc nổi tiếng là tài giỏi và khéo ở nước Lỗ và khắp các nước chư hầu vào thời Xuân Thu.
Lỗ Ban còn nổi tiếng về bùa, chú, ếm đối, nên thường nói là Bùa Lỗ Ban.
Về sau, Lỗ Ban được tôn là Tổ Sư của nghề thợ mộc.
Lỗ Ban Sư có giáng bút chỉ Đức Phạm Hộ Pháp tìm ra chỗ ếm Long Tuyền Kiếm ở làng Phú Mỹ và chỉ cách cho Đức Phạm Hộ Pháp lấy phép ếm và giải trừ phép ếm.
Thành ngữ: Múa búa trước cửa Lỗ Ban, hay múa rìu qua mắt thợ, là để chỉ người không biết liệu tài sức của mình, dám khoe tài trước mặt bực thầy, nên chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Ở đây ngoại trừ Giản Tình và Tần Tiểu Ý, có lẽ những người khác cũng không biết Phương Khiêm là ai. Còn Lí Điềm là vợ của quản lý Triệu thì sao có thể không biết anh. Anh là quản lý trực tiếp cao cấp nhất của chồng cô, là đại Boss của toàn bộ Phương thị. Lí Điềm cũng chỉ xem qua ảnh chụp của Phương boss từ trang web của công ty Triệu Dĩ Hiên. Bức ảnh chụp kia làm cô có ấn tượng rất sâu sắc, cho nên bây giờ nhớ lại cảm thấy hình ảnh rất rõ ràng. Phương boss ngồi trước bàn họp với khuôn mặt tuấn tú, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã có thể biết là người khó gần. Nhưng cũng bởi biểu hiện lạnh lùng làm cho mọi người nhìn qua đều cảm thấy anh ta là bậc tôn quý, phi phàm trên cao. Không ngờ rằng một người lợi hại như vậy có thể đến tham dự hôn lễ của một quản lý chi nhánh nho nhỏ.
Lí Điềm không khỏi đắc ý, xem ra chồng cô sẽ được thăng quan tiến chức rất nhanh. Nghĩ vậy, cô nhanh chóng nhìn về phía sau, vẫy tay gọi đám bạn còn đang ngây ngốc: “Chúng ta nhanh đi ra, Phương boss chính là tổng giám đốc của tập đoàn Phương thị, bộ dạng cũng rất tuấn tú.”
Giản Tình cùng Tần Tiểu Ý đi cuối cùng, nhìn những người phía trước đang xô đẩy lẫn nhau thì vô lực lắc đầu: “Một đám phụ nữ không hiểu gì.” Tần Tiểu Ý khinh thường kết luận.
Giản Tình thấy hơi mơ màng, nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn Tần Tiểu Ý: “Cậu nói xem tại sao anh ấy lại tới đây tham dự hôn lễ? Anh ấy ngay cả Triệu Dĩ Hiên là ai cũng không biết mà.”
“Người kia là bạn trai cậu, sao cậu còn hỏi ngược lại tớ, muốn biết anh ta định làm gì, thì phải đi ra ngoài xem rồi mới biết.” Tần Tiểu Ý đảo mắt rồi cầm tay cô đi ra ngoài.
“Tớ sợ anh ấy đột nhiên nói chuyện với tớ.” Giản Tình lập tức lo lắng. Triệu Dĩ Hiên mời không ít đồng nghiệp trong công ty, cô vừa rồi đã nhìn qua một chút, còn có rất nhiều người của tổng công ty. Nếu để bọn họ biết quan hệ của cô và Phương Khiêm, sau này có lẽ cô không thể đến công ty được nữa, mà có đến thì cũng sẽ là đề tài chủ yếu cho những câu chuyện đồn thổi mà thôi.
Tần Tiểu Ý trừng mắt nhìn cô bạn thân, đối với sự yếu đuối của Giản Tình, cô cảm thấy không vui: “Đừng lo lắng lung tung, cậu đã mãnh liệt yêu cầu như vậy, ở nơi công cộng như thế này sao anh ta có thể không tuân thủ ước định? Mà mỗi lần nhìn thấy anh ta biết nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc làm tớ cảm thấy rất thích thú. Các cậu đừng công khai quá nhanh, bằng không sẽ làm mất lạc thú này của tớ.”
Giản Tình cau mày, giận cô liếc mắt một cái: “Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy!”
“Được rồi được rồi, nếu hắn thật sự không để ý đến mong muốn của cậu thì đã sớm công khai rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ. Cậu cứ yên tâm. Đi, giờ chúng ta đi ra ngoài xem trò hay.”
Giản Tình bất đắc dĩ thở dài, cũng không thể trốn tránh mãi trong phòng nghỉ, đành phải đi ra ngoài theo Tần Tiểu Ý. Nhưng mà sao Phương Khiêm lại đi đến cùng Viên tổng? Chẳng lẽ bọn họ ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới, còn là bạn bè sao?
