Bởi vì không cần phải vội vã lên đường nên ta cùng Tiểu Si trên cơ bản là vừa đi vừa chơi. Ngày đó, giữa trưa chúng ta vào thành, Lý bá bá nói, thời gian không đủ để đi đến điểm dừng chân kế tiếp, bây giờ đành phải tá túc trong thành nghỉ ngơi.
Ta ăn xong cơm trưa, hí hửng rủ Tiểu Si đi dạo phố. Trên đường đi, ta phát hiện, ách…cái chỗ này, ta thực rất thông thuộc, không phải là địa bàn của Lưu tri phủ sao? Chính là nơi lần đầu tiên ta gặp phải Đại biến thái đây mà?
Ai, nghĩ lại ban đầu bản thân đã rất thảm rất thảm, ở chỗ này sống dở chết dở, cũng chưa từng đi dạo phố bao giờ. Ừm, nơi này cũng không tệ lắm, rất phồn vinh nha! Chính là…
“Tiểu Si, tại sao ngươi lại nắm tay ta = =!” Mặc dù tâm hồn ngươi chỉ mới tám tuổi nhưng người ngoài nhìn vào, thì thấy rõ ràng là hai người trưởng thành tay trong tay nha!
“Lý bá bá nói, đi ra ngoài chơi nhất định phải nắm chặt tay tỷ tỷ, nếu không sẽ bị lạc.” Tiểu Si vô tâm vô tư trả lời.
“Thật vậy sao?”
“Ừm!” Gật đầu.
“Tiểu Si, ngươi có thích ăn hồ lô ngào đường không?” Ta nhìn phía trước có người đang khiêng tựa trên đầu vai một cây hồ lô ngào đường, mấy dây hồ lô hồng hồng thay nhau không ngừng khiêu khích, ta liền hỏi Tiểu Si. Nghĩ già đầu rồi còn đi ăn hồ lô ngào đường cũng kì cho nên nhất định lôi kéo Tiểu Si đi theo ta.
“Không thích.” Trả lời rất kiên quyết.
“A? Tại sao? Con nít chẳng phải đều thích ăn hồ lô ngào đường sao?” Ta dẩu môi.
“Được, Tiểu Si, ngươi có mang tiền không?” Ta lập tức lại bị một loạt âm thanh mời gọi đánh cược hấp dẫn
“Đặt đại đặt tiểu đi, đặt xong thì rời tay nha…” Âm thanh lắc súc sắc quen thuộc khơi dậy con ma bài bạc trong ta. Nhớ lại ban đầu ta chính là trong sòng bạc của ba ba từng một thời oai phong lẫm liệt, cứ đánh là thắng!
“Là…cái này sao?” Tiểu Si móc ra một ít bạc vụn.
Ta cầm nắm bạc nhập vào sòng bạc. “Mua đại!” Ta dũng cảm đặt xuống…một thỏi bạc vụn.
“Hai, một, ba. Tiểu. Tiếp tục tiếp tục đa, tiếp tục a, đặt đại đặt tiểu…”
“Ửm? ⊙_⊙, bị thu rồi? Chơi lại, ta lại mua đại!” Ta tiếp tục đặt xuống…một thỏi bạc vụn.
Lại thua rồi…
“Chơi lại!”
Cũng thua…
“Ta không tin! Ngươi lại có thể bốn lần đều ra tiểu?”
Tiếp tục thua…
“Tiểu Si, ngươi còn bạc không?” Hiện tại – ta đã hoàn toàn thua sạch!
“Còn, chỉ còn một thỏi cuối cùng.” Tiểu Si run run móc bạc ra.
Gã sai vặt lắc con xúc xắc len lén liếc mắt nhìn thỏi bạc kia, khóe miệng đắc ý nhếch lên.
“Ta đây mua tiểu vậy!” Ta rốt cuộc khuất phục.
“Tỷ tỷ, mua đại đi!” Tiểu Si ở sau lưng ta nói đến.
“Ngươi chắc chứ?” Ta hoài nghi nhìn Tiểu Si.
“Ừm!” Kiên định gật đầu.
“Được, sẽ tin ngươi lần này!”
