Tư Không Cảnh ngủ không sâu, một lúc liền tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy bên cạnh đang có người ngồi trên đất nhìn anh chăm chú, anh khẽ mấp máy môi, đặt kịch bản sang một bên, giơ tay về phía cô.
Cô muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện bởi vì ngồi xổm trong một thời gian dài mà chân đã tê rần.
Anh thấy thế, lúc này trên mặt chợt hiện lên ý cười, khẽ khom lưng, ôm cả người cô từ trên mặt đất vào trong lòng mình.
"Uống rượu?" Anh nhìn cô.
"Vâng, chỉ uống một chút xíu, " cô mệt mỏi tựa người vào bả vai anh, "Từ studio về , phải đến bệnh viện thăm Lâu Dịch cùng với Doanh Doanh. . . . . . Anh về lúc nào thế?"
"Sớm em hai giờ thôi." Anh tựa đầu lên trán cô, "Có mệt không?"
Cô đưa tay ôm chặt hông của anh thêm một chút nữa, "Có một chút."
Anh không nói thêm gì nữa, ôm cô lên , đi một mạch về phía phòng ngủ.
Thật sự là cô mệt mỏi đến nỗi ngay cả mắt cũng không mở ra được, vừa nằm lên giường một cái liền muốn ngủ, nhưng lại dựa vào ý thức sau cùng, nắm lấy góc áo của anh, trong miệng lầm bầm một câu nói.
Âm thanh của cô rất nhẹ, nhưng anh lại nghe được rất rõ ràng.
Đừng đi.
Anh nhìn gương mặt của cô, một lát sau, cúi đầu hôn cô một cái, "Được, anh không đi."
. . .
Trong lòng cô vẫn lo lắng anh sẽ đi, lúc sáng sớm liền giật mình tỉnh lại.
Thật may, cánh tay của anh vẫn còn đặt dưới bả vai cô.
Điều này làm cho khóe miệng cô không điều khiển được mà cong lên, di chuyển cơ thể, cô nghiêng người nhìn anh.
Bây giờ, anh cách cô gần như vậy, có thể chạm tay đến.
Thật tốt.
Không nhìn có một lát, cô còn chưa kịp phản ứng, mắt cũng đã bị bàn tay của anh che lại, ngay sau đó bờ môi ấm áp của anh liền áp lên.
Trằn trọc, nghiêng trở lại.
"Hôm qua em không có tắm. . . . . ." Hô hấp của cô có chút gấp, tay cô nắm chặt góc áo của anh, "Cũng không có đánh răng. . . . . ."
Tối hôm qua còn uống rượu.
Mặt cô đã đỏ.
Nghe cô nói như vậy, anh liền dừng động tác đang làm, trong lòng cô có chút an ủi nhưng lại cảm thấy có chút mất mát
Ai ngờ, sau khi dừng lại một lát, anh lại đưa tay cởi quần áo trên người cô.
"Ah?" Làn da lộ ra bên ngoài, cả người cô nhẹ nhàng run rẩy, mở mắt nhìn anh.
"Suỵt." Anh nhẹ nhàng cởi áo của cô, cúi người, hôn lên ngực cô.
Rất nhanh, quần áo trên người cả hai cũng đã rơi lả tả ra bốn phía, anh cố định cô dưới thân, mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Tốc độ của anh rất nhanh, sức lực cũng rất mạnh, cô muốn khóc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, mở to mắt nhìn anh.
Nhìn anh xâm chiếm như thế nào, lặp đi lặp lại, cố chấp giữ lấy.
Khoái cảm chồng chất, cả người cô mồ hôi đầm đìa, cảm thấy những lo lắng trong lòng trước kia bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Tự ti, lo lắng, khổ sở, không chắc chắn. . . . . . Sáng sớm hôm qua những cảm xúc như vậy còn dâng trào, chỉ trong nháy mắt liền trở thành mặt biển yên tĩnh.
Cô chỉ biết giờ khắc này, anh hoàn toàn thuộc về cô.
"Hạ Hạ. . . . . ." Rất nhanh, anh đến cao triều, anh cố gắng kiềm chế, rời khỏi hai chân của cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô, "Chuyển đến nhà của anh . . . . . . Chủ nhật tuần này."
Trong giọng nói của anh có tiếng thở dốc, nhưng cũng rất kiên định.
Anh đi vào quá sâu, cả người cô liền cong lên, anh nói đi nói lại hai ba lần, cô mới gật đầu, biết điều đồng ý .
**
Trời dần dần sáng, Tư Không Cảnh ôm cô đi tắm rửa, sau đó lại đến phòng bếp làm bữa sáng.
Thật sự cả người cô không còn hơi sức nhưng cũng có thể nói là làm nũng, muốn ăn sáng trên giường, anh cưng chiều cô, tùy theo ý của cô còn từng miếng từng miếng đút cho cô.
"Anh phát hiện, anh đang nuôi một con mèo nhỏ." anh dùng tay xoa xoa khóe miệng của cô.
"Trên thế giới này đáng yêu nhất chính là mèo nhỏ." Cô nhìn anh nháy mắt, "Tư Không, em ăn no rồi."
"Tốt." Anh dọn bát đũa, nhìn đồng hồ trên tay một lát, "Đến giờ rồi, hôm nay anh phải tới thành phố Q tuyên truyền cho số mạng thần chi."
"Được, để em tiễn anh." Cô vội vã xuống giường, "Anh để bát đũa ở đó, lát nữa em rửa là được rồi."
Hai người đi tới cửa, anh xoay người nhìn cô, "Chủ nhật anh mới về, chìa khóa nhà anh để trên tủ ở đầu giường."
"Được " Cô vội vàng giúp anh sửa sang lại cổ áo, "Em sẽ nhờ Lâu Dịch chuyển đồ giúp, anh không cần vội vã trở về."
Anh nhìn cô không chớp mắt.
Mặc dù cô cố gắng che giấu, nhưng trên mặt cô rất dễ dàng nhìn ra vẻ mất tinh thần và lệ thuộc.
Anh chờ cô sửa sang cổ áo xong, cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, "Anh đi đây."
“Vâng." Cô vẫn cố gắng nở nụ cười, "Em chờ anh trở về."
Anh cũng cười, nhìn cô một lần nữa, mở cửa, đi ra ngoài.
Một bước, một bước.
Nếu như lúc này anh quay đầu lại, thì có thể nhìn thấy.
Cánh cửa dần dần khép lại, cô mỉm cười nhìn anh rời đi nhưng trên gò má từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi.