n cho bố mẹ đang ở công ti mà làm nũng, đòi một trong hai người phải về, có gì buồn, vui cũng ngay lập tức gọi điện khoe ngay với bố mẹ để nhận được những lời an ủi hay chia sẻ, hay đòi hỏi những món quà mỗi khi đến dịp lễ tết… Chợt muốn làm trẻ con biết bao! Mà cũng lâu rồi tôi chưa về thăm nhà, tự nhiên thấy mình thật tệ, từ chỗ tôi ở về nhà mất đâu có hơn hai mươi phút đi xe máy, đi ôtô cùng Đình Phong còn nhanh hơn, vậy mà tôi còn ngại về nữa. Bố mẹ thì hôm nào cũng gọi hỏi khi nào tôi có thể về chơi, hai người rất nhớ tôi. Từ sau chuyện tôi với Hạo Du năm đó, bố mẹ còn yêu chiều tôi hơn nữa, tôi muốn gì được nấy, đòi chuyển trường được chuyển trường, đòi ở riêng được ở riêng, việc tôi yêu Đình Phong và ở trong căn nhà Đình Phong mua, bố mẹ tôi cũng không phản đối… Còn tôi thì lớn rồi, sống ở ngoài rồi, thoải mái tự do rồi thì quên luôn cả về nhà, gọi điện về cũng nói nhớ đấy nhưng bảo bao giờ về thì “con dạo này vào năm học mới bận học lắm” hay “con đang thi”, nói chung lại cũng vì tôi ngại về, haiz. Đến ngày Tết tôi cũng về nhà chơi đến mùng hai đã lại lên nhà để đi chơi với Đình Phong rồi. Nghĩ thấy mình thật bất hiếu. Mà cũng chính vì biết mình bất hiếu nên tôi quyết định tranh thủ hôm nay ngày nghỉ mua quà về thăm bố mẹ. Lúc đầu tôi định để giáng sinh mới về, nhưng Đình Phong bảo giáng sinh anh gặp đối tác về muộn, không đưa tôi đi được, như vậy sẽ không hay nên bảo tôi về hôm nay luôn, anh sẽ cùng về thăm nhà với tôi. Nói là nói thế chứ giờ tôi vẫn phải đi mua quà một mình đây, còn đi taxi nữa. Haiz, Đình Phong bảo nghỉ chiều mà cuối cùng lại bận gì đó chưa đến, bảo tôi cứ đi mua quà tôi anh sẽ đến đón tôi sau, vậy đấy. Mà lại bực một cái là tôi không biết anh đi đâu, bận gì, với ai, đúng là tôi nên nghe lời Tiểu Phần, làm người yêu mà như vậy thật sự không ổn. Taxi đi đến địa chỉ tôi đưa thì dừng lại, shop quần áo tôi vào vừa may lại cạnh Candy, nhân tiện trong lúc chờ Đình Phong, tôi sẽ vào mua quà luôn cho Tiểu Phần với mấy nhỏ bạn cùng lớp, chắc anh ấy cũng chưa thể đến lúc tôi chọn quà xong cho bố mẹ mà đến đón tôi luôn được. Mà nghĩ đến chuyện mua quà cho bạn bè, tôi lại chợt nhớ đến Tú Giang. Haiz, đã bốn năm rồi, không nhận được chút tin tức nào của cô ấy, không biết cô ấy sống bên đó thế nào, mà có còn nhớ đến tôi không. Năm ấy cô ấy bỏ đi du học, tuy tôi không biết chính xác lí do là gì nhưng cũng hiểu là tại mình, vì chuyện tôi và Hạo Du. Chẳng biết khi đó rời đi cô ấy có còn giận tôi không mà đi cũng không nói với tôi một lời. Mà không hiểu thời gian có làm cho cô ấy quên đi chuyện năm xưa, để đến lúc nếu gặp lại, cả hai không còn cảm thấy ngại ngùng, cách xa. Tôi thật sự mong như vậy. Chọn lựa một hồi, tôi cũng chọn xong cho bố và mẹ mỗi người một cái áo. Thanh toán xong, xách túi, tôi liền sang luôn Candy. Candy vẫn bày trí như thế, các gian hàng cũng không có gì thay đổi nhiều, người vào vẫn đông đúc như mọi lần tôi đến đây. Đi vào xem đồ, nhìn gian bán túi xách mà tôi bỗng nhớ… Cái lần tôi