” Hắn quay lại bảo Chu Tiểu Manh: “Cô nghe thấy không? Mẹ cô chết rồi.”
Chu Tiểu Manh đột nhiên bổ nhào tới, sợi dây thép trên tay cô còn chưa kịp quấn lên cổ Tưởng Trạch thì cả người đã bị hắn tung một cước đá bay ra, trong bóng tối không biết ai nổ súng, “pằng” một tiếng, ngọn đèn trong đình nghỉ mát tắt phụt. Đám người cầm đèn pin nháo nhác kêu lên kinh hãi, tay súng trong bóng tối kia nhắm hết sức chuẩn sáng, một phát một mạng, tên nào cầm đèn pin liền bắn trúng tên đó, nhất thời có kẻ ném đèn pin đi, có kẻ kêu ré lên, có kẻ máu me đầm đìa đổ gục xuống, chỉ mấy giây đồng hồ ngắn ngủi, đỉnh núi đã chìm vào tăm tối.
Tưởng Trạch vẫn một mực giữ chặt Chu Tiểu Manh, máu trên cổ tay cô chầm chậm thấm đẫm cả vạt áo của hắn. Chu Tiểu Manh cười khẩy: “Anh mai phục bao nhiêu người? Có đủ cho anh trai tôi thu phục không?”
Tưởng Trạch làm thinh, tiếng súng cũng không vang lên nữa, chỉ nghe tiếng kẻ nào đó bị thương đang không ngừng rên rỉ. Hắn kéo cô chầm chậm lùi về phía sau, sợi dây thép kia siết lại làm tổn thương tay Chu Tiểu Manh, mấy ngón tay không thể nhúc nhích nổi. Tưởng Trạch dùng dây thép quấn hai cổ tay cô lại, tay kia tóm lấy tóc cô, không nói một lời.
Chu Tiểu Manh nói: “Anh tính kế lâu như vậy, không đến nỗi chỉ một trận nhỏ thế này đã bị anh trai tôi lật bàn rồi đấy chứ?”
Tưởng Trạch biết cô không ngừng nói chuyện, là muốn cho đối phương biết vị trí của hai người bọn họ, trong bóng tối kia không biết còn bao nhiêu người, quả thật hắn mai phục không ít người ở đây, gần như tất cả các cứ điểm có lợi trên đỉnh núi đều bị bọn họ chiếm cứ. Nhưng Chu Diễn Chiếu không ngờ lại có thể xuất hiện một cách thần không biết quỷ chẳng hay, khiến hắn nơm nớp lo lắng. Bà Diệp Tư Dung đã chết, Chu Tiểu Manh không còn cố kỵ điều gì nữa, người phụ nữ này là mầm họa, nhưng tình huống lúc này chưa rõ ràng, hắn cũng chỉ có thể kéo theo cô làm bia đỡ đạn.
Nếu Chu Diễn Chiếu thực sự chiếm thế thượng phong, trước lúc nổ súng anh ta thế nào cũng phải để ý xem, liệu đạn có bắn trúng người Chu Tiểu Manh hay không.
Hắn kéo Chu Tiểu Manh lùi đến chỗ bậc cấp, đột nhiên cô kêu ré lên một tiếng, dồn sức giơ chân đạp thẳng vào mặt hắn. Tưởng Trạch giơ súng lên bắn luôn một phát, trong khoảnh khắc nổ súng ấy, ánh lửa từ nòng súng cũng làm lộ vị trí của hắn, tiếng súng gần như đồng thời vang lên, Tưởng Trạch lại bắn liền mấy phát. Chu Tiểu Manh chỉ thấy có người siết chặt cánh tay mình, mạnh mẽ kéo cô ra, cô ngã xuống lăn lông lốc như hòn đá, lăn một mạch đến chỗ ngoặt cầu thang mới dừng lại. Tay cô toàn máu là máu, cô run rẩy lần sờ gương mặt của người ôm mình lăn từ trên cầu thang xuống kia, là Chu Diễn Chiếu. Vừa nãy, trong khoảnh khắc anh kéo tay, cô đã biết rồi, có lẽ anh ta đã bị thương, hơi thở rất gấp gáp, cô gọi một tiếng: “Anh!” rồi lại gọi: “Chu Diễn Chiếu!”, anh ta đều không trả lời.
