coi. Là phẫn nộ cùng giận dữ. Không một ai trên đường có thể biết điều gì đã khiến một cô gái có đôi mắt dịu hiền thế kia trở thành như vậy. Tất nhiên chỉ có mình bản thân cô biết.
Tiểu Phần về nhà là lao ngày vào trong phòng, cô thả mình xuống giường, lăn qua lăn lại, đầu óc hỗn loạn. Tay cô cứ cầm chắc điện thoại cơ hồ muốn gọi cho ai đó nhưng thế nào lại thôi. Một tay cô vắt tay lên trán nghĩ ngợi.
Khi nãy… Trên con đường đèn điện sáng choang, người ta đi lại đông đúc, từ xa xa, Tiểu Phần bất chợt bắt gặp hai bóng người…quen quen đi ngược chiều mình. Một cô gái cùng một chàng trai, từ xa vẫn có thể thấy cả hai đều là nam thanh nữ tú, tuyệt đối xứng đôi. Người con gái ngồi sau ôm eo chàng trai, đầu thoải mái dựa vào lưng. Tuy là không nhìn rõ mặt, Tiểu Phần vẫn sửng sốt nhận ra đó không ai khác chính là cô bạn thân thật thân của mình, và người ngồi trước…là Hạo Du! Ngay lập tức trong người rộ lên từng đợt lạnh lẽo, Tiểu Phần thật không tin nổi được vào mắt mình, cô phanh kít xe lại thậm chí còn suýt gây tai nạn.
Tiểu Phần lúc đó, thần trí mê loạn, giận dữ đến nỗi bàn tay nắm tay lái cứ như run lên bần bật, tim cô nhảy loạn xạ. Sau đó là đau lòng, Tiểu Phần thấy đau lòng vô cùng, cô ngay lập tức nghĩ đến Đình Phong, nghĩ đến chuyện người cô yêu bị người yêu phản bội. Từng trận xót xa mãnh liệt trào dâng.
Tiểu Phần hiện tại vẫn không khỏi bị những xúc cảm đó dày vò, ám ảnh. Chiếc điện thoại màu trắng trong tay như phát hỏa, cô chằm chằm nhìn vào từng dòng chữ trên nó, là một cái tên hết mực thương yêu mà cô chỉ dám gọi thầm trong mơ: Phong Phong. Giờ anh đang làm gì, liệu anh có biết chuyện đó không, biết chuyện Tiểu Minh với Hạo Du…không. Nếu anh đã biết… Tiểu Phần thật không dám nghĩ nữa, tim lại đau đến thắt lại.
Tiểu Phần lại lăn qua lăn lại rồi cô chợt bật dậy, ôm con gấu bông lớn chính Tiểu Minh tặng vào lòng mà cứ nhìn chằm chằm vào nó. Tự nhiên Tiểu Phần lại nghĩ, có khi nào cô nhìn nhầm, đó không phải Tiểu Minh… Không. Ý nghĩ mới thoáng qua đầu đã bị Tiểu Phần hung hăng gạt đi mất. Không thể, đó đúng là Tiểu Minh, và người ngồi trước là Hạo Du, làm sao mà cô có thể nhầm được kia chứ. Nhưng tại sao chuyện này cô không biết một chút gì cả, không hề hay biết, thậm chí nói chuyện cùng cô, Tiểu Minh còn không lần nào nhắc đến Hạo Du nữa. Cô cứ nghĩ…
Tiểu Phần ngồi gục mặt xuống con gấu, thực rất giận nhưng không đến nỗi ném nó đi. Tiểu Phần cũng không phải là người như thế, Tiểu Minh chắc cũng có lý do, cô chỉ thương Đình Phong mà không chịu được thôi. Cô phải làm gì bây giờ, điện thoại cầm trên tay nãy giờ chính là muốn gọi cho Đình Phong đó, nhưng lại không đủ can đảm, mà lại… Nói chung là đang có rất nhiều luồng suy nghĩ trái chiều cứ lởn vởn qua đầu cô, va vào nhau côm cốp, thật không biết nên làm gì bây giờ.
Tiểu Phần ôm đầu, cơ hồ tâm trạng mỗi lúc một xấu đi. Nhìn chiếc điện thoại từ xa màn hình đã tự khóa lại từ lúc nào, Tiểu Phần lại đưa tay với lấy nó. Cô hướng đôi mắt xám xít tựa hồ đang đe dọa ai đó mà nhìn vào cái máy, lâu lắm mới thu lấy hết can đảm nhấn nút gọi. Tiếng tút đều đặn vang lên cùng với tiếng tim Tiểu Phần đập, nhưng tim cô có phần đập nhanh hơn rồi, mặt cô hơi tái. Cô sợ nghe giọng Đình Phong lúc này, thật sự đấy, tuy là rất mong chờ được nghe tiếng nói của anh. Giả như Đình Phong chưa biết, mà giả như Đình Phong đã biết. Chỉ cần lúc này đầu dây bên kia “Alo” một cái, khéo tim Tiểu Phần lại bắn ra ngoài luôn mất thôi.
Mà lần nào gọi cho Đình Phong, tuy chỉ là liên quan đến Tiểu Minh, Tiểu Phần vẫn luôn hồi hộp như thế, tay cầm máy lại còn run run, thậm chí dập máy đến nửa tiếng sau khi gọi xong rồi mà Tiểu Phần vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Thế nhưng thế nào mà đến không biết bao nhiêu tiếng tút rồi, Tiểu Phần vẫn không nghe thấy giọng nói luôn mang vẻ lạnh lùng của người cô yêu. Tiểu Phần run run nghĩ ngợi vài phút lại nhấn gọi tiếp, vẫn là đến cuối cùng không có ai nhấc máy cả. Một sự sợ hãi to lớn phút chốc bao trùm toàn bộ căn phòng, bao trùm lấy cô.
Tiểu Phần lại gục đầu xuống con gấu, lại một lần nữa chìm trong cơn suy nghĩ miên man. Thứ ánh sáng màu trắng phát ra từ chiếc đèn huỳnh quang trên cao nhẹ phủ lên cơ thể cô một lớp, tựa hồ cũng đang run rẩy theo đôi bờ vai mỏng manh ấy. Cô thấy tâm tư mình hỗn loạn quá, mà dường như có chuyện gì liên quan đến Đình Phong cô đều thấy mình không sao giữ được sự tỉnh táo thường ngày, một chút sáng suốt cũng không có. Cô cần phải làm gì bây giờ, nếu là chuyện khác, cô còn có thể hỏi ý kiến Tiểu Minh, chứ riêng chuyện này…
Mà cô có nên gọi cho Tiểu Minh không?
Tiểu Phần đột ngột nghĩ như thế, nhưng rồi đôi mắt lại như phủ một lớp sương mù dày đặc. Gọi cho Tiểu Minh thì cô sẽ nói gì, Tiểu Minh có lẽ từ lúc biết cô với Đình Phong lừa dối mình nên mới có chuyện gì cũng không nói với cô như thế, cũng là cô sai, giờ cô gọi không lẽ lại trách móc tại sao Tiểu Minh lại làm như thế sao. Thế nào cũng không được. Tiểu Phần buồn bã.
Một lúc sau cô lại nhấn gọi cho Đình Phong, vẫn là không một tiếng trả lời. Trong không gian tĩnh mịch, cơ hồ tiếng thở cũng làm cho cô tinh thần mỗi lúc thêm u ám. Đình Phong rốt cuộc tại sao không nghe máy. Có rất nhiều nguyên nhân cô có thể nghĩ ra được, nhưng dù sao cũng chỉ là do cô nghĩ ra thôi. Tiểu Phần cũng thấy lo lo cho anh. À không, như thế nào mà lại là lo lo, phải là rất lo mới đúng, cô cứ ngồi đó mà ôm lấy con gấu, trên đệm êm mà cứ như đang ngồi trên đống lửa, lòng cứ nóng hôi hổi. Cơ hồ không nóng mà mồ hôi cứ chảy ra.
