Rạng sáng lúc ba giờ, màn đêm đen dần chuyển màu lam nhạt, bình minh vẫn chưa tới, khu phố nào đó với những quán ăn đêm mọc lên san sát thật yên bình. Thỉnh thoảng có vài người cả nam cả nữ đong đưa nhau đi qua, để lại một loạt những âm thanh trêu đùa. Lâm Uyển thả lỏng bàn tay đang nắm vô lăng, vì thời gian quá lâu, căng thẳng quá mức nên ngón tay trở nên trắng bệch. Cô cầm lon bia bên cạnh lên hung hăng uống một hơi, khi đặt nó trở về chỗ cũ, vừa lúc nhìn thấy một nam một nữ đang ôm ấp nhau đi ra từ quán bar nào đó, gã đàn ông kia nhìn quen đến mức dù có biến thành tro bụi cô cũng có thể nhận ra. Hai người lại ôm ấp hôn hít xong một hồi mới buông nhau ra, cô ả đợi nguyên chỗ cũ, gã đàn ông đi lấy xe.
Rất tốt, khóe miệng Lâm Uyển lộ ra nụ cười mang chút tàn nhẫn, cô khởi động xe, giẫm chân ga, vì chính nghĩa quyết không chùn bước, xông đến... Ầm, tiếng va đập, tiếng phanh xe, cô ả rít lên chói tai, vang vọng khắp vùng trời của khu phố yên tĩnh, màu đỏ bao trùm khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc khiến người khác buồn nôn. Cửa kính bị máu loãng nhuộm đỏ, cô nhìn thấy một gương mặt biến dạng, ngũ quan vỡ nát, máu loãng ồ ồ chảy ra từ khắp nơi. Đó là người mà cô oán hận từ lâu, nhưng lúc hắn chết ngay trước mặt cô, cô chỉ muốn gào lên, tuyệt vọng đến mức muốn nghẹt thở, như thể đã đến ngày tận thế...
“Uyển Uyển, tỉnh lại.”
Lâm Uyển vùng vẫy thoát ra từ trong giấc mơ, cô mở to mắt, nhìn thấy gương mặt thần thái hơi giống với người trong giấc mơ, cực kì hoảng sợ trốn ra phía sau. Nhưng phía sau là đầu giường, cô chỉ có thể dán chặt mình vào, bất lực nhìn đối phương, vẻ mặt sợ hãi.
“Gặp ác mộng rồi?” Trần Kình lo lắng hỏi, đưa tay lau mồ hôi trên trán cô.
Lâm Uyển hoảng hốt lắc đầu, rồi lại gật đầu, Trần Kình ôm cô vào lòng, hôn lên đầu cô, khẽ an ủi: “Đừng sợ, có tôi đây, không sao hết.”
Hắn đã từng thấy rất nhiều vẻ mặt của Lâm Uyển, tuyệt vọng có, đau khổ có, phẫn nộ có, lạnh lùng có, bướng bỉnh có, còn có cả sự vui vẻ hôm nay hắn mới nhìn thấy. Có gương mặt khiến hắn động lòng, có gương mặt làm hắn đau lòng, thậm chí là phẫn nộ, nhưng chưa từng có một phút cô yếu đuối, bất lực đến mức khiến người ta xót xa như bây giờ. Hắn bỗng tò mò, rốt cuộc là giấc mơ như thế nào làm cô phải sợ hãi đến thế, hắn bèn hỏi: “Mơ thấy gì mà sợ đến mức này?”
Người trong lòng hắn bỗng giật mình, Trần Kình liền nghĩ, đây đúng là ghét của nào trời trao của ấy, bản thân thật ngốc. Hắn vội đổi lời: “Được rồi, không nói nữa. Giấc mơ đều trái với hiện thực, cho nên những gì cô mơ đến đều là giả, biết chưa?”
Hình như người lớn đều an ủi trẻ con như thế, hắn cũng bắt chước làm theo, tuy nhiên hắn từ nhỏ đã hoài nghi sâu sắc lí luận này.