Tiểu Quang nhảy xuống khỏi khối đá trên đỉnh núi, đẩy cô ra, đạn bay vèo vèo sượt qua bắn trúng tảng đá bên cạnh bọn họ, đá vụn bắn lên tung tóe, đập vào mặt cô đau rát, nhưng cô không có cảm giác gì. Tiếng súng ngắt quãng, xa xa vang lên tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Có thể trông thấy đèn hiệu hai màu xanh trắng, vừa đi vừa hụ còi phóng từ lưng chừng núi lên.
“Đi!” Giọng Tiểu Quang rành mạch và rất trầm: “Dẫn cô ấy đi!”
Có người xốc cô lên, nhưng cô sống chết không chịu buông tay, khăng khăng nắm chặt lấy những ngón tay của Chu Diễn Chiếu, nhưng người kéo cô rất khỏe, mạnh mẽ tách được ngón tay cô ra. Cô khóc nấc lên nghẹn ngào: “Anh ơi!”
Có người bụm chặt miệng cô, đạn vẫn rít gào bay vun vút trong bóng tối, cô gần như dốc hết sức lực còn lại để vùng vẫy, nhào về phía có mùi hương của Chu Diễn Chiếu. Người kia bụm tay rất chặt, cô dùng toàn bộ sức lực cũng không giằng ra được, cuối cùng gần như ngất đi vì ngạt thở.
Lúc Chu Tiểu Manh tỉnh lại, trời hình như đã sáng, bên cạnh có người đi lại. Cô mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ, đầu tiên cô nhìn thấy túi đựng máu treo chênh chếch phía trên đang khe khẽ đung đưa, sau đó là ngọn đèn hình tròn gắn trên trần nhà, tỏa ánh sáng dịu dàng, không thể nhận ra là ban ngày hay buổi tối. Cô khó nhọc định cất tay trái lên, nhưng lại bị người khác ấn xuống.
Là Chu Diễn Chiếu, giọng anh ta hơi khàn khàn: “Đừng cử động.”
Tay anh ta lành lạnh, nắm lấy đầu ngón tay cô, khiến cô có một thứ cảm giác hư ảo không chân thực, mấy giây sau, mới “òa” lên một tiếng, khóc như một đứa trẻ.
Chu Diễn Chiếu chau mày: “Khóc gì thế?” rồi ghé lại gần hơn nhìn cô, tựa hồ đang xem xét coi nước mắt cô có phải thật hay không.
Cô thút tha thút thít, vùi mặt vào bờ vai anh ta, nức nở nói: “Bọn họ… bẻ tay em ra…”
“Đau hả?” Chu Diễn Chiếu nâng tay trái cô lên nhìn ngắm, sau đó lại đổi sang tay phải, bên trên vẫn còn cắm mũi kim truyền máu, bị băng bó rất chặt.
“Không.” Chu Tiểu Manh nổi tính trẻ con, giằng tay mình lại. Nhưng Chu Diễn Chiếu lại nói: “Lần sau đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, máu chảy như người chết vậy.”
Chu Tiểu Manh không lên tiếng, chỉ bần thần nhìn chằm chằm vào Chu Diễn Chiếu, vết thương băng bó rất chặt, vì vậy anh ta cũng không mặc gì, chỉ khoác một chiếc áo ngoài, để thấp thoáng lộ ra băng trắng dưới vai. Cô hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”
“Không sao, đạn sượt qua rách da thôi.”
“Mẹ em đâu?”
Chu Diễn Chiếu không trả lời. Chu Tiểu Manh lại hỏi thêm lần nữa. Tiểu Quang nãy giờ vẫn đứng đằng xa, khi ấy mới đi tới, nói: “Cô hai, bà chủ đã đi rồi… không đau đớn gì, cũng là chuyện tốt.”
Chu Tiểu Manh ngẩn ra khoảng mấy giây, như đang đoán xem tin tức này là thật hay giả, bờ môi Chu Diễn Chiếu chầm chậm nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo: “Đúng đấy, là anh bảo người rút ống thở ra.”