“Ba, Sáu, Năm, Đại ~!” Chủ cái tuyên bố.
“Ha ha, thắng rồi! Tiểu Si ngươi thật tuyệt vời! Tiếp theo mua cái gì?” Ta hưng phấn hỏi.
“Để ta xem, Ừm, Tiểu!” Chờ gã sai vặt lắc lắc xong, Tiểu Si trả lời.
“Oa ~! lại thắng! Hắc hắc, thần tài may mắn lại chiếu mạng ta a.”
“Không phải chứ, lại thắng!”
“Không có lý nào, những…đều là của ta…”
Chơi một hồi, một thỏi bạc vụn đã biến thành một tấm ngân phiếu một ngàn lượng.
“Lần này ta sẽ đặt hết!” Ta đắc ý đến phát rồ. Sau đó len lén hỏi Tiểu Si: “Tiểu Si, lần này đặt cái gì?”
“Tiểu!”
Ta vừa tính đặt tờ ngân phiếu xuống, Tiểu Si lại bảo: “Chờ chút, bây giờ chuyển thành Đại!”
⊙_⊙, ta khiếp sợ – nhìn phía Tiểu Si: “Tiểu… Tiểu Si, ngươi… Ngươi có siêu năng lực ? !”
“Cái gì siêu năng lực? ! Không biết, ta chỉ có thề thấy rõ ràng bọn họ gian lận thôi.” Tiểu Si thuần khiết ngây thơ công bố. Đem chuyện chủ cái ra ánh sáng.
“Các ngươi…Chơi! Ăn ! Gian? !” Mọi người và ta cùng nhau căm tức chủ cái.
“Không…không có, vị cô nương này, ta …Ông chủ của chúng ta mời ngươi ra phía sau nói chuyện.” có người đột nhiên lại gần ta nói nhỏ bên tai.
Sau đó, chẳng cần ta đồng ý, liền đem ta cùng Tiểu Si ‘Lướt’ đến một gian nhà nhỏ phía sau sòng bạc.
“Tiểu Si, lát nữa nếu có cơ hội ngươi lập tức chạy trốn, ta có thể giúp ngươi cản trở cho ngươi một lúc. Không cần lo lắng cho ta, ta nhất định cũng sẽ chạy thoát!” Ta gắt gao nắm chặt tay Tiểu Si nói nhỏ. Nhờ vào công phu tài nghệ của ta hiện giờ, tuy không thể đối phó được với BOSS siêu cấp Đại biến thái, nhưng đối phó với đám tiểu lâu la trong sòng bạc thì cũng dư dả-!
Một lát sau, một đám tiểu lâu la liền vào phòng uy hiếp: “Cô nương nếu là người trong nghề, ăn vài điểm lấy vài trinh tiền chúng ta cũng không có gì để nói. Chỉ là đã quá lấn lướt rồi, khiến Ân mỗ lại hiểu lầm là cô nương đến đây quấy rối-!” Chủ sòng bạc, người chưa thấy hình đã nghe tiếng bước lên.
“Hiểu lầm thì thế nào?” Ta buông tay Tiểu Si ra, ý bảo hắn lát nữa có đấu võ thì bỏ chạy, hai tay bắt đầu nắm chặt vặn khớp răng rắc. Ừm ~ Đã lâu không có hoạt động thư giãn gân cốt một chút rồi.
“Xem ý tứ cô nương đây, thật đúng là tới quấy rối sao -?” Chủ sòng bạc nhìn ta…từ trên xuống dưới…
“Vốn không nghĩ đến quấy rối-, bây giờ là có nghĩ đến một chút.” ta trả lời.
Chủ sòng bạc đánh giá ta xong, lại quay qua nhìn Tiểu Si. Mấy tiểu lâu la xung quanh bắt đầu tiến lại gần ta.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiểu lâu la chạy vào, nói nhỏ cái gì đó bên tai chủ sòng bạc.
