hong Hạ quay đầu lại, lập tức thấy Tư Không Cảnh đi vào phòng luyện vũ đạo. “Thì ra cậu đang nói về tôi.”
Penny vừa nhìn thấy anh, vội vàng khoát tay. “Không phải, chỉ là Summer hỏi, tôi cũng vừa nói mà thôi.”
Cô nhìn anh bước lại gần mình, ngón tay nhẹ giật.
Gương mặt anh nhìn qua rất mệt mỏi, dưới cằm cũng lún phún râu.
Dù sao Penny cũng là một người nhạy cảm, thấy tình hình như vậy, lập tức rút lui. “Tôi đi uống miếng nước hai người nói chuyện đi.”
Chờ Penny khép cửa lại, cô mở miệng gọi anh. “Tư Không.”
“Hả?” Anh khom lưng ngồi xuống ghế sô pha, thản nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Ngón tay cô đâm vào lòng bản tay, nhìn vào mắt anh. “Anh không cần thiết phải tránh em, sau đó nửa đêm lại đến.”
Anh nhìn cô, một lúc sau mới nói. “Không phải anh tránh em, chỉ là công việc hậu kỳ là từ 9 giờ sáng đến 10 giờ tối, anh đến đây đã 12 giờ.”
Cô không phản bác được, rất muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
“Đây là anh tình nguyện, em không cần phải để ý.” Anh chân anh gác lên nhau, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ. “Em chỉ cần hoàn thành phần của em, mục tiêu chung của chúng ta, cũng là vì hoàn thành một album tốt nhất, đúng không?”
Cô nhẹ ‘Ừ’ một tiếng, cắn môi. “Hôm nay là lễ mừng năm mới, anh còn có việc sao?”
Anh cầm cốc nước lên, uống một ngụm. “Không, khuya nay anh về nhà ăn cơm tối.”
Đến đây, dường như không còn gì để nói, Penn cũng đã quay lại, cô ôm trái tim đủ loại suy nghĩ, tiếp tục tấp luyện vũ đạo.
…
Hôm nay về nhà ăn cơm tất niên, không chỉ có người trong nhà, còn có gia đình bạn ba cô Kha Đằng, lúc tấp luyện, Phong Trác Luân gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại thúc giục về nhà.
Thay quần áo xong, cô ra khỏi phòng thay quần áo, chạm mặt Tư Không Cảnh đang chờ ở một bên.
“Anh đưa em về.” Anh nói.
Cô ngẩn ra, gật đầu.
Hôm nay, ở thành phố S, tuyết rơi rất nhiều, không gian trong xe yên tĩnh như một thế giới khác.
Sau khi lên xe, cô vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đến đoạn đèn đỏ, anh phát một ca khúc.
Du dương và yên tĩnh, giọng nữ vang lên bên tai, hơ nữa ngoài trời tuyết lại đang rơi, cô lắng nghe, hỏi. “Bài hát này là gì?”
Ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước. “Angle của Sarah McLach.”
Rất nhanh, xe đã đến nhà cô, anh tự tay mở cửa, nhìn cô. “Năm mới vui vẻ.”
“…Năm mới vui vẻ.” Cô nhìn anh mấy giây, dời tầm mắt đi, tháo dây an toàn.
Lên nhà, vừa bước vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng nổ pháo, cô thay dép, lấp tức nhìn thấy anh trai cô Phong Dịch đứng cạnh cửa nhẹ giọng dỗ bảo bảo.
“Anh.” Cô đặt túi xuống, vươn tay. “Em muốn ôm bảo bảo.”
“Được.”Phong Dịch đi đến bên cạnh cô, đặt bảo bảo vào vòng tay cô.
“Thật đáng yêu…” Cô ôm đứa cháu ngoại nhỏ nhắn vào ngực. “Bảo bảo rất giống với chị dâu và anh!”
Phong Dịch nở nụ cười. “Chỉ dâu em chăm sóc bảo bảo một ngày nên hơi mệt, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Hai người cùng đi vào phòng khách, lập tức nhìn thấy Phong Trác Luân đang ngồi uống rượu, hai mắt trợn trắng. “Hàm Hàm, em nghe người này hát xem, còn khó nghe hơn cả đàn nhị bị đứt dây!”