đến đây cùng Hạo Du, hôm đó cũng vào dịp Noel, rất vui, rất…hạnh phúc. Hạo Du tuy vẫn tỏ ra lạnh lùng và khó chịu với tôi nhưng đối xử với tôi rất tốt. Hạo Minh cũng là được tặng tôi vào hôm ấy. À, sáng hôm đó Hạo Du còn xin lỗi tôi nữa, chúng tôi đã làm lành sau một tuần liền không nói chuyện, anh còn kể cho tôi nghe anh sợ tôi giận thế nào, và nói tôi không bao giờ được giận anh lâu thế… Mọi chuyện xảy ra cách đây bốn năm mà cứ như vừa mới hôm qua vậy, cơ hồ chỉ cần nhắm mắt là có thể hình dung lại được cả khung cảnh xung quanh lúc đó. Tất cả những cử chỉ, lời nói…vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ của tôi, như một cuộn băng chỉ cần ấn replay là có thể xem lại toàn bộ. Khi đó thật sự là rất hạnh phúc… Aizz, tôi đang nghĩ gì đây, nuối tiếc khi thật sự sẽ chẳng có có cái nút replay nào cho cuộc đời ư, nuối tiếc khoảng thời gian vui vẻ sống cùng Hạo Du ư, thật với vẩn. Haiz, mấy tháng không còn nhắc lại đến Hạo Du, cũng không gặp lại, tôi cứ tưởng đã quên hẳn được anh ta rồi chứ, vậy mà vừa nãy nghĩ đến còn thấy trong lòng rất ấm áp. Nhưng thật sự không thể phủ nhận là khoảng thời gian đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc, Hạo Du thậm chí đã nói thích tôi… Nhưng rồi sao chứ, tôi cuối cùng vẫn bị ruồng bỏ, Hạo Du cuối cùng cũng đâu làm như những gì đã hứa với tôi. Không phải tôi trách anh vì anh yêu Tú Giang chứ không phải tôi (là lúc trước) mà chính vì những hi vọng anh gây cho tôi rồi lại đạp đổ nó không thương tiếc, làm cho tôi hết lần này đến lần khác hi vọng rồi tuyệt vọng. Tôi đã có thể thanh thản hơn lúc buông tay anh ra nhưng cũng chính vì anh đã làm cho ngọn lửa hận thù nhen nhóm trong tim tôi, còn ngày một lớn lên. Thực ra, bốn năm mang trong người nỗi uất hận người con trai đó, tôi đủ để hiểu ra vì tôi không quên được anh, sợ mình vẫn còn yêu anh nên mới ép mình phải hận, hận thật nhiều, hận đến mức…phát điên…vì nhớ anh. Nhưng giờ tôi không muốn hận Hạo Du nữa, muốn quên người con trai đó đi, mà muốn quên thì không được nghĩ đến nữa. Biết là thế mà tôi lại vừa mới nghĩ đến anh ta đây, còn nhớ chuyện quá khứ… Aizz, sao tôi lại vậy chứ, cứ xa Đình Phong là lại không kiểm soát nổi cảm xúc, thật là lạ. Quyết định ra khỏi quán mà không mua gì, tôi liền đứng ngay dậy, thở dài thườn thượt mấy cái rồi đi ra. Vừa đến cửa, tôi bỗng thấy điện thoại rung. Đúng là Đình Phong, tôi lấy lại tâm trạng ngay và nhấc máy : _Phong Phong à, em đây, anh xong việc chưa? _Vợ yêu à, anh xin lỗi, công việc nhiều quá anh e là hôm nay anh không đi cùng em được. Tôi nghe Đình Phong nói rồi tâm trạng lại tụt dốc thảm hại hơn nữa. _Anh bảo chiều nghỉ cơ mà, sao lại đến nỗi bận không đi được. – không khỏi bực tức, tôi nói. _Anh xin lỗi, em có thể tự đi được không, taxi, nếu không thì để anh bảo thư kí đến đưa em đi. _Thôi, anh làm gì thì làm đi, em cúp máy đây. Tôi nói rồi giận dỗi dập máy, đến cuộc gọi tiếp theo của anh cũng từ chối luôn không thèm nghe. Hỏi xem có bực không kia chứ, anh bảo tôi