ôi im lặng thở dài, nhìn theo mấy giọt nước đang chảy từ từ vào cơ thể anh. Bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang phá tan không gian yên ắng hiện giờ. Chắc là Hạo Du, tôi nghĩ vậy. Tiếng động càng ngày càng lớn. Tôi quay ra phía cửa thì đã thấy Hạo Du ở phía sau, đang đi vào. _Anh về rồi ạ? _Ừ. Tôi mua cơm đó, cô ăn đi. Còn đây là cháo cho tên đó. Anh để đồ lên bàn rồi ngồi xuống ghế. Tôi mở túi đồ, lấy hộp cơm rồi đưa cho anh. _Anh ăn đi kẻo đói. Đi có lạnh lắm không ạ. Đỡ lấy cơm từ tay tôi, anh chỉ đáp gọn: _Bình thường. Tôi cười nhẹ, lấy cháo rồi đút từng thìa cho Đình Phong. Mắt anh ấy vẫn nhắm nghiền. Mỗi lần đút cho anh tôi lại phải nâng đầu anh dậy, vất vả nhưng thương anh nhiều hơn. _Cô ăn đi đã chứ, kệ hắn ta đi, tôi ăn sắp xong rồi đây này. _Anh không phải lo, hì, để Đình Phong ăn hết rồi em sẽ ăn. _Ai thèm lo cho cô chứ, là tôi tiếc hộp cơm của tôi mua về bị nguội thôi. Nghe anh nói mà tôi chỉ biết thở dài thất vọng. Cứ tưởng anh lo cho tôi chứ TT_TT. Rồi tôi chẳng nói gì nữa, chỉ tập trung vào đút cháo cho Đình Phong thôi. Anh ấy còn chẳng lo cho tôi bằng hộp cơm anh ấy mua về thì tôi còn biết nói gì nữa đây TT_TT Im lặng một lúc, anh lại cất tiếng trước: _Thôi cô ăn đi, để tôi đút cho hắn cho. _Thôi, em không cần. – tôi đáp, giọng giận dỗi. _Có nghe không hả? Anh bỗng nói to làm tôi giật cả mình. Tôi quay ra nhìn anh e dè rồi gật đầu liền mấy cái (hic, dễ bị bắt nạt TT_TT) rồi đứng dậy đổi chỗ cho anh. _Này, ăn đi. Tôi đỡ lấy hộp cơm rồi ăn. Nó hơi nguội thật nhưng là Hạo Du mua nên vẫn còn ngon lắm. Mỗi tội là…nhiều quá, một hộp đầy luôn, lại còn là hộp lớn nữa chứ. Tôi vừa ăn vừa nhìn anh chăm Đình Phong, mãi mới hết được một nửa hộp mà đã thấy no lắm rồi. _Sao thế, không ngon à. – thấy tôi để hộp cơm xuống bàn, anh nhìn nó rồi lại quay ra hỏi tôi. _Dạ không, ngon lắm ạ. – tôi cười tươi. _Sao ăn ít thế? _Em no rồi, hì, đợi em tẹo. Nói rồi, tôi đi liền vào trong để lấy thuốc cho Đình Phong. Hi, gọi là phòng y tế chứ nó có mấy phòng bệnh liền, sâu hun hút. Mãi mới tìm thấy cô ấy. _Thế nào rồi, cậu ấy đã tỉnh chưa? – vừa đi theo tôi, cô vừa hỏi. _Dạ, chưa ạ. _Vậy à, thôi được rồi, để về cô xem. Mà… Hạo Du vẫn ở đấy chứ? – cô bỗng quay ra nhìn tôi, chớp chớp mắt (_ _”) _A, dạ..vâng ạ. Hạo Du đang cho anh ấy ăn giúp em ạ. – tôi cười méo mó. Về đến phòng có Đình Phong, tôi thấy Hạo Du đã cho anh ăn xong rồi. _Hạo Du, em cho cậu ấy ăn sao. Ôi, thật tốt quá. Bà cô y tế này nói rồi đến ngay chỗ Hạo Du cười rất tươi, lại còn khẽ đưa mắt nhìn và…chớp chớp mới kinh chứ. Tôi đứng nhìn thấy mà nổi hết cả da gà. Không phải là cô ấy cũng thích chồng tôi đấy chứ. Lén quay ra nhìn Hạo Du, tôi thấy anh cười gượng gạo rồi vội lùi ra chỗ tôi đứng. Haha, chắc anh cũng thấy sợ bà cô kia đây mà. _Này, em vào trong kia mang một cái khăn lạnh ra đây lau mồ hôi cho cậy ấy đi, còn Hạo Du… – chợt cô ấy lại nhìn Hạo Du cười ~.