ặc dù biết Đình Phong đang chờ tôi ngoài cổng, muốn trêu anh bực tức một tí, hihi. Từ mấy ô cửa sổ nhỏ nhỏ của cầu thang, tôi có thể nhìn thấy một đám đông trước cổng trường và hạt nhân ở giữa không ai khác là Đình Phong. Ha, nhìn mặt anh kìa, lạnh tanh không biểu cảm, còn cái “đám” kia thì chỉ dám xếp thành vòng tròn quanh anh, không ai dám đến gần. Chắc có lẽ cũng vì vụ hoa khôi khối tôi hôm trước cứ đi qua đi lại trước mặt anh…mồi chài (dùng đúng từ của Đình Phong đấy nhé), bị anh chử i cho một trận nên đám con gái kia mới chỉ dám nhìn từ xa như thế. Haiz, nghĩ kĩ lại thì, sao Đình Phong lại không phải lòng ai trong số đó nhỉ, trường tôi có rất nhiều mĩ nữ cơ mà, mà cũng rất nhiều cô “tài sắc vẹn toàn”, sao anh lại không thích ai trong số đo nhỉ? Họ có thể xứng với anh hơn tôi, hoặc có thể khiến anh vui vẻ, hạnh phúc hơn. Aizz…tôi đang nghĩ gì vậy chứ, Đình Phong là người yêu tôi cơ mà, nãy trước khi vào học tôi còn tự hào vì có bạn trai như anh, thế mà giờ sao tôi lại có cái suy nghĩ ngu ngốc như vậy chứ. Quả là vô cùng ngu ngốc, nếu là người khác…hẳn là sẽ tính toán xem làm thế nào để “trói chân” anh chàng người người yêu hoàn hảo như Đình Phong suốt đời ở bên cạnh. Từ bao giờ mà tôi lại có những suy nghĩ vớ vẩn và…điên rồ như thế chứ, haiz. […] _Phong Phong à, anh vẫn giận em à. _Phong Phong… _Chồng yêu à, đừng giận vợ nữa mà. _Ai là chồng yêu, không yêu đương gì cả. Đình Phong nói với vẻ mặt giận dỗi, làm tôi không khỏi buồn cười. Lúc nãy anh đứng chờ tôi lâu quá, vừa lo vừa bực “bọn con gái đáng ghét” đứng vây quanh, điện thoại thì hết pin, không gọi được nên thấy tôi chậm rãi vừa đi vừa ngắm cảnh đã rất giận tôi. Thấy tôi đến còn lên xe ngồi trước, mặt đằng đằng sát khí, không thèm nói với tôi lời nào. À không phải, sau khi đã mắng tôi một hồi thì mới im lặng như thế. Hehe, chọc anh giận đúng là mục đích của tôi mà, nên thấy anh làm mặt giận dỗi như thế tôi lại rất buồn cười và còn thấy rất thú vị, muốn trêu anh thêm nữa. _Haiz, có người không muốn làm chồng mình, mình có nên… – tôi giả vờ thở dài thượt, quay đầu nhìn ra ngoài. _Nên gì chứ? – hehe, nghe giọng anh kìa. _Kiếm chồng yêu mới chứ sao. – tôi cố lấy giọng thản nhiên (vì đang buồn cười lắm) _Em dám… – Đình Phong có vẻ tức giận lắm rồi, lần này là quát lên chứ không phải là nói nữa. Tôi cố nhịn cười: _Dám chứ sao không, có người phủ nhận mối quan hệ yêu đương kia kìa. _Ai nói thế? _Em không biết, có phải anh không? _Không, anh không bao giờ nói thế. _Vậy anh là chồng yêu của em chứ hả? _Chứ sao, còn ai nữa. _Hì, chỉ có mỗi anh là chồng yêu thôi, không còn ai hết, đừng giận em nữa nhé. Tôi làm nũng, ôm lấy tay Đình Phong khẽ đung đưa. Tôi biết thừa Đình Phong không giận tôi lâu được đâu nhưng cứ phải “nịnh” anh một tí, đằng nào cũng là tôi chọc anh giận trước mà, hihi. _Ngay từ đầu em đã muốn chọc anh rồi phải không, vịt ngốc này. Đình