hôm nay đi anh đưa tôi đi, rồi lại bảo tôi chọn quà một mình, rồi giờ thì lại kêu bận không đi cùng tôi được, như vậy là thế nào chứ, cứ như mang tôi ra làm trò đùa vậy, ức chết đi được. Nhận được tin nhắn từ Đình Phong, tôi cũng không thèm đọc luôn, tức tối định điện gọi taxi, tôi lại có một cuộc gọi đến. Lần này là từ Tiểu Phần. Tôi liền nhấc máy, cố lấy lại bình tĩnh. _Ơi, tớ đây. _Tiểu Minh, bạn ở đâu đấy, đã sắp đến nơi chưa? Đến nơi chưa? Hình như tôi không kể cho Tiểu Phần chuyện tôi về thăm bố mẹ. _À ừ, tớ chưa, mới từ chỗ mua quà ra. _Mua quà? Ừm, vậy bạn đi nhanh nha, tớ đang chờ bạn ở đây rồi đó. _Ơ…, Tiểu Phần, tớ…có hẹn với bạn hả? – tôi ngẩn người. _Hic, bạn nói gì vậy Tiểu Minh, bạn chẳng nói hôm nay sẽ gặp Nhất Thiên để nói chuyện giúp tó, tớ đã hẹn anh ta rồi. Nghe Tiểu Phần nói, tôi mới giật mình, ngay lập tức nhớ lại. Bốn hôm về trước, Tiểu Phần đã gọi cho tôi lúc…nửa đêm, lúc tôi đang say giấc nồng sau bữa tiệc giáng sinh sớm với Đình Phong. Hôm đó cô ấy còn khóc trong điện thoại, và tôi – người bạn thân nhất của cô ấy – người đang mắt nhắm mắt mở lại còn uống chút rượu vang chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn – đã trấn an cô ấy bằng cách quyết tâm đến gặp Nhất Thiên trước Noel để nói chuyện và bảo Tiểu Phần hẹn ngay anh ta trong thời gian sớm nhất. Sau đó tôi đi ngủ tiếp và…đã quên mất tiêu chuyện đó cho đến khi nghe cô ấy nhắc. Hic, mà hình như cô ấy đã gọi lại cho tôi báo lịch hẹn mà tôi cũng quên luôn >..<, tự mắng mình sao tự nhiên hôm nay lại mặc váy rồi lại lén nhìn lên Hạo Du. Làm thế nào bây giờ, phải nhờ cậy anh ta sao, liệu Hạo Du có giúp tôi không. Mà chạy đến đây rồi có khi nào lại bỏ tôi đi không vậy, hic. _Em thấy không sao chứ, có đau ở đâu không, có đứng lên được không? _Chân…đau… – dù không muốn tôi cũng đành phải nhờ Hạo Du giúp thôi, may là hình như anh ta không có ý định bỏ tôi giữa đường với cái chân đau thế này. _Chân? Anh xem nào, chảy máu rồi đây này. Hạo Du nói rồi đột nhiên bế bổng tôi lên, bước đi. Mặt tôi ngay lập tức đỏ bừng lên vì ngượng, xung quanh người hiếu kì không phải ít, nhỡ có ai nhận ra tôi. Nhưng trước cái chân đau nhức kinh khủng với sự dịu dàng đến ngạc nhiên của Hạo Du, tôi cũng không giãy dụa, nằm yên trong vòng tay của anh ta, đầu hơi rướn lên. Tôi đang định lên tiếng thì thấy mình được đặt nhẹ nhàng xuống đâu đó êm êm, vài giây mới nhận ra là yên xe Hạo Du. Rồi tôi chưa kịp nói gì lại thấy anh ta tháo giày tôi ra và ngước mắt lên nhìn tôi, khẽ nói: _Em tự cởi tất ra được không? Phải xem vết thương có lớn không nữa. _À, ừm. Nghe lời Hạo Du, tôi mới đưa tay xuống, nhưng lại thấy Hạo Du cứ nhìn chân mình chằm chằm nên mặt lại nóng bừng lên. Tôi ngước nhìn mặt Hạo Du, nhăn nhó không biết nói sao. Rồi tự nhiên thấy Hạo Du cởi áo khoác ra, để lên đùi cho tôi. Hiểu ý anh ta, tôi lại cúi xuống, lí nhí nói “cảm ơn” rồi nhẹ kéo tất xuống, tránh làm rơi cái áo. May mà tôi đi tất chứ không phải quần tất, không thì không biết thế nào nữa >..
