rồi lại thấy mình…điên điên, tự nhiên lại nghĩ điều vớ vẩn như thế. Thôi nhìn ra biển nữa, tôi cúi người xuống rồi đưa tay vẽ vòng vòng hình trái tim trên cát. Rồi lại vô thức viết chữ TM vào trong. Aizz…tôi sao vậy, sao thế này. Tôi vội xua tay phá cái hình trái tim kia đi. Đáng lẽ phải là TG chứ, là TG, sao lại là TM. Tôi…tôi điên thật rồi, không lẽ là, tôi thực sự…thực sự, cái tình cảm đang nảy sinh trong trái tim tôi, là tình yêu? Không, không thể. Tôi yêu Tiểu Minh? Không phải chứ. Tại sao…trong đầu tôi lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh của Tiểu Minh, nụ cười như trăng tròn của cô ấy, đôi mắt sáng như sao sa của cô ấy… Tôi có còn ghét Tiểu Minh nữa không? Không, không hề, làm sao có chuyện đó được chứ. Tôi muốn ở bên che chở cho cô ấy? Đúng, rất muốn được làm chỗ dựa cho cô ấy. Tôi rất buồn khi thấy cô ấy khóc? Ừ, còn thấy tim rất đau nữa. Tôi ghét cô ấy ở bên những người con trai khác ngoài tôi? Tôi ghen >.< Có phải tôi mong cô ấy lúc nào cũng chỉ ở bên cạnh tôi thôi, chỉ cười với mỗi mình tôi? Đúng rồi, luôn luôn “không yên tâm” khi tôi không ở cạnh cô ấy. Tôi…nhớ cô ấy? Ngay cả khi vừa gặp cách đây vài phút? Hình…hình như đúng rồi >”< Vậy…vậy là tôi…yêu Tiểu Minh? Không biết nữa. Hình…hình như thế… Vậy phải làm sao bây giờ? Tỏ tình với Tiểu Minh chứ sao. Aaaaaaaaaaa…….tôi điên rồi. Nghĩ…nghĩ linh tinh gì chứ, không phải. Tôi điên thật rồi, điên thật rồi. Tôi tự cốc vào đầu mình mấy cái đến nỗi…chóng hết cả mặt để xua đi “cái đoạn hội thoại vừa rồi”. Là tôi tự nghĩ tự trả lời đó. Làm sao…làm sao mà như vậy được chứ. Tôi lại cốc vào đầu mình thêm cái nữa rồi lại ngước mặt lên nhìn biển phía trước, cố gắng quên đi những gì vừa nghĩ đến. Thủy triều đang lên dần dần rồi kìa, sắp đến chỗ tôi ngồi rồi đây. Trời cũng đã tối hơn vừa nãy. Đúng là trời mùa đông mà, mới năm giờ hơn một tẹo mà đã sầm sì rồi. Tôi nhìn đồng hồ thở dài, chợt lại nghĩ đến Tiểu Minh. Sao cô ấy đi lâu thế nhỉ. Cái quán cách đây đâu có xa lắm, đi bộ chậm nhất cũng chỉ mất có mười phút thôi mà, cô ấy đã đi hơn hai mươi phút rồi mà vẫn chưa quay lại, không phải là gặp chuyện gì rồi đấy chứ. Tự nhiên lòng tôi nóng như lửa đốt vậy, bồn chồn không yên. Tôi vội đứng dậy và lấy điện thoại gọi cho Tiểu Minh. “Tút…tút…tút…”, chết tiệt, không có người nhấc máy. Sao vậy chứ. Năm cuộc…Tiểu Minh… Tôi chạy vội lên đường về phía Italian Restaurant, không hiểu sao trên đường có rất nhiều người đang đi ngược hướng về phía tôi, cứ như có chuyện gì xảy ra vậy. Tôi cuống cuồng kéo tay một cô đứng đấy và hỏi với giọng hốt hoảng: _Cô ơi, có chuyện gì vừa xảy ra đấy ạ, bên cạnh Italian Restaurant… _À, tai nạn đó. Khổ thân, chắc con bé là học sinh cấp ba, bị thương nặng vậy chắc không qua khỏi được rồi… _Gì, gì cơ ạ, tai nạn…có phải cô bé người nhỏ nhỏ xinh xinh không ạ, cao tầm này, mặc váy, tóc ngắn… Tôi vừa nói vừa dùng tay tả cho