Phong cốc nhẹ đầu tôi một cái rồi cuối cùng cũng cười, thế là anh đã hết giận tôi rồi đây. Đình Phong mà, có khi nào anh giận tôi lâu được chứ. _Vợ yêu, Miss… kìa em. _Dạ vâng. Tôi nhoẻn cười. Chiếc xe từ từ đi chậm lại và dừng hẳn, Đình Phong mở cửa xe cho tôi rồi lại tiếp tục lái xe vào bãi đỗ. Tôi xách túi đứng ở cửa Miss… chờ anh. Miss… vẫn vậy, vẫn như cái lần tôi bắt gặp Đình Phong làm ở đây, chỉ khác bây giờ nó là của nhà họ Trần, tức Đình Phong chính là chủ của nó. Hình như lần tôi bắt gặp anh cũng là lần cuối cùng anh làm bồi bàn ở Miss… thì phải. Tôi đứng ngoài cửa hàng, khẽ gõ gõ chân xuống đất thành nhịp, Đình Phong làm gì lâu thế, vẫn chưa thấy ra. Chờ lâu mỏi chân, tôi mới đi vào trước. Quản lí vừa thấy tôi đã chạy ra hỏi han. Tôi cũng chào hỏi mấy câu rồi kiếm một bàn gần cửa sổ ngồi, chờ Đình Phong. Tôi vừa hướng mắt ra khung cảnh bên ngoài vừa khe khẽ hát. Chợt, có một chiếc xe màu nâu lao vút ra từ nơi đỗ xe, lao ra đến trước cửa Miss… rồi dừng lại. Người con trai ngồi trên mặc áo len đen, dáng người mảnh khảnh đang ngó nghiêng như tìm kiếm thứ gì. Tôi thấy tim tôi như ngừng đập. Cái dáng người đó… Nouvo LX… Nâu… _Hạo Du, anh thích xe máy gì nhất. – tôi giương to đôi mắt tò mò hỏi anh. _Tôi? Sao tự nhiên lại hỏi… Tôi thích Nouvo LX, màu nâu ý. _Nouvo LX nâu? _Ừ, nếu sau này mua xe, tôi sẽ mua nó. _Hihi, em thì thích Vespa hơn. Hạo Du? Liệu có phải? Tôi không hiểu tâm trạng mình bây giờ thế nào nữa, đầu óc cứ quay quay cuồng cuồng, tim không sao đập lại đúng nhịp được nữa. Tôi không biết, tôi không hiểu nổi bản thân nữa. Khi nãy, lúc nhìn thấy người con trai trên chiếc xe máy đang nhìn quanh như đang tìm kiếm cái gì đó, tôi đã nghĩ đó là Hạo Du… Nhưng từ chỗ tôi thì không thể nhìn được mặt anh ta mà chỉ có thể nhìn từ phía sau. Tôi đã muốn…muốn chạy đến trước mặt người ấy…nhưng tay chân tôi không thể nào cử động được. Tôi chỉ biết đứng nhìn người đó tìm kiếm không thành rồi phóng xe đi mất. Anh ta hòa vào dòng người đông đúc rồi biến mất ngay trước mặt. Đúng lúc Đình Phong cũng vào nên tôi không (dám) nhìn theo người đó nữa. _Phong Phong, nãy ở trong bãi đỗ xe… _Gì cơ vợ yêu? Bãi đỗ xe làm sao? _À… Nếu đó quả thực là Hạo Du, nếu Đình Phong cũng nhìn thấy người ấy, tôi hỏi như vậy chắc chắn là anh sẽ không thích và không vui. _Dạ, em muốn hỏi…nãy anh làm gì mà lâu thế, để em chờ mỏi cả chân. – tôi giả bộ nũng nịu. _Hì hì, có mấy người anh quen hồi còn làm ở đây, lâu không đến nên chào hỏi mấy câu ý mà, để vợ yêu phải chờ rồi, xin lỗi em ha! _Không thể tha được, hì hì. Tôi nói rồi lại cười toe, trêu anh tí thôi mà. Rồi tôi tiếp tục cắt một miếng bánh, đưa lên miệng ăn rồi xuýt xoa: _Mousse anh làm ngon thật luôn á, ăn mãi không chán. _Đút anh một miếng được không? _Ừ, đây. Tôi nhoẻn cười, xiên bánh rồi đút cho Đình Phong một miếng. Nhìn anh ăn kìa, vừa ăn lại còn vừa mỉm cười nữa kìa. Thấy