Tức giận cùng dục vọng cùng nhau vọt tới đỉnh đầu, trở lại chảy tới hạ thân, hắn đối với Ngụy Mễ Miễn tràn đầy bạo ngược kích động.
Ngụy Mễ Miễn dựa vào trực giác phát hiện có gì không tốt, vừa xoay người liền muốn vọt đến cánh cửa, vừa rồi cô là người cuối cùng bước vào, cô quên không khóa cửa.
Nhưng Dương Tuấn Văn sẽ để cho cô chạy trốn sao?
Uông Thục Kỳ còn chuẩn bị rượu, một rót hết, dù không tình nguyện thế nào, cũng sẽ trung thực nghe lời.
Công việc phòng kế toán, đúng là lợi hại thật, lão tổng có kế hoạch gì, cũng từ sổ sách đẩy lên cân nhắc một hai, Uông Thục Kỳ biết tin du lịch sớm mấy ngày, nhanh chóng động tay chân, cố ý muốn cho Dương Tuấn Văn như ý nguyện.
Loại dục vọng, tránh không bằng phòng, Uông Thục Kỳ tính toán rất tinh, cô cảm thấy Dương Tuấn Văn chỉ là tính tình trẻ con mà thôi, có một món đồ chơi, chưa có được thì sẽ nhớ mãi không quên , đợi đến chân chính tới tay, còn có giá trị gì?
Thế là, trước đó cô cho Dương Tuấn Văn uống một ly rượu, sau đó thả hắn đi tìm Ngụy Mễ Miễn.
Lý Túc ở đây, Uông Thục Kỳ dám ngăn trở anh, quấn lấy anh, không phải aqnư chiều thì là trà chiều. Khóa trình cái gì, buổi tối mới bắt đầu, lúc này các người ở các phòng vẫn còn trên đường tới, người tới trước của cũng đều đi chơi hết cả rồi, số lượng ở lại phòng đã ít lại càng ít.
Dương Tuấn Văn nhất định có thể giở trò.
Trong phòng, Ngụy Mễ Miễn đã bị mấy cái tát, bị đá vào hông một cái.
"Ta để cho ngươi chạy! Để cho ngươi chạy! Ngụy Mễ Miễn, ngươi chạy nữa đi!"
Gầm rú, ẩu đả.
Dương Tuấn Văn trong đầu thật ra thì không còn bao nhiêu lý trí, hắn chỉ muốn đem Ngụy Mễ Miễn đặt phía dưới, đạt được ước muốn là tốt rồi, cô càng chống cự chỉ khiến hắn thêm tức giận mà thôi.
Uông Thục Kỳ hạ thuốc quá nặng, truy căn cứu đế, thật ra thì cô cũng chỉ là đem Dương Tuấn Văn làm thành vật thí nghiệm, dùng nửa tâm tình vui đùa làm chuyện này, đối với cô mà nói, điều này cũng cũng chỉ là trò chơi đầu tiên.
Dù sao người bị thương cũng không phải cô, có sao đâu.
Nhưng Dương Tuấn Văn nơi này thật sự quá ồn rồi, làm cho phòng sát vách mọi người ý thức được có cái gì không đúng.
Hừm hừm, phòng sát vách chính là căn phòng của Trình Hiểu Huy cùng Ôn Khả Khâm ở.
"Bạo hành gia đình?"
"Chớ dại dột, tầng lầu này đã được công ty bao trọn, không có người khác, phòng vợ chồng ở một lầu khác, phòng tình nhân lầu này hiện tại vào ở chỉ có chúng ta, hơn nữa sát vách chỉ có một người ở. . . . . ."
" Cái vị thiếu gia kia ở Cửa hàng bán lẻ? Có lẽ là đang xem TV à?"
"Nghe không giống" Trình Hiểu Huy từ trên giường xuống, vội vã mặc quần áo, "Em nghe có tiếng gọi tên Mễ Miễn, anh mau gọi điện thoại cho Lý Túc, em qua xem một chút."
Ôn Khả Khâm kéo cô lại, "Anh đi xem thử, em tìm Lý Túc đi."
Sát vách đang bạo lực tương hướng, Ôn Khả Khâm đường đường là một đại nam nhân nếu ra mắt thì hơn hẳn Trinh Hiểu Huy , huống chi Ôn Khả Khâm làm sao có thể cho phép Trình Hiểu Huy đến gần?
