Đại lễ tiến hành coi như thuận lợi, Hoàng Thượng đứng trên lễ đài cao, nhìn tôi hơi ngẩn ngơ, hình như người đứng trên đó không phải là Hoàng Thượng, mà là Thừa Đức của hai mươi năm sau.
Lúc đi ngang qua Thừa Đức, nhìn xuyên qua rèm châu, tôi lén nhìn anh ta một cái, tên đó vẫn dáng vẻ hoàng tử phong độ nhẹ nhàng, trên mặt nở cụ cười hòa nhã. Nhưng không biết tại sao, tôi cảm thấy vẻ mặt anh ta không giống lúc trước, hơi nhợt nhạt.
Quỹ đạo ban đầu vốn không phải được thiết kế như vậy sao? Phía trước chẳng qua chỉ là không cẩn thận rẽ qua một chỗ ngoặt nhỏ mà thôi.
Tiến hành xong đại lễ, sau đó là tế trời, tế tổ tiên v.v… Tôi mệt đễn nỗi tuột máu, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ, mệt đi, mệt đi, dù sao thì cũng không phải một mình tôi mệt, Dù tốt dù xấu tôi cũng là một thanh niên chưa đầy hai mươi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi đã mệt như thế này, lão hoàng đế trung niên đó nhất định càng mệt chịu không thấu. Tốt nhất là lão mệt chết luôn đi, tôi thà làm góa phụ. Dù mệt đến không chết, cũng mệt đến nỗi lão một tháng leo lên giường không nổi!
Chật vật mãi mới đối phó xong phần bên ngoài, ở trong cung còn một buổi tương tự như tiệc tối gặp gỡ gia đình đang đợi tôi. Tôi có hơi ngạc nhiên, càng bực bội hơn khi dường như chỉ có mình tôi là mệt, còn lão hoàng đế đó vẫn vẻ mặt hồng hào, dáng vẻ chẳng chút mệt mỏi gì hết, tôi lại hoài nghi, lão này thật là sắp 50 tuổi sao?
Trong lòng rất bực bội, nên có chút cam chịu, ra sức uống rượu, bất kể ai đến kính rượu tôi đều uống sạch sẽ, chỉ uống thôi thái hậu cười nói tôi: “Thật là đứa trẻ hiền lành!”
Thừa Đức ngồi phía dưới cách chỗ tôi không xa, nhưng tôi lại không dám nhìn anh ta, sợ người khác nhìn ra sơ hở gì, cuối cùng một lần tôi chịu không nổi, lén nhìn anh ta một cái, vậy mà phát hiện ra anh ta cười rất rực rỡ, khẽ giọng cười nói với các huynh đệ bên cạnh, thật là thoải mái! Chả lẽ chỉ có mình tôi là buồn bực.
Có lẽ anh ta giết công chúa giả kia không phải là vì cứu tôi, chỉ là vì anh ta đã biết âm mưu của anh ta đã bại lộ mà thôi.
Tôi không phải là có hơi quá đa tình không? Nghĩ đến đây, tôi càng buồn bực.
Tuy tôi rất không hài lòng, nhưng tiệc tối tan vẫn là lúc thái hậu nói mệt mỏi, tôi quay về tẩm cung của mình. Đương nhiên, với tư cách là tân lang hôm nay, lão hoàng đế đó cũng muốn ngủ ở chỗ tôi.
Tôi khó chịu, chỉ ước đi cả đời cũng không đến cuối đường. Nhưng lúc cách tẩm cung không đến 100 mét, Tôi chỉ ước có thể chạy ngay về, tại sao? Vì tôi đột nhiên muốn đi nhà xí.
Đúng! Tôi muốn đi nhà xí, mà không chỉ đi một lần, nói cho lịch sự một chút tôi đột nhiên bị đi tả, nói thô tục một chút, tôi bị tiêu chảy!
Hoàng đế đứng trong điện của tôi, gọi thái y cho tôi, sau đó dời giá đến cung của hoàng hậu.