Kim ngắn đồng hồ chật vật bò ấy thế mà đã leo được lên đến số mười một. Không gian ngoài tiếng thở đều đều của Tiểu Phần thì chỉ còn tiếng kim giây hăm hở chạy. Tiểu Phần đôi mắt trống rỗng nhìn lên cái đồng hồ, lại không kìm được tiếng thở dài. Cô vẫn ngồi đó, không sao ngủ được, mà cũng chưa muốn ngủ. Cô đang chờ đợi một việc chưa từng một lần xảy ra: Đình Phong sẽ gọi lại cho cô. Đúng là việc đó chưa bao giờ xảy ra hết, vậy mà Tiểu Phần vẫn cứ ngồi ấy mong chờ. Đôi mắt càng ngày càng u tối. Trên gương mặt xinh xắn, phiền muộn cứ thế hằn lên từng đường.
Đã mười một giờ hơn. Ấy thế mà đã mười một giờ hơn. Sao mà đã mười một giờ hơn rồi. Tiểu Phần mang toàn bộ u ám trong lòng, lại gục mặt xuống dưới, tiếp tục chờ đợi vật-gì-đó rung lên. Nhưng thất vọng chỉ toàn thất vọng.
Đình Phong rốt cuộc là tại sao?
Rồi tự nhiên, tự nhiên… Tiểu Phần bật dậy ngồi ngay thẳng người, có một thứ gì đó đang rung lên bần bật cùng màn hình nhấp nháy kia, đúng như cô ước nguyện nãy giờ. Tiểu Phần như chồm dậy túm lấy cái điện thoại, là Đình Phong, Đình Phong, cô thấy tim mình đập nhanh đến nỗi như muốn vỡ cả ra.
Tiểu Phần phải đến mất mấy giây lấy lại tinh thần mới dám nhấn nút nghe. Giọng cô khá rụt rè:
_Alo… _Alo, cô là…
Một giọng nói hoàn toàn xa lạ, đúng là lạnh, nhưng không phải Đình Phong của cô. Tiểu Phần giật thót cả người, trong đầu phút chốc bày ra một loạt tình huống kinh dị nhất. Sắc mặt như cùng những suy nghĩ trong đầu mỗi lúc lại thêm tái nhợt. Cơ thể cô run rẩy kịch liệt.
_Dạ phải, thế ai…?
Là nửa tiếng sau đó. Tiểu Phần tay xách túi cuống cuồng chạy vào bar Spider nơi mà “anh Đình Phong đang ở đây, đang say lắm rồi”. Không gian bên trong thật không mấy…sáng sủa, khiến Tiểu Phần cũng thấy rợn rợn. Nhưng có lẽ quán bar này cũng chẳng phải là một quán “đèn mờ”, hoặc do cô chưa vào những nơi này bao giờ nên không biết. Dù sao thì nãy người gọi cho cô bằng số Đình Phong đó có nói bar không mở cửa qua đêm.
_Tầng hai…
Tiểu Phần lẩm bẩm, vừa mò mẫm đi lên tầng hai, cố gắng gạt khỏi đầu tất cả những tình huống đáng sợ có thể xảy ra. Là một phòng nào đó ở trên tầng này, Tiểu Phần nhìn xung quanh, chưa kịp định hình thì bỗng nghe thấy tiếng gọi:
_Này.
Tiểu Phần đột nhiên phập phồng lo sợ, gọi cô liệu có phải người vừa nãy không, mong là đúng. Con gái giờ này vào quán bar cũng chẳng phải hay ho gì.
Tiểu Phần vừa đi đến gần vừa dè dặt lên tiếng:
_Anh có phải…? _Ừm, tôi là người vừa gọi cho cô đó, cô là người quen của anh Đình Phong phải không?
Nghe thấy tên Đình Phong, mắt Tiểu Phần hơi sáng lên:
_Ừm, phải rồi, anh ấy đâu? _Đó, trong đó, phiền cô đưa anh ấy về giùm đi, không ai vào đó nổi. Mà chúng tôi sắp đóng cửa rồi.