~ – …em ở đây với tôi. Tôi bịt miệng cười, vâng dạ rồi đi vào. Bỗng nghe thấy tiếng Hạo Du: “Em…em đi cùng bạn ấy ạ” rồi thấy anh đi vào sau tôi. Tôi quay nhìn anh, cười: _Ơ, anh không ở lại với cô hả, hihi. Vừa nói đã bị anh lườm cho phát, tôi im bặt. Lấy được khăn lạnh rồi, tôi nhanh chóng chạy về, Hạo Du cũng đi đằng sau tôi. _Cô đã cho cậu ấy uống thuốc rồi. Em lau mồ hôi rồi mang đổi túi lạnh đi. Nếu có chuyện gì nhớ gọi cô ngay. Cô làm sổ sách ngay trong kia kìa, nhớ chưa. _Vâng ạ. Cô ấy nói xong rồi đi luôn nhưng mắt vẫn cứ hướng về Hạo Du của tôi mới bực chứ. Nhưng tôi mặc kệ, chờ cô ấy đi rồi mới lại ngồi bên Đình Phong, gạt nhẹ những sợi tóc mướt mồ hôi ra cho anh rồi lau mặt, cổ và tay anh. Bỗng thấy giọng anh yếu ớt: _Vịt con… Nghe tiếng anh, tôi vui mừng khôn xiết, chưa kịp đáp lại thì lại thấy anh gọi. Vẫn là gọi tôi: _Vịt con…em đâu rồi… Hơi thở anh nóng bừng. Tôi vội cầm lấy tay anh: _Em đây mà. _Vịt con…vịt con… Rồi anh mở mắt. Ôi, tôi mừng quá, rối rít cả lên: _Đình Phong, anh tỉnh rồi sao, em đây mà… _Vịt con…em đang ở bên anh sao? _Vâng, em đây ạ. Anh nhìn tôi rồi đưa tay lên vuốt má tôi, cười. Tôi nhìn thấy cả nét rạng rỡ trên đôi môi trắng nhợt nhạt của anh: _Vịt con…đúng là em rồi, may quá… Tôi cười tươi lắm, nhưng không hiểu sao mắt cứ ngân ngấn nước. Anh đã tỉnh rồi, tốt quá rồi, có lẽ tôi mừng quá nên mới vậy. _Thôi, tôi lên lớp đây. Bỗng tiếng Hạo Du vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi vội quay ra nhìn anh rồi lại nhìn đồng hồ, đã đến giờ anh phải đi rồi sao. Tôi liền gật rồi, rồi lại quay vào với Đình Phong: _Vâng ạ, chào anh. Nghe tôi nói, anh đi luôn. Tôi lại lau mồ hôi cho Đình Phong. Bỗng anh ho rất dữ dội. Tôi vội đỡ anh ngồi dậy. Ho xong một hồi, mặt anh tái nhợt, có vẻ mệt mỏi lắm. _Đình Phong, anh không sao chứ? – tôi sốt sắng. _Không, anh…không sao đâu. Vừa nói rồi anh lại ho. Anh ôm ngực, có lẽ đau lắm. Tôi vội vỗ lưng cho anh để anh ho dễ hơn. Anh thở dốc, rên lên khe khẽ. Nhìn anh vậy mà tôi chẳng biết làm sao cả, huhu. Sau đó, mỗi lần ho anh lại ôm lấy ngực, mặt nhăn nhó. Môi trắng nhợt nhạt. Vậy mà mỗi lần nhìn lên tôi, anh lại cố gượng cười. _Vịt con, em ở đây lâu chưa? – anh vuốt nhẹ tóc tôi. _Từ lúc phát hiện ra anh thế này. – tôi cúi gằm mặt – anh làm em lo lắm biết không hả? _Anh xin lỗi, vịt con, anh xin lỗi. Cứ tưởng em vẫn còn giận anh chứ, giờ thì may quá rồi,. _Anh ngốc này, người đáng bị giận phải là em chứ. Cái tát đó, em xin lỗi. Anh tha lỗi cho em nhé… Tôi nhìn vào mắt anh,đầy vẻ tội lỗi, lời nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Rồi anh cười với tôi, hiền lắm. _Không sao mà, chỉ cần ở bên