Ngồi trên cái bô, bụng tôi tuy rất không dễ chịu, nhưng trong lòng lại rất vui.
Trận tiêu chảy này đến sáng ngày thứ hai mới khỏi, người tôi gầy rạc đi, thái y nói có thể tôi là vì không hợp thủy thổ, tôi nghĩ, tôi đã đến Phồn Đô được mấy ngày rồi, tại sao cứ hôm qua là thủy thổ không hợp chứ? Chả lẽ tôi uống không được nước trong hoàng cung này?
Thái hậu, hoàng đế đều phái người đến thăm hỏi tôi, Tả hoàng hậu còn đích thân đến thăm tôi, tôi cảm thấy hơi ngại, bạn xem, tôi bệnh đều không biết chọn lúc bệnh, các mĩ nhân khác của người ta mỗi khi bênh đều là đau tim hay cái gì đại loại như thế, sao đến chỗ tôi thì thành tiêu chảy chứ? Cái này bảo tôi làm sao mà nói ra chứ.
Nhưng mà cũng tốt, dù sao cũng tránh được đêm động phòng hoa chúc với lão hoàng đế, nhưng lại bắt đầu thấy lo âu sau đó, cái bụng không thể đau cả năm, đừng nói là không nói trước, tôi cũng chẳng có nhiều thịt để mà giảm bớt!
Hai ngày sau, vì bụng tôi tuy đã khỏi, thủy thổ không hợp lại thay đổi, trên người tôi nổi cái mụn đỏ, thái y nói đúng là thủy thổ không hợp! Nhưng tôi vẫn có chút khó hiểu, tại sao tôi sau khi uống trà của Vãn Nguyệt rót thì thành thủy thổ không hợp chứ? (Sao tui nghi dzụ nì có tên Thừa Đức nhún tay vào qué ^^)
Lão vua cũng đành chịu, chẳng qua là trong cung cũng còn rất nhiều mỹ nhân, làm sao mà không háo sắc, chỉ sai người nhắn lời cho tôi, cứ dưỡng bệnh.
Đêm nay, tôi đang nướng áp chảo trên giường, trong lòng tính toán làm sao sớm có thể thoát ra cái lồng chim này, thì cảm thấy có chút không ổn, lật người qua phía mép giường vừa nhìn lên, hoảng hồn suýt chút nữa ngất xỉu, một bóng người mờ mờ đang ngồi trên mép giường của tôi, tôi còn chưa kịp la lên, tay của hắn đã bịt miệng tôi lại, tôi nhìn chăm chú, đích thị là tên Thừa Đức.
Hắn thấy tôi đã nhận ra hắn, khẽ giọng cười, thả tay ra.
“Anh không muốn sống sao? Đây là nơi anh đến được sao?” tôi nói nhỏ.
Thừa Đức khẽ cười nói: “Sao không thể đến chứ? Hoàng cung nước Chu các cô ta đều có thể tự do ra vào, đừng nói chi là địa bàn của ta.”
Hắn nói xong thì cởi giày ra, đặt phía đầu giường, tự mình vượt qua tôi đến phía trong giường.
Tôi càng hoảng sợ! Choáng váng, cái này mà bị người khác nhìn thấy, không phải là bắt kẻ thông dâm điển hình trên giường sao.
Tôi ngồi dậy, sau đó đạp Thừa Đức trên giường một cái, dùng ta bóp cổ hắn, làm ra dáng vẻ hung dữ, nghiến răng hỏi: “Nói! Có phải anh đưa thuốc cho bọn đầy tớ không?”
Thừa Đức cười gật đầu, gỡ tay tôi ra, đến sát bên tai tôi nói: “Không như thế làm sao có thể để nàng có những ngày ung dung tự tại như vậy?” (hehe… nghi đâu là có đó mè ^^).
“Những ngày ung dung tự tại? Vậy những cái mụn đầy mặt đầy người tôi?”