Chu Tiểu Manh bắt đầu run rẩy: “Anh rõ ràng có thể…”
Tiểu Quang đứng bên cạnh giải thích: “Thực sự không thể chia ra nhiều nhân thủ như thế được, tất cả mọi người gần như đã được sắp xếp lên núi, số còn lại đi bệnh viện, mẹ cô không thể di động, không thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt… người của Tưởng Trạch lại ở trong phòng, nếu chúng tôi muốn đưa người ra ngoài sẽ gây động tĩnh quá lớn…”
“Vì vậy các người giết bà ấy.” Khóe miệng Chu Tiểu Manh hiện ra một nụ cười băng lạnh: “Anh à, anh đợi cơ hội này rất lâu rồi phải không? Có thể giết bà ấy một cách danh chính ngôn thuận?”
“Phải, anh đợi cơ hội này lâu lắm rồi.”
Chu Tiểu Manh kêu ré lên lao bổ tới bóp cổ Chu Diễn Chiếu, nhưng anh ta chẳng hề nhúc nhích, cuối cùng Tiểu Quang thấy không ổn, mới dùng sức kéo Chu Tiểu Manh ra: “Cô hai! Cô hai! Bác sĩ nói bà ấy không bao giờ tỉnh lại, anh Mười cũng không còn cách nào khác!”
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.” Bàn tay Chu Tiểu Manh dường như đang co giật, cô bấu chặt vạt áo của mình, lại tựa như không thở nổi, ho lên rũ rượi một hồi.
“Tiểu Quang, cậu ra ngoài đi.” Chu Diễn Chiếu đứng ở phía xa, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi Tiểu Quang quay người đi ra, Chu Diễn Chiếu nói: “Chu Tiểu Manh, không phải bấy lâu nay em vẫn muốn biết, tại sao mẹ em phải giết bố anh ư? Hôm nay em hỏi đi, anh sẽ nói cho em.”
“Em không muốn nghe.”
Chu Diễn Chiếu xoay mặt cô lại, nhấn từng chữ một: “Em không muốn nghe, hay là không dám nghe?”
Nước mắt cô nhỏ từng giọt từng giọt xuống vạt áo anh ta, chỉ nghe cô lẩm nhẩm gọi “Anh ơi, anh ơi.” Giọng Chu Diễn Chiếu rất khẽ, rất rành rọt: “Hay là em đã đoán ra rồi?”
“Em không muốn nghe…” Chu Tiểu Manh rít lên, bịt chặt hai tai lại: “Em không muốn nghe!”
Chu Diễn Chiếu vươn tay ôm cô vào lòng, cô hung hăng cắn mạnh lên vai anh ta, hàm răng ngập vào da thịt, máu rỉ qua các kẽ răng, tựa như chỉ có cách này mới trút hết được sự phẫn hận cũng như sợ hãi trong lòng cô vậy. Anh ta ôm siết cô rất chặt, nhè nhẹ vỗ lên lưng cô như đang vỗ về đứa trẻ sơ sinh, đồng thời ghé miệng thấp giọng thì thào bên tai cô: “Đừng sợ, trên đời này không còn ai biết nữa đâu.”
“Anh không thể vì chuyện ấy mà giết chết mẹ em…”
Chu Diễn Chiếu hôn lên vành tai cô: “Không còn ai biết nữa đâu.”
Chu Tiểu Manh khóc một hồi, cuối cùng cũng thiếp đi trong lòng anh ta.
Cô chỉ ngủ được chút xíu, rồi lại giật mình tỉnh giấc: “Anh ơi!”
Chu Diễn Chiếu đáp lời cô, lòng bàn tay ấm áp của anh ta vuốt ve gương mặt cô, làm cô từ từ bình tĩnh lại. Cô ngây ngẩn nhìn anh ta phút chốc, rồi hỏi: “Có thật vậy không?”