em… Nói đoạn anh lại ho. Nhìn anh ho khó nhọc, tôi thương anh quá mà chẳng biết làm sao, chỉ biết biết cầm chặt lấy tay rồi vỗ lưng cho anh mà thôi. _Vịt con à, anh mệt quá, anh ngủ tí nhé. Tôi khẽ cười, gật đầu rồi đỡ Đình Phong nằm ngay xuống, đắp chăn lên giúp anh. Anh ngủ mà nhìn cũng mệt mỏi quá, hơi thở phả ra cũng nóng như người anh vậy. 4.30 p.m Đang đứng nghĩ vẩn vơ ở hành lang, tôi bỗng thấy Hạo Du đang tiến đến gần. Tôi nhìn anh, cười nhẹ: _Anh không về nhà sao? _Không, sao cô đứng đây? _Anh ấy ngủ được một lúc rồi. Em ra ngoài đứng để khỏi gây tiếng ồn. _Ờ, hôm nay gió thổi lạnh thật đó. _Vâng, hì. Sáng nay may mà có anh giúp, không thì em chẳng biết phải làm sao. Cám ơn anh nhé. _Hở tí là lại mít ướt. Tôi không muốn phải dỗ cô thôi. – nói với tôi nhưng Hạo Du lại nhìn ra sân trường. Tôi mỉm cười nhìn anh. Hạo Du giúp tôi mà lúc nào cũng nói như vậy, hihi. _Cô cười gì chứ hả? Mặt anh bỗng đỏ bừng lên lại càng làm tôi buồn cười hơn. _Hì, không có gì ạ. Chỉ là anh dễ thương quá… Nghe tôi nói rồi anh bỗng quay luôn mặt đi. Anh xấu hổ chăng, hihi. Thế rồi tôi với anh cứ đứng bên nhau trước cửa phòng y tế như vậy. Anh nhìn xa xăm (nhìn đâu không rõ) còn tôi cứ nhìn anh. Lông mi anh rất dài. Đôi môi hồng hồng, nhìn yêu ghê đi được ý >_
_Cậu ấy vẫn chưa tỉnh sao?
Thấy vậy, tôi liền chạy ngay vào.
_Anh ấy vừa tỉnh nhưng lại ngủ rồi ạ. _Thế à. Cặp nhiệt độ lại cho cậu ấy đi, để xem có giảm đi tí nào không. _Dạ vâng. Để em.
Tôi nói rồi nhanh nhảu kẹp nhiệt độ cho Đình Phong, tranh thủ thay túi chườm cho anh. Tôi nhìn lên cái bình treo bên trên giường, nước chảy đã gần hết, không hiểu đấy là nước gì nhỉ.
Rút nhiệt kết ra khỏi người anh, tôi xem rồi đưa ngay cho cô y yế:
_Đỡ hơn rồi cô ạ, còn có 39,4 độ thôi. – tôi thở phào nhẹ nhõm. _Vậy à, vậy thì đỡ lo hơn rồi. Nhưng vẫn sốt cao thế này thì vẫn phải ở lại truyền nước chưa về được. Chắc sẽ phải ở đây mấy hôm nữa. Thế đã báo cho gia đình chưa mà không thấy ai đến thăm vậy. _Dạ…chưa ạ. _Nên báo cho bố mẹ cậu ấy đi, càng sớm càng tốt chứ mấy đứa có ở đây suốt được đâu, cũng phải đi học chứ.
Nghe cô y tế nói vậy, tôi chỉ biết vâng thôi. Tôi đâu biết bố mẹ anh ấy, cũng chẳng biết nhà Đình Phong ở đâu nữa, hic hic. Để cô đi rồi, tôi lại ngồi lên giường, Đình Phong vẫn đang ngủ. Tôi có nên đi mua thêm hoa quả cho anh không nhỉ. Tôi nghe mẹ nói bị ốm thế này ăn cam rất tốt mà, nhưng mà mùa này chẳng biết ở siêu thị có bán cam không, bán thì có lẽ tôi nên đi mua cho anh một ít. Nhưng đi mua một mình thì lười quá. Liệu…Hạo Du có đồng ý đi cùng tôi không nhỉ. Chắc không rồi, hic. Nhưng mà…biết đâu đấy. Nghĩ rồi tôi liền đi đến bên anh.
_Hạo Du này… – tôi rụt rè. _Gì thế? – thấy tiếng gọi, Hạo Du liền quay lại. _À…anh…anh có thể đi cùng em ra siêu thị một tí được không?
