Đường đi vô cùng yên tĩnh không có bất kỳ một âm thanh nào khác.
Đáy mắt thâm trầm của Tư Không Cảnh thoáng mềm mại, lúc này anh vươn tay ra, dùng sức ôm cô vào lòng mình.
Sáu giờ sáng, bác sĩ tới kiểm tra một lần, lấy lại ống thở, nói hiện tại tình trạng cơ thể của Phong Trác Luân đã gần như bình ổn, không có gì đáng ngại.
Phong Hạ và Tư Không Cảnh ngồi bên cạnh giường bệnh một đêm, nghe vậy thì cùng thở phào nhẹ nhõm.
Phong Hạ hỏi thăm một chút về tình hình cơ thể của Phong Trác Luân, Tư Không Cảnh ở một bên dùng di động ghi lại lời nói của Bác sĩ, hơn nữa còn ghi chép thêm một chút.
Chờ bác sĩ rời đi, Dung Tư hàm và Đường Thốc cũng đến bệnh viện.
Dung Tư Hàm trước khi ra cửa có nấu một chút canh, sau khi đến phòng bệnh, lập tức nói Phong Hạ và Tư Không Cảnh đi rửa mặt, sau đó đổ canh vào hai cái bát để lát nữa hai người có thể uống.
“Ham Hàm.”
Lúc này, một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên trong phòng bệnh.
Tay Dung Tư Hàm đang đổ canh dừng lại, lập tức quay đầu nhìn giường bệnh.
“Mẹ kiếp! Trác Luân! Ông tỉnh rồi!” Đường Thốc đang ở một bên xem báo lập tức nhảy lên từ trên ghế.
“Khụ Khụ…” Phong Trác Luân đang nằm trên giường bệnh ho khan mấy tiếng.
Phong Hạ vừa bước ra khỏi toilet thì thấy ngay cảnh này, lập tức tròn hai mắt chạy đến bên cạnh giường bệnh. “Ba!”
Dung Tư Hàm nhẹ đỡ Phong Trác Luân dậy, để ông tựa vào gối, mặc dù mặt của Phong Trác Luân có hơi tái nhợt một chút, nhưng nhìn khí sắc có vẻ tốt hơn tối qua rất nhiều.
“Ừ… tạm thời ba con còn chưa chết được.” Phong Trác Luân ho khan hai tiếng, nắm tay Phong Hạ.
Lỗ mũi Phong Hạ đau xót, cong cong mắt, cười nói. “Lúc này ba đừng mạnh miệng! Lần trước ba giả bệnh lừa con về nhà, lần này lại hại con và mẹ sợ mất hồn, bị sốc, ba có biết rất đáng sợ không…”
“Khụ Khụ…” Phong Trác Luân suy yếu nhíu mày. “Cái này có gì đáng sợ… chỉ cần không phải thận hư, đó đều không phải là vấn đề…”
Đường Thốc ở một bên cười nghiêng ngả, Dung Tư Hàm nghẹn ở cổ họng, hung hăng trừng mắt liếc ông một cái.
“Bác trai.” Lúc này, Tư Không Cảnh ra khỏi toilets, từ từ lại gần giường bệnh.
Phong Trác Luân nhìn thoáng qua anh, vẻ mặt bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Dung Tư Hàm. “Cậu ta là ai?”
Dung Tư Hàm mấp máy môi. “Con gái ông… bạn, hôm qua đưa con gái ông về từ Đài Loan, lúc ấy còn gọi điện thoại cho tôi suy đoán tình hình của ông, an ủi tôi không nên quá lo lắng, hơn nữa tối qua còn thức một đêm chăm sóc ông.”
“Thiên Vương làng giải trí! Tư Không Cảnh!” Đường Thốc chen miệng vào. “Ông quá lỗi thời, đến ngôi sao lớn cũng không biết?”
“Bộ dạng cậu ta đẹp như tôi sao?” Vẻ mặt Phong Trác Luân vẫn bình tĩnh như cũ, nghiêng đầu nhìn vợ mình.