Tiểu Phần khẽ gật đầu rồi liền theo tay anh phục vụ đó chỉ mà nhìn vào bên trong. Giữa một căn phòng khá lớn, cũng chẳng sáng hơn được bao nhiêu so với bên ngoài, thậm chí còn có vẻ tối tăm hơn, có một người con trai mặc áo đen đang ngồi gục đầu xuống bàn. Trên bàn la liệt vỏ chai, dưới sàn cũng không kém. Mà nhìn căn phòng như vừa xảy ra một cuộc ẩu đả vậy.
Tiểu Phần nhìn mà chợt cảm thấy tim mình co giật liên tục. Một cơn đau lại từ từ len lỏi toàn thân.
_Anh ấy… _Uống nhiều lắm, còn nổi giận đập phá lung tung. Đình Phong hay đến đây, hình như mỗi lần đến một mình đều như vậy, nhưng hôm nay còn kinh khủng hơn mọi hôm. Anh ấy cứ như thú dữ vậy, không ai dám đến gần.
Anh phục vụ trẻ vừa nói vừa nhìn vào bên trong mà nghĩ lại cảnh khi nãy Đình Phong còn chưa “đổ gục” thế kia. Anh vừa mới bước vào bảo Đình Phong về để quán đóng cửa thì đã bị Đình Phong giận dữ vừa gạt đổ hết mấy vỏ chai rượu, vừa hét lên: “Cút m. chúng mày đi”. Thực ra anh có thể thừa sức kêu bảo vệ “tống” những vị khách như Đình Phong ra khỏi quán, nhưng vì Đình Phong cũng là khách quen, mà cũng không phải là người bình thường, tất nhiên là không thể làm thế. Cuối cùng đành phải gọi cho Tiểu Phần đến đây thế này đây.
Tiểu Phần lại càng thêm xót xa, cô nắm chặt tay hai, vẫn chưa bước vào mà lại tiếp tục hỏi:
_Thế sao anh lấy được điện thoại anh ấy mà gọi cho tôi? _Lúc anh ấy nằm gục xuống bàn rồi tôi mới vào đó, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của cô. Mà thôi cô vào đưa anh ấy về đi, muộn lắm rồi, tôi còn phải về.
Tiểu Phần gật đầu khẽ, rồi rụt rè đi vào. Thực ra vì người đó gọi cho cô nói Đình Phong đang say quá rồi, lại không chịu về, nên Tiểu Phần mới vội vã đến đây, chứ là cô thì liệu có đưa được anh về không chứ. Đối với Đình Phong thì Tiểu Phần có là gì đâu, một người bạn khéo còn không phải. Cô lấy tư cách gì để bảo anh về bây giờ.
Nhưng thấy Đình Phong nằm gục xuống bàn đó, Tiểu Phần thấy đau lòng vô cùng, có lẽ là…Đình Phong đã biết.
Đến trước mặt Đình Phong, ánh sáng mờ mờ chẳng thể thấy rõ được vẻ mặt anh lúc này, lại biết Đình Phong vì say quá có lẽ ngủ rồi, Tiểu Phần chỉ dám nói như thì thầm:
_Đình Phong…
Tiểu Phần không ngờ ngay sau khi Đình Phong nghe thấy tiếng gọi đã bật ngồi dậy như một phản xạ tự nhiên. Anh bật dậy rất nhanh, đôi mắt hướng vào cô như muốn thu cả cô vào trong ấy. Và kia là cái gọi là “như thú dữ” sao, nhìn Đình Phong lúc này, phải nói là đáng thương đến tội nghiệp. Bằng mắt không rõ nhưng bằng trái tim, Tiểu Phần có thể thấy Đình Phong đang đau khổ, chật vật đến thế nào. Anh có lẽ đang phải một mình đấu tranh với cơn đau đớn quằn quại, hơi thở nồng nặc mùi rượu phát ra lẫn mùi bi thương như một phát siết chặt con tim Tiểu Phần.
Mà lúc này, cô bỗng dưng lại cảm thấy Đình Phong sẽ nghe lời mình mà đi về (?!!).
_Đình Phong, về đi thôi.
Tiểu Phần vừa nói vừa mạnh bạo đến gần rồi đỡ lấy người Đình Phong. Mọi hành động đều rất c