Chủ sòng bạc liền biến sắc, nói với mấy người chung quanh. “Canh chừng bọn họ cho ta.” Sau đó vội vã đi ra ngoài, chưa đầy một hồi cười lại vội vàng trở về. Sau đó…
Sau đó chủ sòng bạc đột nhiên hai đầu gối vừa quỳ xuống vừa lê đến trước mặt ta, ôm lấy chân ta bắt đầu gào khóc: “Đại tỷ ơi…Ta sai rồi. Chúng ta không nên gian lận-…Đại tỷ đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng ta đi a…Ta thật sự biết sai rồi ~ bạc này, ta, ta bồi thường gấp ba!”
˙▽˙ gì? ! Ngoài ta ra các tiểu lâu la khác cũng khó có thể tin nổi – nhìn ông chủ đang quỳ gối dưới chân ta lau nước mắt.
Ông chủ sòng bạc dùng sức nháy mắt ra hiệu cho những người còn lại, vì vậy một đám người cũng nhao nhao quỳ xuống.
Đây…Đây là tình huống gì. Ta khù khờ nhìn một đống người đột nhiên thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Ách… ta tha, ta tha…các ngươi, các ngươi không cần làm vậy…Ách…thật áy náy.” Ta kinh!
Ông chủ sòng bạc mừng rỡ đưa tới ba tờ ngân phiếu một ngàn lượng, cúi đầu khom lưng tiễn chúng ta rời khỏi sòng bạc.
Cất đi ba tờ ngân phiếu, ta cùng Tiểu Si đi tới quán rượu xa hoa nhất thành.
“Tỷ tỷ, không phải đến giờ ăn cơm rồi sao, tới đây làm gì?” Tiểu Si hỏi.
“Ngươi thật không biết gì hết. Chúng ta phải theo trình tự thông thường, tiền thắng được đây đều là tiền bất nghĩa, phải lập tức xài hết đi! Ngươi cứ yên tâm đi theo tỷ tỷ!” Ta dắt Tiểu Si đi tới một gian phòng trên lầu hai, dũng cảm nói với tiểu nhị: “Đem món ăn nổi tiếng nhất của các người ra đây, mỗi thứ một phần!” Sau đó ‘ba’ một tiếng – đem một tờ ngân phiếu đập lên bàn.
Tiểu nhị vừa thấy tư thế của ta vừa ngắm nghía tờ ngân phiếu trên bàn, tức thì nhiệt tình tiếp đãi. Chỉ chốc lát sau, trên bàn tràn ngập rượu thịt, mấy tiểu nhị bưng thức ăn lên xong còn đứng lại ngoài cửa chờ ta sai bảo.
Ta vốn không vội nên chỉ từ từ nhấm nháp, cùng Tiểu Si hai người ăn có chút nhàm chán. Lát sau, tiểu nhị lại gõ cửa đi vào, a dua nói: “Khách quan, tiết mục kể chuyện thường ngày của chúng ta sắp bắt đầu rồi. Đây là tiết mục độc nhất vô nhị chỉ có ở quán chúng ta, ngài ở bên ngoài muốn nghe cũng không nghe được-. Nếu ngài có hứng thú, ta giúp ngài mở cửa sổ bên hông ngồi xem.”
Kể chuyện? Cũng tốt để giết thời gian. Ta gật đầu đồng ý.
Tiểu nhị vội vàng xoay người dựa vào hai bên cửa sổ, mở ra. Tầm nhìn của ta cùng Tiểu Si vừa hay có thể nhìn thấy đại sảnh dưới lầu có cái sân khấu để ngồi kể chuyện. Xếp đặt cũng thật tốt!
Xem ra tiên sinh kể chuyện trong quán này rất được hoan nghênh. Ta cùng Tiểu Si lúc mới đến không thấy có đông người như vậy, qua một hồi, đại sảnh tầng dưới đã chật kín người ngồi, xem chừng đều là đến nghe kể chuyện. Ta không khỏi tò mò, tiết mục độc nhất vô nhị gì mà lại được hoan nghênh đến vậy?
Ta phất tay, ý bảo tiểu nhị có thể đi. Đang lúc tiểu nhị thối lui ra rời khỏi thì tiên sinh kể chuyện đã lên sân khấu. Trong đại sảnh liền lập tức an tĩnh. Tiên sinh kể chuyện nhìn khắp lượt bốn phía rồi nói: “Lần này, chúng ta nói đến chuyện Nhị Nữu đại chiến Thừa tướng Tư Đồ Dực tà ác!”