Cầu trời là anh đồng ý đi mà TT_TT
_Mua gì? _Thì một số thứ linh tinh thôi ạ, được không ạ? _Ờ, cũng được.
Ôi, anh vừa nói gì vậy, anh đồng ý đi cùng tôi kìa. Tôi ngạc nhiên nhìn anh rồi cứ đứng cười khúc khích (một mình) vì quá vui.
_Bao giờ đi. – anh quay sang tôi dang đứng cạnh. _Bây giờ ạ. _Vậy thì đi thôi.
Nói rồi Hạo Du cũng đi luôn, tôi vội chạy theo anh rồi đi bên cạnh, miệng cứ cười tủm tỉm mãi. Rõ ràng là dạo này Hạo Du rất khác mà. Hình như là anh đối xử với tôi tốt hơn thì phải.
_Đi một xe chứ hả? – chợt anh quay lại hỏi tôi. _Vâng, được vậy…thì tốt quá. – tôi nói càng ngày càng nhỏ dần. _Đợi tôi lấy xe.
Hạo Du nói xong chạy liền luôn vào lấy xe, không kịp để tôi trả lời gì nữa. Tôi đứng chờ anh ở ngoài mà thấy háo hức vô cùng. Đây là lần thứ ba tôi được anh lai rồi đó, không vui sao được chứ ^^.
HAO DU’ S POV Dắt xe ra khỏi nhà xe, tôi thấy cô ta đang ssứng chờ, lại còn cười vui nữa chứ, chắc là được đi cùng tôi nên vui quá đây mà. Đi đến gần, tôi mới cất lời:
_Này, lên xe đi.
Thấy tiếng tôi, cô ta liền quay lại, vẻ mặt hớn hở lắm. Nhìn cô ta cười mà bỗng dưng…thấy cứ sao sao, hình như vì tim đập nhanh hơn thì phải. Cố gắng kiềm chế cảm xúc, tôi lên xe và bắt đầu đi luôn không nói thêm lời nào. Trời hôm nay lạnh thật đấy, rét buốt hết cả người. Bình thường lai Tiểu Giang còn được ôm ấm chứ lai cô thì thì…
_Hạo Du, anh có rét lắm không? _Chỉ sắp chết cóng thôi.
Gió thổi lạnh thế này mà còn hỏi một câu thừa vậy, không biết cô ta nghĩ gì nữa nay. Đột nhiên, cô ta quàng khăn qua cổ tôi.
_Đeo cái này vào nhaz, sẽ ấm hơn đó ạ. _Cám ơn. Nói rồi tự dưng tôi chẳng biết nói gì nữa, phải công nhận quàng khăn vào ấm hơn hẳn, thế mà cái khăn Tiểu Giang tặng tôi lại để quên ở nhà mất rồi. Có khăn của em ở đây chắc còn ấm hơn nữa, mà có em ở đây thì lại càng ấm hơn vì được em ôm, hihi, nhớ vòng tay của em quá đi mất thôi.
Nghĩ đến Tiểu Giang, lòng tôi lại ấm thêm một chút. Bất chợt thấy cô ya dựa vào lưng tôi, hỏi nhỏ:
_Hạo Du, sao…anh lại ghét Đình Phong? _Tôi không ghét, chỉ không ưa thôi. _Anh ấy…rất tốt với em. Lúc nào em cần cũng có anh ấy bên ca… _Thế thì đi mà làm vợ anh ta đi.
Không hiểu sao tôi lại tự nhiên gắt lên như vậy. Chỉ tại, tôi thấy khó chịu khi cô ta nói về Đình Phong như vậy, thực sự, vô cùng khó chịu về chuyện đó nên mới thế. Tôi yên lặng , cố nghe xem cô ta sẽ nói gì. Nhưng gần đến khi tôi không chờ gì nữa thì cô ta lại nói, nhỏ tí:
_Em xin lỗi.
Không biết cô ta xin lỗi vì điều gì nhưng nghe giọng cô ta buồn lắm, làm tôi thấy áy náy quá. Tôi lại làm cô ta buồn sao, hic.
_Em xin lỗi, em biết…em biết anh không hề muốn làm chồng em. Em xin lỗi.
Giọng ta như sắp khóc đến nơi vậy. Tôi không nói gì thêm nữa. Nghe cứ thấy tội tội làm sao, lại còn thấy người cô ta run run, không phải do lạnh quá đấy chứ, hay…lại khóc rồi. Người đâu mà…dễ khóc thế chứ lại, hơi tí là đã…Cứ thế này thì biết cô ta muốn đi siêu thị nào.