“Kết quả xét nghiệm ADN đang ở trong tay Tưởng Khánh Thành, vì vậy anh cần lấy về. Tưởng Trạch không biết chuyện này, anh nhận lời với Tưởng Khánh Thành sẽ khử Tưởng Trạch, hắn ta hứa sẽ trả lại bản báo cáo xét nghiệm cho anh. Giờ không còn vấn đề gì nữa rồi, anh cố ý thả Tưởng Trạch đi, hắn biết được chuyện trên núi là do anh và Tưởng Khánh Thành bắt tay nhau, tự nhiên sẽ trở về giải quyết Tưởng Khánh Thành.”
“Tưởng Khánh Thành sẽ không nói cho Tưởng Trạch biết chứ?”
“Tưởng Trạch không tin tưởng hắn nữa, hắn cũng không tin tưởng Tưởng Trạch nữa.” Chu Diễn Chiếu nói: “Em yên tâm, anh đã chuẩn bị cả rồi, theo dõi nhất cử nhất động của Tưởng Khánh Thành, dù Tưởng Trạch không giết được hắn, sát thủ cũng sẽ thừa cơ ra tay.”
Chu Tiểu Manh vòng tay ôm chặt cổ anh ta, nói: “Chúng ta cùng bỏ đi đi, đến nơi nào không ai nhận ra chúng ta hết, mãi mãi không trở về nữa.”
“Được, đi Thái Lan.” Chu Diễn Chiếu vuốt tóc cô: “Anh cho người chuẩn bị tàu rồi, đợi mấy ngày nữa sóng gió dịu bớt, chúng ta sẽ đi.”
Chu Tiểu Manh mơ mơ màng màng lại ngủ thêm một lúc nữa. Dường như cô nghe thấy tiếng Tiểu Quang đi vào, bảo Chu Diễn Chiếu: “Tiêu Tư Trí đã quay lại, lúc này cảnh sát chặn hết đường ra vào thành phố rồi, lục soát ghê lắm.”
Vẻ mặt Chu Diễn Chiếu rất thoải mái, anh ta nói: “Cho nó vào, trông chừng Tiểu Manh.”
Tiêu Tư Trí có đôi phần căng thẳng, vừa bước vào đã chào hỏi Chu Diễn Chiếu: “Anh Mười! Thời sự bắt đầu đưa tin rồi, nói trên núi xảy ra đấu súng, cảnh sát bắt đầu lục soát trên diện rộng. Chúng ta có nên đổi nơi khác không?”
“Không cần, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Chu Diễn Chiếu đáp: “Cậu không phải sợ, cảnh sát lên núi cũng không tra xét được gì cả, vỏ đạn rơi đầy đất toàn là vũ khí chuyển lậu từ Đông Nam Á sang, bọn họ không tìm được đầu mối gì đâu.”
Bọn họ nói rất nhỏ, Chu Tiểu Manh không muốn nói chuyện với Tiêu Tư Trí, nên từ đầu chí cuối vẫn nhắm nghiền mắt bất động. Sau khi Tiêu Tư Trí đi rồi, cô mới trở mình.
Chu Diễn Chiếu ngồi trên xô pha cách giường bệnh không xa lắm hút thuốc, rèm cửa sổ trong phòng buông kín mít, những lúc anh ta ngồi một mình, bao giờ cũng toát lên vẻ cô độc khôn cùng, chiếc bóng anh ta cũng ngả ra dài thượt dưới ánh đèn. Cô thấy sống mũi mình cay cay, lại gọi một tiếng: “Anh ơi!”
Lần này Chu Diễn Chiếu không trả lời cô, có lẽ anh ta mải nghĩ gì đó, vẫn đang ngẩn ngơ xuất thần. Một lúc sau anh ta mới ngẩng đầu lên, từ từ đưa mắt nhìn cô. Chu Tiểu Manh nói: “Bây giờ chúng ta đi luôn đi.”
“Đừng ngốc thế, giờ khắp thành phố toàn là cảnh sát.” Chu Diễn Chiếu an ủi cô: “Đợi mấy ngày nữa cũng thế thôi.” Anh ta chỉnh lại mép chăn cho cô: “Đừng lo về Tiêu Tư Trí, đến lúc ấy anh sẽ đánh lạc hướng nó.” Chu Tiểu Manh ngây người ra, rồi hỏi: “Còn bố thì sao?”
“Tiểu Quang sẽ chăm sóc ông ấy.” Chu Diễn Chiếu có vẻ phi