Dung Tư Hàm vuốt trán. “Đừng quấy!”
“Tôi thấy cậu ta đẹp hơn ông lúc còn trẻ!” Đường Thốc lại tiếp tục chen miệng vào. “Dĩ nhiên vẫn không bằng tôi!”
Phong Hạ nghe vậy vừa lo lắng vừa lúng túng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tư Không Cảnh.
Anh cũng đang nhìn cô, cuối cùng chỉ cười nhẹ.
“A, tôi nhớ ra rồi.” Phong Trác Luân ra hiệu cho Dung Tư Hàm giúp mình xoa bóp bả vai, nhìn về phía Tư Không Cảnh. “Tôi nhớ có một lần, tôi thấy cậu và con gái tôi ở dưới tầng.”
“A? Hình như là chuyện của năm năm trước…” Phong Trác Luân tiếp tục nói. “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi.” Tư Không Cảnh trả lời. “Bác trai, trên thực tế, hiện tại con đang theo đuổi…”
“Ba mươi tuổi?” Phong Trác Luân không đợi anh nói xong, lập tức cắt đứt lời anh, nhăn mày lại. “Vậy cũng quá già rồi…”
“Đàn ông ba mươi tuổi, có gì gọi là già?” Hình như ấn tượng của Đường Thốc với Tư Không Cảnh cũng không tệ lắm, hai chân bắt chéo nói. “Hơn nữa, đàn ông già hơn phụ nữ một chút, mới có thể chăm sóc có người mình yêu.”
“Đường Thốc.” Vẻ mặt của Phong Trác Luân không còn nhìn ra bộ dạng của một bệnh nhân. “Ông không quan tâm tôi nói với vợ ông chuyện, lần ông tới Hongkong, len lén đi chơi GAY chứ?”
Toàn thân Đường Thốc chấn động, giơ lên hai tay.
Vẻ mặt Tư Không Cảnh không có biến hóa gì lớn, trầm ngâm một lát, anh từ tốn nói.
“Bác trai, con biết bác và bác gái nhất định biết chuyện trước kia của con và Hạ hạ, con chỉ muốn nói một câu… con không biện bạch bất kỳ một lý do nào vì quá khứ, con chỉ mong người cỏ thể kiểm tra con bây giờ và tương lai.”
Phong Hạ đứng bên cạnh giường bệnh, nghe anh nói xong, hạ tròng mắt xuống, đáy mắt lướt qua một chút mềm mại.
Phong Trác Luân nằm trên giường bệnh nhìn Tư Không Cảnh mấy lần, lại lặng lẽ quan sát con gái.
“Phó Úc.” Phong Trác Luân điều chỉnh tư thế, để cho chính mình nằm thoải mái hơn một chút. “Là cái cậu lần trước ăn cơm ở nhà chúng ta, là cháu ngoại chú Phó của con, hai người trước nó gọi điện thoại cho ba, nói sắp tới sẽ trở về từ nước Anh.”
Chân mày Tư Không Cảnh có chút giật mình không thể nhận ra.
Phong Hạ cắn cắn môi. “Con không biết… gần đây không có liên lạc.”
“vậy bây giờ con gọi điện thoại cho nó, để nó đến bệnh viện gặp ba.” Vẻ mặt anh tuấn của Phong Trác Luân vẫn bình tĩnh, tự nhiên như cũ. “Sau đó con và nó cùng nhau đi ăn cơm trưa.”
Tư Không Cảnh vẫn duy trì phong độ nhưng trên mặt đã có chút cứng ngắc.
Trước bộ dạng ‘Con không gọi điện ba cũng không để cậu ta được tốt hơn’ của ông, sau đó lại không thấy rõ vui buồn trên mặt tư Không Cảnh, Phong hạ đang trong tình thế cưỡi hổ khó xuống, lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Phong Dịch xách theo bữa sáng, nhanh nhẹn đi thẳng vào phòng bệnh.
Đường Thốc ở một bên đã nhịn thật lâu, lúc này thấy thế thì không nhịn được cười ‘hì hì’.