váy trắng bồng bềnh với vòng eo ôm sát vẫn vô cùng nổi bật. Khuôn mặt dường như chẳng hề thay đổi, vẫn là những nét tinh nghịch, vẫn là sự tinh khiết trong nụ cười tròn trịa, vẫn là đôi mắt to tròn long lanh. Không trang điểm quá kĩ mà vẫn xinh thật xinh.
Chỉ thiếu đôi cánh nữa thôi là giống hệt một thiên thần.
Tiếc là thiên thần hoàn hảo đó bên cạnh đã có…
Hạo Du là người đầu tiên nhìn thấy Đình Phong, thật sự lúc đó đã cười rất tươi, ngay lập tức lay tay vợ hướng mắt về phía có người con trai cũng mặc vest đen kia.
Nếu là một thời điểm khác thì Tiểu Minh đã chạy đến ôm chầm lấy Đình Phong rồi. Nhưng hiện tại, cô là một cô dâu!
_Phong Phong.
Nắm chặt tay Đình Phong, Tiểu Minh mắt lại hơi ươn ướt. Gặp lại anh cô thật vui mừng phát khóc đi được, nhất là thấy anh vẫn khỏe mạnh, lại có phần…đẹp trai hơn, chứng tỏ là thực sự như anh nói: sống rất tốt.
Đình Phong mỉm cười:
_Tiểu Minh, em có phải em gái anh không, hay là thiên thần lạc từ trên thiên giới xuống đây? _Phong Phong.
Tiểu Minh ngượng chín mặt e thẹn cười.
Sau đó hai người cũng chỉ nói chuyện thêm một vài câu nữa vì Tiểu Minh và Hạo Du “phải” lên sân khấu ra mắt tất cả các vị quan khách của cả hai gia đình.
Nghe những lời mở màn của người MC, Tiểu Minh cười mà không nổi đôi mắt long lanh đầy nước.
“Bên nhau mãi không rời xa...”. “Sống với nhau đến đầu bạc răng long...”. Mẹ cô bảo cuộc sống hôn nhân không ngọt ngào giống như giấc mơ tình yêu, xây dựng một gia đình và chung sống với nhau hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng như khi yêu nhau chúng ta từng nghĩ.
Nhưng Tiểu Minh tin, với tình yêu cô và Hạo Du dành cho nhau, gia đình riêng của hai người sẽ mãi bền chặt.
Đến “màn” trao nhẫn, nhẹ đút chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh vào ngón áp út nhỏ bé của Tiểu Minh, Hạo Du khẽ thì thầm:
_Vợ yêu, giây phút này cho đến cuối đời, anh cũng sẽ không bao giờ quên, không bao giờ hối hận.
Trao lại nhẫn cho Hạo Du, Tiểu Minh xúc động nói:
_Hạo Du, em yêu anh.
“Hôn đi, hôn đi,...” Là tiếng hò reo ầm ĩ cả tầng trên lẫn tầng dưới.
Trong tiếng vỗ tay thành nhịp vang rộn khuyến khích hai đôi vợ chồng mới, Tiểu Minh – Tú Giang, cùng ngượng ngùng quay ra nhìn người con trai quan trọng, hai má hây hây đỏ.
Rồi một nụ hôn phớt nhẹ dịu dàng cùng được đặt lên môi hai cô gái.
Pháo bông phụt sáng, mọi tiếng reo hò chợt đều đột ngột dừng lại. Ai cũng nín thở hướng mắt không rời vào đôi trai gái trong cái khoảnh khắc ý nghĩa ấy, vào cái khung cảnh ngời sáng ấy.
Và kết thúc nụ hôn tưởng như dài hàng thế kỉ, tiếng vỗ tay lại ầm vang cả hội trường. Niềm hạnh phúc chung vui cùng đôi uyên ương như lan ra, hòa vào tất cả mọi người. Nước mắt Tiểu Minh đã trào ra thật rồi. Khóc vì quá hạnh phúc, quá sung sướng. Và cô thấy không, bên cạnh cô, Hạo Du mắt cũng đỏ hoe rồi.