“Thật ư?” Lâm Uyển lại chớp đôi mắt to ươn ướt hỏi hắn.
“Đương nhiên.” Trần Kình nói xong, đưa tay vỗ vỗ lưng cô, rồi giống như đối xử với con mèo nhỏ, hắn vuốt vuốt từ trên xuống dưới. Hắn thật sự không có kinh nghiệm trong phương diện này, chỉ hi vọng một số cảm giác nào đó của người và động vật là giống nhau. Quả nhiên, Lâm Uyển có vẻ rất thoải mái co lại trong lòng hắn. Hắn có cảm giác rất thành công, kéo cô lại càng chặt hơn.
Người trong lòng yên lặng ngả vào hắn, sự dịu dàng xưa nay chưa từng có, thậm chí là ỷ lại, khiến hắn nảy sinh một thứ cảm xúc lạ lẫm, cảm giác kiêu ngạo của một người đàn ông. Hắn đã từng ôm rất nhiều phụ nữ, đương nhiên đều được cho phép, hắn cũng chẳng bao giờ nghi ngờ sự mạnh mẽ của mình, đối với người hắn muốn bảo vệ càng có thể làm đến mức không chút kẽ hở. Thời gian trôi qua, hắn liền quen dần, thậm chí chai sạn. Nhưng lúc này, hắn vì có thể đem lại cảm giác an toàn cho người con gái đang ở trong lòng mình mà thấy vui mừng, vui mừng tột độ.
“Ngủ đi.” Sau khi duy trì tư thế này rất lâu, Trần Kình ngáp ngủ, rồi cẩn thận ôm Lâm Uyển nằm xuống.
Vì là lần đầu tiên ôm người khác đi ngủ, Trần Kình ngủ không yên, cánh tay cũng không thoải mái, vừa tê vừa mỏi. Không biết lần thứ mấy sau khi tỉnh lại, hắn định rút tay ra, kết quả là phát hiện người con gái trong lòng hắn lại mở to mắt, hắn giật mình hỏi: “Chưa ngủ?”
“Không ngủ được.” Lâm Uyển một mặt vẫn còn rùng mình khi nghĩ lại giấc mơ vừa rồi, mặt khác, cô cũng không quen gối lên cánh tay người khác ngủ. Cánh tay đàn ông rất cứng, còn kém xa so với sự mềm xốp của chiếc gối. Cô bèn định rời ra để giải phóng cho cánh tay của hắn, cũng là để giải phóng cho cái cổ của mình, nhưng bị Trần Kình ôm chặt không rời, cô đành nói thực lòng: “Không thoải mái...”
“Quen là được rồi.” Trần Kình khẽ cử động một chút, sau đó điều chỉnh lại tư thế tương đối thoải mái.
“Nhưng...”
“Đã nói quen là được rồi, tôi còn khó chịu nữa đấy!” Trần Kình hơi mất kiên nhẫn ngắt lời cô, một lúc sau hắn dùng bàn tay còn lại vuốt mí mắt Lâm Uyển xuống, giọng nói mang theo sự mệt mỏi: “Ngủ đi, ngoan.”
Lâm Uyển vẫn không có cách nào ngủ nổi, vì thói xấu của cô lại tái phát, không có sự giúp đỡ từ cồn thì đành mất ngủ cả đêm. Cô nghe theo, nằm im nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng, cố gắng hết sức không quấy nhiễu đến Trần Kình. Cô thầm nghĩ, vừa rồi trong phút chốc cô đã cảm động, nhưng ý thức được thân phận của người bên cạnh, sự cảm động đó ngay lập tức tan thành mây khói. Nếu người này biết cô đã mơ thấy gì, e rằng hắn có hành hung cô một trận cũng không hả giận, không biết chừng còn giết chết cô để thanh trừ hậu họa cũng nên.
Khi trời sắp sáng, Lâm Uyển mới ngủ được, cho đến khi cô tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã là chín giờ hơn. Cô giật nảy trở mình ngồi dậy, vào phòng vệ sinh tắm rửa qua loa rồi tùy tiện tìm bộ quần áo thay, loáng cái chạy đến trước cửa chính, đúng lúc đang đi giày thì từ sau lưng, một giọng nói truyền đến: “Không ăn sáng à?”