Cái…Cái gì? ! ! ! ! Ta trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn tiên sinh kể chuyện trong đại sảnh dưới lầu. Đây chính là tiết mục độc nhất vô nhị sao? !
Tuy nhiên, tiên sinh kể chuyện nói câu tiếp theo càng làm ta khiếp sợ!
Hắn nói…
“Lần trước, chúng ta nói đến Nhị Nữu tại nhà Lưu tri phủ đang bị Thừa tướng lăng nhục…”
“Phốc…!” Ta phun.
Ta nhổ vào! Ngươi mới bị Đại biến thái lăng nhục. Cả nhà các ngươi đều bị Đại biến thái lăng nhục. Nhục! ! ! Miễn bàn!
Ta đang muốn lao xuống lầu náo loạn một phen, lại thấy tiên sinh kể chuyện kia đột nhiên im tiếng, miệng vẫn không ngừng mở ra ngậm vào nhưng không hề phát ra âm thanh nào, hình như đã bị người ta điểm trúng huyệt câm rồi. Tiếp theo, đại sảnh dưới lầu một phen hỗn loạn. Chuyện gì xảy ra?
Ta thấy tiên sinh kể chuyện kia không nói được nên cũng không vội xuống dưới, bèn sai tiểu nhị gọi chủ quán – chưởng quầy tới.
Chỉ một lát chưởng quầy liền đi ra, không chờ ta lên tiếng đã hỏi ngược: “Xin hỏi mới vừa rồi chuyện ở dưới lầu chính là do cô nương làm?”
Ta hơi tức giận, nhưng cũng biết đối phó với thương nhân tất cả đều phải dùng đến tiền, nói xuông cũng không được gì. Ta bình tĩnh, dứt khoát quăng ra một tấm ngân phiếu nữa “Một ngàn lượng ta mua đứt cái tiết mục này. Sau này các ngươi không được cho diễn nữa. Cái khác ta mặc kệ, cứ có liên quan đến Nhị Nữu đều không được nói nữa, như thế nào?”
Chưởng quầy có chút do dự nhìn tấm ngân phiếu một ngàn lượng, sau đó thương lượng với ta: “Chuyện này, ta không làm chủ được, ta phải đi hỏi ông chủ lớn, mời cô nương chờ một chút.”
Ta gật đầu, sau đó ngồi xuống gần Tiểu Si, ‘bình tĩnh’ tiếp tục dùng bữa.
“Nhị…Nhị Nữu? !” Đang ăn được một nửa lại nghe có người kích động kêu lên sợ hãi, ta quay đầu nhìn…
“Lưu quản gia? Sao lại là ngươi? !” Lưu quản gia có chút kích động, tiến lại cầm hai tay ta nói: “Nhị Nữu…Ngươi thật sự trốn thoát được khỏi tay Thừa Tướng đại nhân mà còn sống sao? !”
“Trốn ra được? Ừm…Cứ xem là thế đi! Ách…Lưu quản gia, lại đây lại đây, ngồi xuống cùng ăn nào!” Ta gọi
“Ta nghe chưởng quầy đến bẩm báo có người nói không cho diễn tiết mục kể chuyện Nhị Nữu nữa, còn đang lo lắng không biết có phải là Thừa tướng đại nhân hay không, nhìn thấy Nhị Nữu ta an tâm rồi.” Lưu quản gia vừa nói vừa ngồi xuống.
Ta kinh ~! Cái gì mà nhìn thấy ta là ngươi an tâm. “Lưu quản gia, ngươi? Là ông chủ của quán rượu này?” Ta thắc mắc.
“Không phải, không phải.” Lưu quản gia lắc đầu, thấp giọng gọi ta đến gần nói bên tai: “Quán rượu này là sản nghiệp của Tri phủ đại nhân, bình thường nếu có chuyện gì hắn cũng không tiện ra mặt, đều là ta xử lý cả.”