Ở tầng trên, sau nụ hôn ngọt ngào của Nhất Thiên, trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, Tú Giang cũng giống cô bạn mình, không khỏi thấy sống mũi cay xè.
Nhận được cái siết tay dịu dàng của chồng, Tú Giang mắt ngân ngấn nước vẫn vô cùng cười rất hạnh phúc.
Ngoài sáu chữ “vỡ òa trong niềm hạnh phúc”, thật sự không còn một từ ngữ nào có thể miêu tả được tâm trạng của hai đôi bạn trẻ lúc này nữa.
Đám cưới đôi kết thúc trong niềm hân hoan, phấn khởi của tất cả mọi người.
Dắt tay hai cô vợ yêu dấu lên hai chiếc xe sang trọng chuẩn bị cho tuần trăng mật đã mở sẵn cửa đỗ bên ngoài Phương Đông Restaurant, Hạo Du – Nhất Thiên cười không ngớt cũng ngay sau đó bước vào trong xe. Bốn người cùng hạnh phúc đưa tay chào mọi người, trước khi cả hai chiếc xe cùng khởi hành.
Bầu trời tháng mười cao lồng lộng, bất chợt phủ đầy những mảnh giấy màu sắc sặc sỡ từ những cây pháo vừa được bắn ra.
Lấp lánh, lấp lánh… Những mảnh giấy nhỏ xíu xoay tròn trong không trung rồi nhẹ rơi trên mái tóc được uốn xoăn cẩn thận của hai cô dâu, vương trên tóc Hạo Du và Nhất Thiên, lên tóc những con người đang đứng đấy chứng kiến cảnh hai chiếc xe cùng đồng loạt nổ máy và rời đi, một lần nữa trong tiếng reo hò hân hoan.
Tiểu Phần đứng đấy, nhìn Tiểu Minh được ở bên người mình yêu như vậy, có lẽ là hạnh phúc cho cô bạn thân của mình quá chăng mà nước mắt cũng chảy ra.
Hay bởi vì một lý do khác nữa?
Chỉ biết lúc bắt được hoa cưới của Tiểu Minh, quay sang nhìn Đình Phong, mắt Tiểu Phần bỗng sâu thăm thẳm. Ngoại truyện 2: Sau tuần trăng mật ngọt ngào trở về nhà, Hạo Du và Tiểu Minh hôm nay phải đến bữa tiệc chia tay Đình Phong mà đã hơn chín giờ sáng vẫn chưa chịu dậy. Chưa phải đi làm, hai vợ chồng cứ nằm trên giường ôm nhau mãi. Không gian phòng ngủ cả đêm lẫn ngày đều nhuốm màu hồng hạnh phúc.
Tiểu Minh tuy đã tỉnh nhưng không hề muốn xa chồng tí nào, cứ nằm gọn trong lòng Hạo Du, tay đưa hẳn vào bên trong lớp áo ngủ của anh nghịch ngợm...xoa nắn một vài chỗ.
Hạo Du đang ngủ bị Tiểu Minh “trêu đùa quá đáng”, thật không thể không tỉnh. Quyết định “trừng phạt” cô, anh mắt vẫn nhắm nghiền nhưng môi lại lần lần xuống tìm môi người con gái có cái tay hư hỏng kia, liền đó hôn ngấu nghiến.
Một lúc sau Tiểu Minh không thở được nữa đành chịu thua, tay ngoan ngoãn bỏ ngay ra khỏi người Hạo Du, nhẹ đẩy anh ra, hổn hển vừa thở vừa nói:
_Thôi em sai rồi, sai rồi, hic. _Dám phá anh ngủ hả. Thế đã chừa chưa? _Chừa rồi mà. Ghét thế, người ta nghịch có tí mà cũng không cho.
Hạo Du nghe vợ nói giọng nũng nịu đáng yêu không thể tả lại cúi xuống, lần này là nhẹ thơm lên má cô một cái.
Anh cười cười, tay đưa sang ôm chặt Tiểu Minh vào lòng, kê cằm lên đầu cô:
_Vợ ngốc, đến đêm nay em có thể làm như thế, hơn thế cũng được, anh rất hoan nghênh. Còn bây giờ em phải để anh ngủ còn giữ sức chứ.