Lâm Uyển sửng sốt quay đầu, cô tưởng hắn đã đến công ty từ sớm, không ngờ hắn lại mặc quần áo ở nhà, nghênh ngang bước ra từ thư phòng. Cô vừa buộc giày, vừa nói: “Muộn rồi, không ăn nữa.”
“Ăn trước đã, tôi đưa cô đi.”
“Không cần...” Lâm Uyển đang muốn cự tuyệt, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên của hắn, tự nhủ thôi xong, mới sáng sớm đừng xui xẻo vậy chứ, cãi nhau với hắn là hôm nay khỏi phải đi làm luôn.
Thế là cô ngoan ngoãn thay dép lê đi vào phòng ăn, giọng nói của Trần Kình vang lên phía sau: “Hâm nóng lại trước rồi ăn.” Cô đành đặt sữa vào lò vi sóng hâm nóng lại, đến lúc cô vội vội vàng vàng giải quyết xong bữa sáng, Trần Kình đã giày da âu phục nghiêm chỉnh đứng ở cửa, nói với cô: “Đi thôi.”
Trần Kình đối với việc Lâm Uyển ngu ngốc mà bướng bỉnh, không thể tự mình lái xe, cũng nhất quyết không cần tài xế, vẫn giữ thái độ im lặng. Hắn cũng không ép buộc, thỉnh thoảng có việc thì bảo tài xế đi đón cô, Lâm Uyển cũng không từ chối. Trong một số việc nhỏ nhặt, hai người lại rất dễ dàng nhường nhau một bước để đạt đến thỏa thuận chung.
Đến nhà xuất bản, Lâm Uyển tạm biệt qua loa rồi xuống xe, Trần Kình không lập tức bảo tài xế đi ngay, mà hắn hạ cửa sổ xe, nhìn cô nhanh chóng rời khỏi. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi hoa nhỏ, bên ngoài khoác chiếc áo dệt kim màu kem, quần bò màu tro, đi giày vải màu hồng phấn, phong cách trẻ trung năng động, lúc đi đường tóc ngắn phía sau tung bay, khiến người ta trông mà tâm trạng cũng dễ chịu theo. Nhìn bóng dáng cô càng ngày càng xa, hắn bỗng gọi: “Lâm Uyển.”
Đợi cô quay đầu lại, vẻ mặt thắc mắc nhìn hắn, hắn mới ý thức được mình cũng không có gì để nói, đành đáp không suy nghĩ: “Không có gì, buổi tối nhớ về sớm.”
Rồi thấy nét mặt tức giận của cô, kèm theo đó là tay phải giơ lên, tay trái chỉ vào cổ tay phải, mặt đồng hồ dưới ánh nắng tỏa sáng lấp lánh, điều đó có nghĩa là cô đã đến muộn rồi, hắn lại còn lãng phí thời gian của cô, sau đó cô lườm hắn một cái, quay người chạy mất.
Trần Kình cười, dáng vẻ này của Lâm Uyển thật giống chú nai con, hơn nữa còn là nai con gắt gỏng. Trong thế giới động vật, nai là loài sở trường chạy trốn khéo léo linh hoạt, nhưng gặp phải thợ săn thực chiến trăm trận là hắn, chú nai nhỏ Lâm Uyển cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu giam cầm.
Hắn phát hiện đây là thời khắc tâm trạng hắn tốt nhất của ngày hôm nay, mà tâm trạng tốt này lại kéo dài suốt cả ngày. Buổi chiều lúc họp, hắn nghe thấy vài người cấp dưới làm việc không tốt, ấp a ấp úng trình bày không rõ ràng, hắn cũng không chửi mắng hay ném tài liệu như thường ngày, chỉ cười nhạt bảo họ quay về sắp xếp bản báo cáo rồi nộp lên, đến nổi tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, nghĩ bụng hôm nay là ngày quái gì, chẳng lẽ Diêm Vương bị Phật Di Lặc nhập hồn?