mặt anh “thú vị” như vậy, tôi buồn cười quá lại bật cười thành tiếng. Thấy mọi cảm xúc hỗn độn lúc này đều tan ra hết, chỉ để còn lại cái thứ gọi là hạnh phúc thôi. _Đút cho vợ một miếng. Tôi há to miệng, nhìn sang Đình Phong, biểu lộ một nụ cười bằng…mắt, vô tư xưng mình là “vợ”. Đình Phong đút ngay cho tôi một miếng mousse socola của anh. _Hm…m… – vừa ăn tôi vừa giơ ngón tay cái lên lắc lắc – hảo bánh, hảo bánh. Ngay lập tức Đình Phong bật cười lớn. Tôi cũng cười. Anh đưa tay xoa xoa đầu tôi rồi lại đưa miếng bánh của anh vào miệng tôi. Đúng lúc, tôi cũng dùng dĩa xiên cho Đình Phong một miếng. Bọn tôi lại được một phen vừa ăn vừa cười khúc khích (ôi, còn đâu tiểu thư con nhà gia giáo >.<). _Phong Phong, bánh của anh ngon hơn bánh của em >.< _Vợ đòi ăn vị dâu còn gì. _Không biết, giờ em thích bánh của anh hơn – tôi nũng nịu – đổi bánh. _Để chồng đút cho vợ nhé! _Ưm. Tôi gật đầu lia lịa, thích chí híp mắt cười rồi há liền miệng cho anh đút bánh. Ăn miếng bánh do anh tự tay làm rất ngon, tôi cảm giác ngon hơn cả ở tiệm nữa. Có phải anh đã bỏ thuốc gì vào nên tôi mới thích ăn đến vậy? _Phong Phong, anh đã cho thứ gì vào bánh mà bánh lại ngon đến thế hả? – tôi giả bộ nheo mắt nghi ngờ. _Ừ, chồng đã cho…tình yêu của chồng dành cho vợ vào bánh đấy, mùi vị rất ngon phải không? Nghe Phong yêu nói, tôi không khỏi xúc động, mất vài giây nhìn anh, tôi mới xiên một miếng bánh, định đút cho anh, miệng cười tươi tắn. _Ngon lắm, ngon lắm. Nào, há miệng ra vợ đút cho, miếng bánh này có thêm cả một gia vị mới đấy nhé, chắc chắn là rất ngon. – tôi nháy mắt. _Gia vị gì mới vậy? _Tình yêu của vợ. Tôi nhoẻn cười híp mắt. Trong giây lát, tôi thấy mắt Đình Phong hơi hoe đỏ rồi cũng híp tịt lại. Nụ cười của anh tràn ngập hạnh phúc, chỉ hạnh phúc thôi. 0.15 p.m Vừa bước vào nhà, tôi đã nhìn thấy mẹ tôi đang ngồi trên sofa, ngóng ra phía cửa. Thấy tôi, bà đứng luôn dậy, chạy ra chỗ tôi. _Con chào mẹ. – tôi cười một nụ cười mệt mỏi. _Hạo Du, con đi học về rồi đấy hả, có mệt không con. Nào, nhanh vào đi không rét, ngoài trời giờ chắc lạnh lắm. _Cũng bình thường mẹ ạ. Vẫn đang thu mà. Tôi lại cười. Mẹ tôi giờ còn quan tâm đến tôi như một đứa trẻ, trước kia có khi nào lại ân cần hỏi han tôi như vậy? Tất nhiên, tôi không có gì phải phàn nàn, tôi thấy vui còn chưa hết. _Con có đói không? Ăn gì mẹ nấu cho nhé. – bà vuốt tóc tôi, dịu dàng hỏi. Tôi lắc đầu ngay: _Con không đói mẹ ạ, chiều con có ghé qua cửa hàng ăn một cái pizza rồi mới đi học. _Sao lại ăn đồ ăn nhanh thế, mẹ đã nói là không tốt cho sức khỏe rồi mà con. _Hì, tại chỉ có ba mươi phút nghỉ giữa các ca học thôi ạ. Thôi, con lên phòng đã mẹ ạ, còn phải làm bài tập nữa. _Ừ, con đi đi. À, mai chủ nhật mà, con đi nghỉ sớm đi Hạo Du. Mà bố đang chờ con trên phòng đó. _Dạ vâng, con biết rồi ạ. Tôi đáp lời mẹ rồi xách cặp lên luôn phòng, không biết bố làm gì mà lại ở phòng