Cái mỏ ấm nóng của anh ta gần như muốn kề sát rạt bên tai tôi, cảm giác nhột nhột ngứa ngứa, tôi hơi không thoải mái, vội né đầu ra. Thừa Đức nâng mặt tôi lên, nương theo ánh đèn lờ mờ xuyên qua rèm, chăm chú nhìn, sau đó chép miệng, nhẹ cười: “Vốn đã không xinh đẹp, bây giờ lại càng xấu!”
Vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác!
Tôi hơi nổi cáu, vừa tính đạp cho anh ta một cái biết tay, anh ta lại nói sát bên tai tôi: “Nào, cởi ra cho ta xem, có phải hiệu quả tốt như vậy không.” Nói xong, tay còn muốn cởi đồ của tôi.
Tôi lật đật né hắn xa một chút, tức giận nói: “Anh không muốn sống hả? Để người khác nhìn thấy chúng ta có nói cũng không nói được!”
“Sợ người khác nàng còn không đến gần ta một chút, nói lớn như vậy nàng không sợ mấy cung nữ bên ngoài nghe được à?”
Hèn chi anh ta cứ kê miệng đến sát bên tai tôi mới nói, thì ra là sợ người bên ngoài nghe được, xem ra tôi trách oan anh ta rồi, tôi không vững tâm nhìn ra bên ngoài, đành ngồi kế bên anh ta, vừa tính mở miệng, anh ta lại sáp đến, khẽ giọng nói: “Muốn nói gì vậy? đến gần một chút rồi nói.” Nói xong thì tiến sát đến bên tai tôi.
Tôi dở khóc dở cười, đành đến gần hỏi: “Công chúa giả đó là anh giết hả?”
Thừa Đức gật đầu.
“Tại sao vậy?”
Thừa Đức trợn mắt nhìn tôi, nói: “Nàng thật không biết? Nếu không phải vì giữ lại cái đầu của nàng, ta cần gì phải giết cô ta?”
Tuy có nghĩ đến chuyện này, nhưng nghe chính miệng Thừa Đức nói, trong lòng có chút hạnh phúc.
Thừa Đức đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: “thật ra ngay từ đầu chỉ định bảo vệ tính mạng của nàng là xong, nhưng mà……” đang nói thì ôm tôi vào lòng, tôi vùng ra, nhận ra anh ta ôm rất mạnh, nên đành thôi.
“Hôm đó khi thấy nàng mặc lễ phục đỏ thẫm đi với hắn, ta nhận ra…… vẫn là buông không được, cả đời này…… nàng đừng mong với người khác, ai cũng không được!” Thừa Đức khẽ giọng nói.
Cả đời, có thể cả đời sao? Cuộc đời của tôi không phải ở đây.
Tôi vùng ra khỏi ngực của Thừa Đức, “Anh đã có thể dễ dàng vào đây, thì cũng dễ dàng cứu em ra, có được không?”
Thừa Đức lẳng lặng nhìn tôi, không nói gì hết.
“Cầu xin anh, hãy đem em ra khỏi đây đi, anh cũng không muốn em trở thành vợ bé của cha anh, đúng không?” tôi nói một cách thảm thương.
Thừa Đức lắc lắc đầu, kề sát bên tai tôi nói: “Không muốn, ai cũng không thể chạm đến nàng, người khác không được, ông ta càng không được.”
“Vậy thì đưa em ra ngoài đi.”
“Cũng không được!”
“Tại sao?”
“Vì ta không muốn chết.” Thừa Đức nói xong, đột nhiên cười.
Tôi từng nghĩ qua, nếu cứu tôi ra ngoài, có thể Thừa Đức sẽ bị lão vua hoài nghi, nhưng cũng không đến nỗi anh ta phải chết, tôi nhìn Thừa Đức vẻ không tin.
“Hừ, nàng thật vô lương tâm, không nghĩ đến ta chút nào.” Thừa Đức thở dài, “Cho dù nha đầu vô lương tâm như nàng không để ý đến ta, nhưng những thị nữ đó của nàng cũng không quan tâm sao? Không duyên không cớ bỗng nhiên nàng mất tiêu, đừng nói những người trong cung này không sống được, mà bên ngoài còn không biết phải có bao nhiêu người bị liên lụy, nàng nhẫn tâm sao?”