Nói rồi lại cười cười, Hạo Du không để ý cô gái nằm bên đã nổi hết da gà rồi kia.
Tiểu Minh nghĩ không thèm tranh cãi với ông chồng đáng ghét này nữa, im lặng lại vùi vào đầu vào ngực anh.
Một lúc sau cô bỗng nghe thấy tiếng Hạo Du sát bên tai:
_Vợ yêu, hôm qua đi chơi với Đình Phong, hai người nói chuyện gì thế? Thấy về em có vẻ không vui.
Nằm trong lòng Hạo Du, Tiểu Minh nghe chồng hỏi vậy chỉ nói qua qua:
_Linh tinh thôi ạ, anh ấy bảo anh ấy mấy hôm nữa lại đi. Còn bảo sẽ không về nữa, hôm qua em nói với anh rồi đấy. _Có thế thôi à? – Hạo Du cắn cắn vành tai Tiểu Minh. _Với cả chuyện Tiểu Phần ấy.
Tiểu Minh nói rồi thở dài, tránh cái cắn khêu gợi của Hạo Du nên cúi ngay đầu xuống, cọ cọ mặt vào ngực anh.
Hôm qua lúc cùng nhau đi dạo dọc bờ biển, Tiểu Minh đi bên cạnh Đình Phong, mắt nhìn xa xăm đã nói với anh:
“Tiểu Phần vẫn luôn chờ anh đó. Cô ấy đợi anh chấp nhận cô ấy. Bao năm qua Tiểu Phần vẫn chung thủy chờ anh quay về, ai nói thế nào cũng không chịu nghe…”
Đình Phong chắc chắn có nghe cô nhưng hồi lâu im lặng chỉ trả lời: “Anh biết”. Rồi sau đó nửa lời cũng không nói.
Cuối cùng trước khi chia tay anh, Tiểu Minh đã nói thêm với Đình Phong một câu thế này: “Anh cũng nên có một người con gái ở bên chăm sóc, Phong Phong ạ.”
_Vợ yêu, sao mà lại có vẻ mặt trầm ngâm thế kia? _Dạ, em nghĩ đến việc hôm trước đi nói chuyện với Đình Phong thôi. Haiz, không hiểu sao cứ chỉ cần nhắc đến tên Đình Phong là em lại không vui nổi.
Tiểu Minh mặt hơi xị ra vừa nói vừa nhìn Hạo Du.
Hạo Du âu yếm xoa đầu vợ yêu.
_Ừ, anh biết mà. – đến tận bây giờ, Tiểu Minh vẫn nghĩ là Đình Phong năm đó thực sự mất trí nhớ. _Vậy thôi, mình dậy thôi anh, còn đến chỗ Đình Phong nữa, không muộn.
Tiểu Minh nói rồi không nán lại cái chăn ấm áp một phút nào nữa, liền ra khỏi giường luôn. Hạo Du sau đó cũng dậy, “đảm đang” gập gọn chăn gối, kéo phẳng ga trải giường rồi mới đi xuống.
Bữa sáng sau đó diễn ra trong không khí hết sức vui vẻ. Từ hôm cưới đến giờ, có khi nào căn nhà của hai người lại không ngập trong màu hồng của hạnh phúc đâu. Tiểu Minh, Hạo Du lúc nào cũng quấn lấy nhau không rời nửa bước, kể cả khi đã ra ngoài mua quà chia tay Đình Phong.
Bữa tiệc tiễn Đình Phong trở lại Mỹ mười một giờ trưa hôm ấy rất đông đủ: vợ chồng Hạo Nhiên, vợ chồng Tiểu Minh, một vài người bạn của Đình Phong khi anh còn ở đây và cả...Tiểu Phần.
Không khí vô cùng vui vẻ, mọi người cười nói, cụng ly, uống rượu, tuy là Đình Phong có thể sẽ không quay lại nữa, nhưng cũng không ai tỏ ra quá buồn khi phải tiễn anh đi, chỉ có duy nhất Tiểu Phần...