cô ấy nghe về Tiểu Minh, giọng lạc cả đi, toàn thân run rẩy. Lúc này tôi chỉ mong cô ấy nói một chữ “không” thôi. _Đúng rồi đó. Tóc thì cô không để ý nhưng người nhỏ nhắn, mặc váy đồng phục… Này, cháu không sao đấy chứ, bạn cháu hả? _Cám…cám ơn cô. Tôi nói rồi lao vội đi về phía quán kem, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nếu đúng là Tiểu Minh, nếu đúng là cô ấy… Cảnh sát vẫn đứng làm việc ở đó, một vài người vẫn còn tụ tập để xem. Tôi cố gắng căng mắt ra tìm Tiểu Minh, chỉ mong được thấy cái dáng nhỏ nhắn quen thuộc của cô ấy, nhưng…không hề có. Đúng lúc, điện thoại của tôi rung lên bần bật, số điện thoại của Tiểu Minh. Tôi lúc này, phải nói như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, vội nhấc máy ngay, còn định bụng mắng cho cô ấy một trận. Nhưng có lẽ đang vui quá nên tôi chỉ nói được nhẹ nhàng: _Sao còn chưa quay lại hả? _Xin lỗi, tôi vừa nhặt được cái điện thoại này nên có ý muốn trả lại, cậu là người thân của chủ nhân cái máy à? 5.25 p.m _Hạo Du, anh gọi em là “em” nữa đi anh. – tôi vừa kéo áo anh vừa…mè nheo. _Nào, để yên cho tôi đi nào. _Đi mà, gọi em là “em” lần nữa đi mà. _Aizzz… Anh kêu lên rồi bỗng dừng ngay xe lại. Ngỡ anh giận mình nên tôi im lặng luôn, không dám nói thêm lời nào nữa. _Xe hết điện rồi. _Á, gì cơ. _Hết sạch điện rồi. Anh vừa nói vừa quay lại nhìn tôi…bất lực. Xe hết điện rồi thì biết làm sao đây, xung quanh hoàn toàn vắng lặng, còn phải đi xa nữa chứ. _Còn phải đi bao lâu nữa hả anh? _Bây giờ là…năm giờ hai lăm phút, tức là chúng ta mới đi được chưa đầy mười lăm phút, có nhanh cũng phải bốn lăm phút nữa, còn chưa kể… _Chưa kể xe hết điện, phải đạp? _Ừ, hay mình quay lại, thuê khách sạn ở đấy, mai rồi về nhé. Anh nói rồi nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Mới nghe thấy “khách sạn” là tôi đã thấy rùng hết cả mình, vội lắc đầu ngay: _Không, không được. _Sao mà không được, mai có phải đi học đâu. _Biết thế, nhưng mà…nhưng mà, à, cả ngày chưa cho Hạo Minh ăn gì rồi, sao ở đến mai mới về được. _Haiz. Thôi vậy, cố gắng đạp về vậy. Hạo Du chép miệng rồi bắt đầu di chuyển ngay. Tôi bám vào áo anh rồi dựa vào lưng, nhắm mắt. Tôi biết là đi như vậy sẽ rất mệt cho anh nhưng mà… Nếu bây giờ quay lại và thuê khách sạn, cho dù thuê hai phòng đi chăng nữa thì vẫn rất ngại. Mà…tôi lại muốn ngủ cùng giường với anh cơ ~>.<~. Thôi thì tốt nhất là về nhà ngủ, vừa thoải mái vừa “vui”, có gì tôi sẽ lai thay anh một đoạn, thế là được rồi. _Hạo Du, mệt thì để em lai cho nhé. – tôi ngó lên trước, thì thầm. _Hâm à, ai lại để con gái lai bao giờ. _Thì bao giờ anh mệt. _Thôi, không sao, coi như tập thể dục. _Hì, là do anh nói đấy nhá, không phải em không muốn giúp đâu đấy. _Ừ, biết rồi. Nghe anh nói, tôi khẽ cười rồi lại dựa sát người anh. Tôi đang nhớ đến chuyện vừa xảy ra đây. Không biết sao anh lại lo lắng cho tôi đến thế nhỉ, lúc ôm tôi, người anh cứ run lên bần bật, lại còn siết chặt khiến tôi gần như ngạt thở, cứ như kiểu anh sợ buông tay ra thì tôi sẽ chạy mất vậy. Anh còn gọi tôi là em nữa chứ: “Em đã đi đâu thế hả”. Ôi, sao mà tôi yêu cái cách anh gọi tôi dịu dàng thế chứ. Nhưng chắc lúc đó anh chỉ gọi nhầm thôi mà. Tôi không nên ảo tưởng quá. Mặc dù dạo này anh có đối xử rất tốt, quan tâm chăm sóc tôi nhưng…anh là người yêu của Tú Giang cơ mà, sao tôi lại có thể nghĩ là anh đã thích tôi rồi chứ, ngốc quá. Làm sao mà anh thích tôi được, chắc anh chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình thôi. Haiz, giá mà…thời gian…mãi dừng lại ở khoảnh khắc này. Mãi mãi, tôi được ở bên anh. Cho dù tôi biết điều đấy…là không thể… 5.50 p.m “Cốc…cốc…cốc…” Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy và đi ra ngay. Hẳn là Đình Phong, tôi đang chờ cậu ta đây. _Cậu làm gì mà lâu thế hả? A… Nói với giọng bực dọc, tôi ngó ra thì hóa ra không phải là Đình Phong, là một cậu phục vụ phòng. Tôi cất giọng: _Có chuyện gì vậy? _Anh Hạo Nhiên, anh có hẹn với người nào tên Đình Phong không ạ. Anh ta đến hỏi phòng anh và nói là bạn nhưng chúng tôi thấy bộ dạng của anh ta rất hung hăng nên… _Này, cái tên nhiều chuyện kia, ai là người có bộ dạng hung hăng ở đây hả, thích chết à. Mấy người này, có bỏ ra không thì bảo. _Anh, chính tên đó đấy ạ. Nếu không phải người quen của anh, bọn em sẽ cho người “giải quyết” ngay. Cậu phục vụ vừa liếc về phía Đình Phong vừa nhìn tôi, thận trọng nói, còn Đình Phong thì đúng là đang rất hung hăng. Mấy người bảo vệ thì vẫn đang giữ lấy cậu ta, tôi mà không can chắc sẽ có chuyện lớn xảy ra mất. _Đình Phong, thôi đi, cậu làm họ bị thương bây giờ. Thả cậu ấy ra đi, đó là bạn tôi. _Dạ, là bạn anh thật ạ. Ôi trời, nhìn không giống tẹo nào. Xin lỗi đã làm phiền anh ạ, cần gì anh cứ gọi. _Ừ, đi đi. Lần sau có chuyện gì thì cứ gọi điện phòng cho tôi là được. _Vâng ạ. Tôi nói rồi ra hiệu cho cậu ta đi và tiến về phía Đình Phong, nhìn cậu ta chắc là tức giận lắm rồi đây. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, mỉm cười. Chưa kịp nói gì thì cậu ta đã gạt ngay tay tôi ra. Đình Phong vừa kéo lại áo khoác chỉn chu vừa nói giọng đầy tức tối: _Hừ, mấy tên đó mất trí cả rồi, nhìn tôi thế này mà dám kêu tôi giống côn đồ, thật không chịu nổi. Còn cậu nữa, sao lại ở cái khách sạn gì mà bé tí tẹo thế này hả, tìm mỏi mắt mới ra. Lại còn toàn mấy tên gàn dở. _Haha, thôi nào, bình tĩnh, vào phòng tôi đã. Tôi nói rồi đẩy luôn cậu ta vào phòng. Đình Phong vừa đi vừa càu nhàu mấy câu c hửi, vừa bước vào đã bị tôi đẩy ngay xuống ghế. _Cậu uống gì, nước ngọt hay…nước lọc. _Cậu đang giễu tôi đấy hả, cho cái người “người lớn” chút xem nào. _Hehe, Hennessy nhé, tôi mới mua một chai. Nhưng mà… _Sao? _Trẻ con thì không nên uống rượu đâu, cậu mới có 17 tuổi thôi đó. _Haiz, cậu thấy tôi giống trẻ con hả. _Chứ sao, cậu còn trẻ con hơn cả tôi đấy