“Ba, mẹ, ông ngoại, bà ngoại.” Cô ngoan ngoãn chào từng người. “Dì Doãn Bích, chú Kha Đằng.”
“Hạ Hạ về rồi.” Tất cả mọi người tủm tỉm nhìn cô, lúc này Dung Tư Hàm đi đến ôm bảo bảo trong ngực cô. “Mẹ ôm cho, con ăn cơm trước đi.”
Cô gật đầu, đi đến phòng bếp rửa tay, ngồi xuống cạnh bàn ăn.
“Thơm quá…” Cô vừa lòng híp mắt. “Vậy con cũng không khách khí.”
“Ăn nhiều một chút.” Doãn Bích ngồi bên cạnh, nhìn cô nói. “Con xem con gầy thế này.”
Cô gắp vài món ăn, ăn vào. “Anh Ấn Thích không đến sao?”
“Thằng nhóc đó…” Doãn Bích nhíu mày. “buổi chiều cãi nhau với Tâm Tâm, vừa nói chuyện điện thoại với dì, lát nữa sẽ dụ dỗ bà xã của mình đến đây.”
Cô nghe mà buồn cười. “Có thể kiềm chế được anh Ấn Thích, cũng chỉ có chị Tâm Tâm thôi.”
Người một nhà ngồi lại thành vòng tròn nói chuyện, ăn cơm, vui vẻ, hòa thuận, cô ăn no đươc nửa bụng, mới đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. “Hỏng rồi!:
“Con có mua một số thứ cho ông bà ngoại nhưng lại quên ở phòng làm việc rồi!” Cô ảo não nhíu mày.
“Không sao đâu.” Dung Tư Hàm khoát tay. “Ông bà ngoại còn ở đây mấy ngày nữa, ngày mai đi lấy là được rồi.”
“Bên trong đó là đồ ăn, nhất đinh phải lấy về trong hôm nay.” Cô đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài. “Mọi người ăn từ từ thôi, con đi xe của anh trai đến đó, sẽ về ngay.”
**
Lái xe về phòng làm việc, cô dừng xe, nhanh chóng đi thang máy lên tầng.
Cầm chìa khóa mở cửa, cô cầm chiếc túi đặt ngay bên cạnh, vừa định khép cửa, lại nhìn thấy có ánh đèn trong một căn phòng.
Cô cầm túi lặng lẽ đi tới, muốn xem ai trễ thế này lại vẫn ở phòng làm việc, nhìn vào bên trong qua tấm kính thủy tinh, cả người cô lập tức ngây dại.
Chỉ thấy Tư Không Cảnh đang đưa lưng về phía cô đang đứng, trong tay là một xấp giấy, nhìn lên màn hình tivi.
Mà trên màn hình tivi là video cô đang luyện hát.
Bởi vì là buổi tối giao thừa, tất cả hệ thống lò sưởi đều tắt, trong phòng không hề ấm áp.
Nhưng anh vẫn không cảm thấy lạnh, chỉ chuyên chú nhìn vào màn hình tivi, thỉnh thoảng lại viết một ít vào tờ giấy.
Cô đứng ở cửa nhìn một hồi, giơ tay lên dụi mắt, xoay người rời đi.
…
Xuống dưới, cô mua một ít đồ uống ấm và một hộp cơm, lại trở về phòng làm việc.
Đi vào trong, cô vừa định đưa tay gõ cửa, lại phát hiện hình như anh đang tựa người vào ghế ngồi, ngủ thiếp đi.
Nhẹ nắm lấy nắm cửa, cô đặt đồ uống và cơm hộp lên bàn, đưa tay tắt tivi.
May mắn trong gian phòng nhỏ này có chăn, cô lấy chăn ra, lặng lẽ đi đến bên cạnh anh.
Ai ngờ cô vừa đắp chăn lên người anh, anh lại lập tức mở mắt, cô có chút xấu hổ, vội vàng lui về sau.
“…Em trở lại lấy một số thứ.” Cô lập tức giải thích.
“Ừ.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, đồng thời nhìn thấy đồ uống và cơ hộp trên bàn. “Cảm ơn.”
Anh đứng dậy, đưa tay cầm đồ uống nóng, sau khi mở ra uống một ngụm, trên mặt càng lộ vẻ mệt mỏi.