chờ tôi nữa. Mở cửa bước vào phòng, tôi thấy bố đang đứng bên bàn học của tôi, hình như đang xem gì đó. Thấy tiếng, ông mới quay ra nhìn tôi. _Con chào bố. – tôi cúi đầu lễ phép chào. _Học về rồi hả? _Dạ vâng. Bố chờ con có việc gì đấy ạ. Tôi để cặp xuống giường rồi bước đến bên ông. _Ta muốn nói chuyện với con trai ta một tí không được sao? Nghe ông nói, tôi không khỏi ngạc nhiên, nhưng chỉ mất vài giây. Không để ông chờ, tôi khẽ gật đầu, mỉm cười. _Hì, được ạ. _Việc học của con vẫn bình thường chứ? _Dạ vâng, vẫn bình thường ạ. Rồi bố tôi bỗng ngồi xuống cạnh tôi. Nói thật, tôi chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện-giữa-hai-người-đàn ông như thế này. Bố tôi rất bận. Trước đây, cả ngày, tôi chỉ gặp ông vào đúng bữa cơm tối. Bố tôi lại còn là người không thích nói nhiều, thành ra…việc dành thời gian hỏi han tôi là hoàn toàn chưa hề có. _Không có áp lực hay mệt mỏi gì chứ? _Gì cơ bố? _Ta hỏi con học có vất vả không? _À, cũng bình thường thôi ạ. Thực ra không phải là tôi không nghe thấy bố tôi nói gì, mà tôi không tin được là bố tôi đang quan tâm tôi. Là hỏi han quan tâm chứ không phải chất vấn! _Ừ, ta thấy lịch học thêm của con dày đặc cả tuần, chỉ có mỗi sáng chủ nhật là nghỉ phải không? Ta nhớ là trước kia con chưa từng đi học phụ đạo ngoài học ở trường. Bố tôi cũng biết điều đó sao? Tôi tưởng ông chỉ quan tâm duy nhất đến thứ hạng của tôi thôi chứ. _Dạ vâng. – tôi khẽ gật đầu. _Sáng nay nhà trường có gửi kết quả thi chất lượng đầu năm của con về. Ta thấy con vẫn đứng nhất. Nếu con thấy quá sức thì hãy xin nghỉ một vài môn đi. Nhìn con dạo này có vẻ rất mệt mỏi. Các môn không cần thiết, con đừng đi làm gì, dành sức mà nghỉ ngơi. Lần này nghe bố nói, tôi không khỏi ngạc nhiên mà ngước ngay lên nhìn ông. Đây…có phải là bố tôi không vậy. Tất nhiên, tôi chỉ dám tự hỏi mình. _Không sao đâu ạ. Bố đã nói là muốn con giành học bổng toàn phần dành cho học sinh xuất sắc nhất của trường vào cuối năm. Con đã bỏ lỡ hai năm học rồi, lần này sẽ không làm bố phải thất vọng đâu ạ. Rồi bất ngờ, ông đưa tay nắm chặt lấy tay tôi. Tôi giật mình ngước lên thì bắt gặp đôi mắt hiền từ của ông, vô cùng hiền từ. _Hạo Du, con trai, bây giờ ta sẽ không bắt ép con bất cứ điều gì nữa đâu, còn hãy làm tất cả những gì con muốn. Trước kia ta không phải một người cha tốt, ta chưa bao giờ chịu lắng nghe con, chỉ biết áp đặt cuộc sống của con theo ý ta, khiến con phải chịu khổ. Vậy mà con lúc nào cũng nghe lời ta, luôn là một đứa con ngoan. Ta rất có lỗi với con, ta không biết phải làm thế nào để bù đắp cho con được nữa. bây giờ, cho dù con có muốn làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ con, kể cả việc con hận ta, ta cũng không có gì phải trách con hả. Hai bàn tay nắm lấy tay tôi bỗng run rẩy. _Bố… _Ta biết, nỗi đau về thể xác của con không thấm vào đâu so với nỗi đau về tinh thần. Ta rất thương con v