nhá. Tôi vừa nói vừa mang chai Hennessy ra rót cho cậu ta một ly. Đình Phong ngồi vắt chân lên ghế rồi rút bao thuốc ra. Thấy vậy, tôi liền giữ tay lấy nó: _Cậu biết tôi không chịu được khói thuốc mà. _Haiz, cái thằng… _He, tôi chưa muốn chết sớm, hiểu chưa, đây, uống đi. Đình Phong thấy tôi nói thì lẩm bẩm thêm gì đó rồi để bao thuốc lên bàn. Rồi cậu ta cầm lấy ly rượu và uống một hơi cạn sạch. _Chả có ai uống rượu vang như cậu cả. Tôi giật cái ly từ tay Đình Phong rồi rót thêm cho cậu ta một ly nữa. Lần này Đình Phong nhấp miệng một tẹo rồi lại để cái ly xuống bàn, xoay xoay. Rồi cậu ta chăm chăm nhìn vào tôi: _Có chuyện gì mà lại gọi tôi đến, có biết tôi đang bận lắm không? Mà cậu bảo không muốn chúng tôi biết chỗ ở của cậu cơ mà. _Nhiều chuyện. Cả ngày hôm nay cậu có gặp Tiểu Minh không? _Không? Sao? Có chuyện gì à? _Không, gì mà đã hốt hoảng thế. Có gì đâu. Hôm nay tôi đến nhà em mấy lần mà không gặp, cả thằng em họ tôi cũng không có ở nhà nốt. _Ý cậu là…hai người đi với nhau? _Ừ, haiz. – tôi nói rồi thở dài, nhìn lên trần nhà – tôi định rủ tất cả mọi người đi chơi một hôm. Mấy hôm nữa, tôi…sẽ lại về Mĩ. _Cái gì cơ, cậu bảo ở đây một năm cơ mà. Thích chết hả, cái thằng này… Tôi vừa nói xong thì Đình Phong đã túm lấy cổ áo tôi mà quát. Nhìn cậu ta kìa, cứ như là tôi đang nói “chia tay” cậu ta vậy. _Tôi đâu biết. – tôi bỏ tay Đình Phong ra, lại thở dài – tự nhiên ông già tôi bảo tôi tạm thời cứ sang đó đã, việc bên này cũng chưa có gì. Với lại, không muốn tôi giao du, chơi bời hư hỏng. _Ý cậu là sao hả? Lại một lần nữa Đình Phong quát lên giận dữ. Cứ thế này thì cái ly của tôi sẽ bị cậu ta bóp nát mất thôi. _Là ông già tôi nói thế, chẳng hiểu lấy đâu ra ảnh tôi đi bar với mấy cậu, chắc lại cho người theo dõi tôi đây mà. Mà sao cậu phải nổi giận như thế chứ, sang đó, bao giờ…nhớ cậu thì tôi lại về, haha. _Còn vui được vậy hả? Đình Phong nói rồi nằm hẳn luôn ra sofa, không nói gì nữa. Tôi nhìn cậu ta rồi cũng ngả lưng dựa vào ghế, thở dài. Nãy là tôi cười vậy thôi, chứ phải rời xa cậu ta cũng thấy buồn lắm. Biết sao, mẹ tôi không quen khí hậu ở đây, cứ đòi về Mĩ, bà muốn tôi đưa đi. _Này, giận tôi hả? _Tôi chỉ hận không thể đập cho cậu một trận. _Hehe, gì mà nóng thế. Không lẽ cậu nhớ tôi thế. Chúng ta mới quen hai tháng thôi chứ mấy nhỉ, ba tháng chưa. _Chưa. – Đình Phong trả lời cộc lốc, mắt không ngừng đảo quanh trần nhà. _Ờ. Tôi trả lời chán nản rồi vớ lấy bao thuốc cậu ta để trên bàn. Rút một điếu, tôi muốn thử một tí cảm giác mới xem sao. Tôi thực chưa bao giờ hút thuốc, phổi tôi không được tốt. Nhưng tôi mới đưa nó vào miệng chưa kịp bật lửa thì Đình Phong đã bật dậy rồi giật nó ra khỏi tôi. Cậu ta trừng mắt: _Không biết hút thì đừng có mà thử. Cậu muốn chết sớm à. _Ha, thử tí không chết được đâu. _Này. _Gì? _Cậu có biết vì sao khi mới gặp tôi đã đồng ý cho cậu ra nhập nhóm không? _Haha, định ôn l