“Sao anh…lại không về nhà?” Cô nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Anh đặt cốc xuống. “Ba mẹ anh đang ở nhà em họ, quá nhiều người, anh không muốn đi.”
Dưới ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt anh tuấn của anh lại ám ảnh như vậy, cũng tràn ngập cô đơn, cô nhìn một hồi, thu hồi ánh mắt. “Vậy nhân lúc còn nóng anh ăn đi, coi chừng bị lạnh… em đi trước.”
Anh không trả lời.
Đáy lòng cô trầm xuống, xoay người đi ra cửa, cánh tay lại đột nhiên bị anh nắm lại.
Trong không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không thông này, thân thể anh đột nhiên ôm lấy cô.
Anh ôm cô từ sau lưng.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ, càng ngày càng lớn.
Cô có thể cảm nhân nhịp đập của trái tim anh, phối hợp với trái tim cô.
“Hạ Hạ.”
Anh tựa người vào bên tai cô, nhẹ nói.
Hô hấp ấm áp vây quanh cô, vững vàng ôm lấy cô.
Cô không có cách nào làm như không thấy.
Trong không khí yên tĩnh, anh quay cả người cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô.
Một nụ hôn dịu dàng, dung hòa và quấn quít lẫn nhau.
Râu của anh cọ lên cằm cô, nhiệt độ trong nụ hôn này lại tăng lên.
Cô nhắm mắt lại, trong lúc đó, đưa hai tay lên, đặt ở hông anh.
Anh cảm nhận được hành động của cô, nụ hôn dừng lại, nhìn vào mắt cô. “Hạ Hạ. Đừng đi nữa.”
“Đừng giống như năm năm trước, bỏ đi không quay đầu lại nhìn anh.”
Nụ hôn tiếp theo của anh rơi lên mắt cô. “Đừng cự tuyệt anh nữa, được không?”
“…Em có quay đầu lại.” Cô mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào. “Là anh không nhìn thấy.”
Anh dừng lại, nhìn cô.
“Tư Không, em đã nói với anh lúc chia tay, em quay đầu lại, là anh rời đi em.” Cô đỏ mắt, cãi nhau với anh như một đứa con nít. “là anh không quay đầu lại, rời đi năm năm.”
Năm năm này, không giờ phút nào em không nhớ anh.
Vào lúc em khổ sở, khó khăn, luôn nghĩ đến, một ngày nào đó, anh sẽ về bên cạnh em, không để em khổ sở nhớ anh như vậy nữa.
Em rất mệt mỏi, lúc cô đơn, luôn nghĩ đến, anh nhất định cũng giống như em, không thể buông tha.
“Cuối cùng em nghĩ anh sẽ sớm trở lại, chờ tới lúc anh tỉnh lại, hoặc kết thúc một ngày quay phim, anh đột nhiên trở về.” Nước mắt cô rơi xuống. “Mỗi ngày em đều cố gắng làm việc, để cho cuộc sống của mình thật phong phú, em cảm thấy chỉ cần em cố gắng như vậy, nguyện vọng của em sẽ được thực hiện.”
“Tư Không Cảnh, anh rời đi năm năm…” Giọng nói của cô run run. “Năm năm, không phải năm ngày, không chút tăm hơi, không có gì cả…”
Bờ môi anh hơi run, hồi lâu sau, dùng sức ôm cô vào lòng.
Cô chôn mặt vào ngực anh, đôi tay tức giận đánh loạn, đập vào lưng anh, nức nở nhỏ giọng mắng anh.
Anh mặc cho cô hung hăng cắn vào ngực mình, bàn tay không ngừng vuốt tóc cô.
“Bởi vì anh dùng năm năm này để đánh cược.” Anh cúi đầu, hỗn loạn hôn lên tóc cô. “Nếu như anh có thể dùng năm năm này, có năng lực có thể khiến em cả đời được vui vẻ… anh sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Cô khóc đến mức không thể nói được lời nào.
“Hạ Hạ, nếu anh độc ác như vậy, quyết liệt đánh cược như vậy.”
Khóe mắt anh cũng có chút ướt. “Sao em có thể cam lòng khiến anh thua được?”