Tiểu Phần mặt cứ buồn rười rượi, ngồi đấy uống rượu thỉnh thoảng lén lút nhìn Đình Phong mà nước mắt như sắp trào ra đến nơi.
Tâm tư của cô thế nào sao lại không đoán được chứ, hẳn là đau lòng lắm vì sắp thêm một khoảng thời gian dài nữa không được nhìn thấy Đình Phong. Mà có khi còn không bao giờ có cơ hội ấy nữa.
Tiểu Minh ngồi cạnh ông xã Hạo Du, nhìn thấy cô bạn thân như vậy thật không khỏi buồn lòng. Lại nhìn Đình Phong đang cười rất tươi tiếp rượu bạn bè, cô nghĩ sẽ cố nói chuyện với Đình Phong lần nữa xem sao.
Cuối bữa tiệc, vợ chồng Hạo Nhiên về rồi, Tiểu Minh không thấy Tiểu Phần với Đình Phong đâu bỗng nảy sinh tò mò mà đi tìm hai người. Cô đi loanh quanh một vòng rồi chợt lại nghe thấy từ trong phòng Đình Phong vọng ra tiếng người đối thoại.
Ngó mặt qua khe cửa, Tiểu Minh liền nhìn vào trong.
Cuối cùng là nghe thấy gì đó vô cùng thú vị mà suốt cả quãng đường về nhà, ngồi sau Hạo Du, cô cứ cười mãi với vẻ mặt mãn nguyện.
Hôm sau đó ở sân bay, là ngày Đình Phong đi, Tiểu Minh đã không đến tiễn...anh và Tiểu Phần. Ở nhà chờ đợi, cuối cùng đến lúc nhìn đồng hồ chuẩn bị đến giờ bay rồi, Tiểu Minh nhận được điện thoại của Tiểu Phần đúng như dự đoán.
Là Tiểu Phần giọng vui mừng tột độ lại có chút ngượng ngùng lúc này mới thông báo cho Tiểu Minh biết, hai người đã ở cùng nhau trên máy bay.
Tiểu Minh sau cuộc nói chuyện điện thoại đó cứ ngây ngốc ngồi cười cười nhớ lại. Cuối bữa tiệc chia tay hôm qua đó, cô đã nghe thấy anh trai Đình Phong của cô nói với cô bạn thân Tiểu Phần của cô...
“Tiểu Phần, lần này anh hỏi lại mong là em sẽ không từ chối, em có muốn đi cùng anh sang Mỹ không...”
“Anh cần em.”
Và Tiểu Phần đương nhiên sau mấy phút ngạc nhiên rồi xúc động suýt trào nước mắt đã gật đầu đồng ý, không thể đợi Đình Phong nói thêm đến lần thứ ba được.
Hai người rồi đã ôm nhau rất lâu sau đó.
Lúc này ở trong máy bay, ngồi bên nhau là một đôi nam thanh nữ tú. Tiểu Phần đôi mắt sáng rực rỡ nhìn Đình Phong cười rất tươi, tay cô ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh. Rồi giọng cô có chút bối rối vang lên:
_Đình Phong, anh...cái câu “anh cần em” đó, sẽ không bao giờ hối hận chứ?
Đình Phong ngồi bên cong miệng cười, khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn vào mắt cô thật dịu dàng:
_Sẽ không. Còn em, đồng ý đi theo anh sẽ không bao giờ hối hận chứ? _Nếu hối hận em đã không quyết định đi theo anh. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hối hận cả, chưa một lần nghĩ đến.
Tiểu Phần mắt long lanh nói với một sự khẳng định rất chắc chắn.
Chờ anh lâu đến vậy giờ còn nghĩ đến việc hối hận ư? Không bao giờ. Kể cả khi Đình Phong sáng nay đến nhà nói chuyện với bố mẹ Tiểu Phần chuyện muốn đưa cô đi cùng trước lúc về đã nói riêng với cô …
“Tiểu Phần, anh lúc này thật sự muốn em suy nghĩ lại thật kĩ, đi sang đó không phải chỉ đi chơi một hai ngày, chúng ta sẽ sống với nhau một