Lâm Uyển chấm công xong liền về chỗ, vừa ngồi xuống, tiểu Tạ đã thăm dò: “Mau thành thật khai báo, tại sao lại đến muộn như vậy?”
Cô cười nói: “Dậy muộn thì đến muộn mà.”
Chỉ thấy tiểu Tạ lộ ra nụ cười mang ý tứ sâu xa, rồi hất hàm về phía phòng họp: “Có người đợi cậu, nhưng đề nghị cậu trước khi đi hãy chỉnh đốn lại dáng vẻ của mình một chút.”
Lâm Uyển nhớ lại sự vội vàng sáng sớm nay, đầu tóc cũng chưa kịp chải gọn gàng, quả hơi thất lễ. Cô bèn chạy đến phòng vệ sinh, vừa nhìn vào gương đã sững người, lập tức hiểu ra tiểu Tạ khi nãy vì sao lại cười kì dị như thế. Hai nút áo sơ mi trên cùng quên chưa cài, lộ ra một vết đỏ không nhỏ chỗ xương quai xanh, người thông minh nhìn một cái là biết ngay chuyện gì. Nhớ lại tối qua sau khi từ khách sạn về nhà, tên đó liền kéo cô lên giường vừa gặm vừa cắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Cô thật sự nghi ngờ kiếp trước hắn có phải chó không, sao lại thích cắn người như vậy. Mẹ kiếp, súc sinh, đúng là súc sinh! Cô rủa thầm mấy câu, sau đó thu lại suy nghĩ, cài lại cổ áo, ra ngoài đi thẳng đến phòng họp.
Người đợi cô là một nữ khách hàng tên Lý Cẩn, tầm ba mươi tuổi, Lâm Uyển gần đây đang vẽ tranh minh họa cho tập thơ của cô ta. Lý Cẩn vừa lật xem hàng mẫu, vừa tán thưởng: “Tranh của cô còn tốt hơn so với dự tính, có thể biểu đạt trọn vẹn ý nghĩ của tôi, cám ơn cô, Lâm tiểu thư.”
“Gọi tôi Lâm Uyển là được, đây là việc tôi phải làm, tôi cũng rất thích thơ của cô.” Lâm Uyển rất quý mến những phụ nữ trí thức cư xử đúng mực kiểu này, cũng thích những câu thơ ý nghĩa sâu sắc ấy. Trước nay cô luôn làm việc chăm chỉ, vừa hay mấy ngày trước không bị Trần Kình làm phiền, sau khi tìm được cảm hứng liền thức trắng mấy đêm để làm đến khi hoàn tất.
Sau khi Lý Cẩn đi khỏi, Lâm Uyển ngồi xuống ghế hơi thất thần, trong tay cầm danh thiếp của cô ta, đầu óc nhớ lại đoạn đối thoại trước khi rời đi: “Lâm Uyển, tôi rất thích tranh của cô, cũng rất yêu mến con người cô, nhưng tôi có vài lời không biết nên nói ra hay không...”
“Có thể cô không biết, thật ra nghề nghiệp của tôi là bác sĩ tâm lý, từ những bức tranh này có thể phần nào hiểu được chút cảm xúc của cô, ví dụ như sự mâu thuẫn khác thường, kiềm chế và đấu tranh. Đương nhiên đây cũng là thứ tôi muốn thể hiện, chỉ là... Lâm Uyển, cô trẻ như vậy, tôi nghĩ cô nên sống thoải mái vui vẻ hơn một chút.”
Cuối cùng, bản thân Lâm Uyên nói gì nhỉ, ừm, cô nói: “Có lẽ hôm nào đó tôi sẽ đến nói chuyện với cô.”
Lâm Uyển đặt cốc rượu xuống, vắt chân lên bàn, lười nhác dựa vào sofa nửa ngủ nửa không, bên cạnh tay là một chiếc hộp đang mở, bên trong có hai chi