Thừa Đức nói một hồi tôi có chút bối rối và lo lắng, lúc mới đến thế giới này chỉ là nghĩ mình đến đây ăn uống vui chơi thôi, đối với bọn Tố Nhi ngược lại cũng không bận tâm lắm, lần trước ở Ngũ Ngưu Trấn nhân lúc chạy trốn cũng không nghĩ nhiều đến sự an nguy của bọn họ, nhưng bây giờ ở đây lâu, bọn họ lại khăng khăng ở lại với tôi, nếu biết rõ mình chạy trốn sẽ mang đến tai họa cho bọn họ mà vẫn còn chạy trốn, e rằng cả đời này của tôi cũng đừng mong sống yên ổn.
“Nói như vậy tôi phải ngoan ngoãn ở lại đây rồi?” tôi không cam lòng hỏi.
Thừa Đức gật đầu, có vẻ đồng tình với cách nói của tôi: “Ừ, ở lại, e rằng phải ở cả đời rồi.”
Cả đời, lại là cả đời, bà mày ở đây nhiều nhất là một năm! Nghĩ đến đây lòng tôi miễn cưỡng dễ chịu một chút.
“Đúng rồi, còn Diệp Phàm? Nó sao rồi?”
“Diệp Phàm? Tên nhóc đó hả?”
Tên nhóc? Tôi nghe lầm chăng, Diệp Phàm từ khi nào trở thành con trai vậy? Nó là một cô nương không thích nói mà.
Thừa Đức nhìn vẻ mặt cực ngố của tôi, cúi đầu cười thầm, nói: “Nàng thật là ngốc, thật là không nhìn ra nó là một đứa con trai?”
Tôi ngẩn người gật đầu, thật nhìn không ra, một đứa bé trai xinh đẹp vậy tôi không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng trên tiểu thuyết đều nói nữ cải nam trang, con trai cải trang thành con gái rất ít.
Thừa Đức làm ra vẻ đành chịu dùng tay xoa trán, khẽ giọng nói: “Ta hối hận rồi, lúc đầu tưởng nàng thông minh sáng dạ mới giữ nàng lại, không ngờ nàng là một nha đầu ngốc như vậy! Ta nhìn nhầm rồi, hối hận, thật hối hận!”
Tôi nguýt anh ta một cái, xấu hổ nói: “Mặc kệ nó là trai hay gái, em chỉ hỏi anh nó thế nào rồi?”
“Còn sống! Sống rất tốt.”
“Thật không?” tôi nhịn không được vẻ mặt mừng rỡ, tốt quá rồi, Diệp Phàm không sao. Lại nhớ tới Nam Cung Việt, nhưng không biết phải mở miệng với Thừa Đức thế nào, “Thế…… thế……”
Thừa Đức liếc tôi một cái, hình như đoán được tôi muốn hỏi gì, vẻ mặt có chút không vui, lạnh lùng nói: “Muốn hỏi Nam Cung Việt chứ gì?”
Tôi hơi chột dạ nhìn Thừa Đức, nhưng lại nghĩ tôi chột dạ cái gì chứ, lập tức ngẩng cằm lên, không chịu yếu thế nhìn lại anh ta, miệng còn hừ một tiếng để tăng thêm khí thế.
Thừa Đức thấy tôi phản ứng như vậy, xìu xuống, ôm tôi từ phía sau, “Đừng có vô lương tâm như vậy, Vinh nhi (1)” Thừa Đức mềm giọng nói, dùng tay chỉ nhẹ vào ngực trái của tôi, “Chỗ này…… chỉ có thể có một mình ta thôi.”
Giọng trầm ấm dịu dàng của anh ta, vang bên tai tôi, khiến tim tôi cũng đập thình thịch, dường như ngón tay anh ta mỗi lầ