Tiệc cưới ban đầu theo trật tự quy củ từng bước một, sau khi hai vị đại boss ở công ty đột nhiên đến thì hoàn toàn trở nên rối loạn. Đầu tiên là mọi người liên tiếp đứng dậy chào hỏi, sau đó là Triệu Dĩ Hiên kích động vạn phần lên sân khấu cầm lấy microphone, nhiệt liệt hoan nghênh Phương tổng, Viên tổng đại giá quang lâm. Sau đó lại muốn đại boss phát biểu, khiến cho hôn lễ không giống hôn lễ, mà giống như là đại hội cuối năm ở công ty!
Hai vị đại boss sau khi chịu một trận “mắt đưa mày lại” xong, Viên boss bất đắc dĩ đi lên phát biểu. Không có cách nào, ai bảo hắn là sếp lớn nhà cao cửa rộng chứ. Vì thế, hắn cũng chỉ lên sân khấu nói qua loa vài câu chúc phúc, ứng phó cho qua chuyện.
Kỳ thật, Viên Dịch đi rồi mà vẫn quay lại, hắn cũng rất vô tội (ss PM: vô số tội thì có ah). Hắn hiểu được thân phận địa vị của mình trên cao, ở nơi này sẽ làm người ngoài cảm thấy không tự nhiên. Vì vậy hắn đã sáng suốt đưa tiền mừng cưới trước, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Dù sao dọa người cũng không phải là trò đùa thú vị gì.
Nhưng thủ trưởng kiêm bạn tốt của hắn lại không hề nghĩ như vậy. Sau khi không biết bằng cách nào bẻ gãy một đôi đũa, Phương Khiêm lại cười nói mình cũng muốn tham dự hôn lễ. Lý do là, đại boss xã giao đã tham gia vô số tiệc, duy chỉ có tiệc cưới là chưa đến bao giờ. Cho nên muốn tới để trau dồi hiểu biết, thuận tiện xem có thể đụng được mĩ nữ nào hay không. Đương nhiên, câu cuối cùng rõ ràng đang trêu chọc việc hắn vừa gặp đã yêu lúc trước.
Viên Dịch đối với yêu cầu Phương Khiêm lúc đầu hơi kinh ngạc, sau lại hưng phấn đoán mò. Một người luôn luôn không thích xã giao, đột nhiên lại muốn tham gia tiệc cưới của một người xa lạ, rất dễ thấy được trong đó có gì uẩn khúc. Hơn nữa kết hợp với hành động bẻ đũa vừa rồi của Phương boss, thông minh như Viên tổng đương nhiên đoán được có trò hay. Còn về phần đấy là trò hay gì thì phải đi theo một chuyến mới biết được .
Khi Viên Dịch quay đầu sang bên cạnh cách đó không xa, hình ảnh cô gái nhỏ thân váy ngắn màu lam, áo khoác nhỏ màu trắng lập tức rơi vào tầm nhìn. Ánh mắt hắn sáng ngời, không nghĩ rằng có thể gặp lại cô nhanh như vậy. Tâm tình lập tức vạn phần khoái trá, nhấc chân đi về phía cô gái hắn vừa gặp đã yêu.
Bởi vì người đi lên chào hỏi hai vị đại boss không ít, lối đi nhẽ ra không nhỏ lắm lại trở nên chật chội, cũng có một số cô gái cố ý tiến lên, muốn gần gũi chiêm ngưỡng trai đẹp. Tần Tiểu Ý không cam lòng tụt xuống phía sau, hơn nữa chỗ của các cô vốn phải ở phía trước, bèn túm tay Giản Tình, cố gắng chen lên.
Giản Tình giữ cô lại, ý bảo không cần tiến lên, nhưng đều bị Tần Tiểu Ý bỏ qua. Cô ỷ thế thân hình cao lớn, thô lỗ rẽ lối đi thẳng về phía trước.
Vừa mới tiến lên, không biết đằng sau chân bị ai dẫm phải, Giản Tình lảo đảo, cả người ngã về phía trước. Đối mặt với nền gạch hoa cương phản chiếu ánh điện sáng rực, Giản Tình xấu hổ nghĩ, một buổi tiệc cưới, cô chật vật ngã sấp xuống hai lần, coi như là một kỳ tích. Khi mọi người còn đang giật mình ngơ ngác nhìn, Viên tổng đột nhiên tiêu sái đi về phía trước, hoàn mỹ thực hiện quá trình anh hùng cứu mỹ nhân. Có thể ở một tiệc cưới buồn tẻ, nhìn được hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân đẹp đến như vậy, cũng coi như là một kỳ tích !
Phương Khiêm bị Triệu Dĩ Hiên quấn quít lấy khen tặng không ngừng, vừa quay đầu một cái, li