Xong xuôi rồi bọn tôi mới ngồi nói chuyện đây.
_Ưm, thực ra…tôi gặp anh, là vì Tiểu Phần… Cô ấy… – hic, giữ anh ta lại nói chuyện được rồi tôi lại chẳng biết nói thế nào.
Tôi thấy người con trai ngồi đối diện chậm rãi đưa café lên miệng, tay để lên bàn gõ gõ, dáng vẻ ung dung tự tại. Công nhận, đẹp trai thật ~~
Rồi hình như Nhất Thiên phát hiện tôi đang nhìn anh ta chằm chằm nên để cốc café ngay xuống, còn ho khan một cái. Tôi tất nhiên cũng biết xấu hổ liền chuyển ngay ánh mắt đi chỗ khác.
_Chắc Tiểu Phần nhờ cô đến thuyết phục tôi. _Ừm, vâng. À, cũng không phải, tại thấy Tiểu Phần không vui nên tôi đã bảo cô ấy hẹn anh giúp tôi. – tôi thành thật “khai báo”. _Vậy sao, cô ấy cũng đã mấy lần nói chuyện muốn tôi phản đối chuyện này, chắc cô cũng biết câu trả lời? – Nhất Thiên lại nhếch miệng cười. _Ừm, tôi biết anh không đồng ý, à, là không có gì phản đối.
Tôi nhẹ nhàng đáp trả. Tuy anh ta nói với giọng như muốn bức ép người khác, tôi vẫn phải bình tĩnh, cần giải quyết chuyện cho Tiểu Phần. Dù sao, thấy anh ta không phải người xấu tôi cũng thấy dễ chịu hơn.
_Biết vậy mà còn đến đây, cô nghĩ là có thể thay đổi được tôi?
Lại là cười nửa miệng, nhìn vừa đểu vừa…quen. Công nhận đấy, giờ tôi mới để ý, sao cái nụ cười nửa miệng của anh ta nhìn rất quen, nhưng tôi không tài nào nhớ ra được đã thấy ở đâu.
_Cũng không phải, chỉ là…muốn nói chuyện với anh. – tôi ngập ngừng nói. _Thôi được rồi, nói chuyện. Mà nói thật nhé, tôi chẳng hiểu sao cô ấy lại muốn tôi phản đối, tôi có gì khiến cô ấy không hài lòng sao. Hơn nữa, chẳng qua là vì bố mẹ tôi cần tôi có một cô bạn gái, bố mẹ cô ấy cũng muốn cô ấy có bạn trai, làm vui lòng các vị phụ huynh, cứ đồng ý bừa đi thì có sao nào, tôi thấy chẳng mất mát gì cả.
_Anh… Chẳng phải lần trước anh đã kiên quyết phản đối, sao giờ lại đổi ý như vậy. Với lại sao anh lại nghĩ chuyện hệ trọng cũng có thể chọn bừa. Anh thừa biết, hai gia đình vốn không chỉ muốn hai người thành một đôi mà còn muốn kết thông gia với nhau mà, việc đấy sao có thể cứ đồng ý bừa được chứ.
Tôi to tiếng đáp trả. Thật sự nghe Nhất Thiên nói đến đây thì tôi không thể cứ nhún nhường được nữa. Anh ta nói vậy mà nghe được sao, đồng ý bừa, miễn cưỡng đồng ý chuyện tình cảm, sao có thể chứ.
Cho đến lúc này, tôi hoàn toàn không còn một tí ý muốn nào muốn thuyết phục Tiểu Phần chấp nhận và mong chờ “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” nữa. Mà những điểm tốt