*Tương hướng: một phía đối với một phía.
Ôn Khả Khâm mặc quần đi ra ngoài, Trình Hiểu Huy nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Túc.
Khi Lý Túc nhận được điện thoại, là khi anh đưa lưng về phía Uông Thục Kỳ , nghe Trình Hiểu Huy nói chuyện, trên mặt anh không hề biến sắc, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn về hướng Uông Thục Kỳ.
Uông Thục Kỳ đang lặng lẽ bỏ thứ gì đấy vào chén trà của anh.
Cô rộng lượng để cho Dương Tuấn Văn đi ăn chả, dĩ nhiên, cô cảm thấy có qua có lại mới công bằng, cho nên cô đã xuống tay đối với Lý Túc.
Thuốc rất đúng mực, hai giọt mà thôi.
Lúc nãy cô thêm vào rượu của Dương Tuấn Văn, nhưng có chừng năm giọt.
Thuốc kia đúng là hàng cao cấp, một ít giọt như vậy giá cũng hơn một ngàn, cái bình nhỏ của cô cũng gần mười giọt, cho thấy cô đối với Dương Tuấn Văn rất hào phóng đúng không.
Lý Túc mắt thấy Uông Thục Kỳ bỏ thuốc, sau đó Lý Túc cúp điện thoại, xoay người bưng ly trà sữa lên.
Vị trí bàn này rất kín đáo, khoảng thời gian này khách cũng ít, căn bản sẽ không chú ý đến Lý Túc tới chỗ này.
Lý Túc cầm ly trà sữa kia lên, muốn người phục vụ đậy nắp, đồng thời, anh nắm tay Uông Thục Kỳ. . . . . . Lặng lẽ, đổi với cái ly đã để sẵn trong túi.
Lý Túc nhẹ nói: "Nơi này không tiện lắm, đến phòng đi, cô thấy như thế nào?"
Anh dẫn người đi lên lầu, lối đi nhỏ bên trái là phòng số lẻ, bên phải là phòng số chẵn, mà phòng của Lý Túc và Ngụy Mễ Miễn là phòng số chẵn, đối diện, chính là phòng của Ôn Khả Khâm và Trình Hiểu Huy.
Sắc mặt của Uông Thục Kỳ có chút không tốt.
Không đợi cô kịp phản ứng, một tay Lý Túc đã kéo tay cô đặt lên trên tường, một tay kia từ trong túi tiền lấy ra bình thuốc, mở nắp ra, lấy ra một viên, anh không bỏ vào ly nước mà muốn bỏ trực tiếp vào miệng Uông Thục Kỳ.
Uông Thục Kỳ trực giác muốn thét lớn, đương nhiên phải há mồm thật to, vừa lúc dễ dàng cho Lý Túc động thủ.
Nuốt thuốc rồi, Uông Thục Kỳ mới phản ứng được, nhưng lại không kịp.
Dược hiệu rất mạnh, trong đầu cô chỉ có màu đỏ rực, nóng hổi, Lý Túc mở cửa phòng Dương Tuấn Văn, bên trong, Ôn Khả Khâm đang xông tới giữ Ngụy Mễ Miễn thật nhanh, còn Dương Tuấn Văn bị Trình Hiểu Huy đánh cho một thân nhếch nhác nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ hung ác như dã thú.
Lý Túc đẩy mạnh Uông Thục Kỳ vào phòng, Trình Hiểu Huy nhanh chóng là lách người ra ngoài .
Bên trong cô nam quả nữ, cả hai đều bị hạ thuốc, tự nhiên bọn chúng sẽ có việc vui.
"Vào phòng xem Ngụy Mễ Miễn như thế nào đi, cô ấy bị tên kia đánh đánh mấy lần đấy." Ôn Khả Khâm vội vàng giao người.
Do bị giật mình quá độ Ngụy Mễ Miễn co rúc ở trong ngực Lý Túc, run lẩy bẩy, quả thật muốn làm cho Lý Túc đau lòng chết, lập tức mang theo bảo bối trở về phòng.
Trong phòng có chuẩn bị hộp sơ cứu.
Ngồi ở trên ghế sa lon Lý Túc ôm NgụyMễ Miễn vào trong ngực, nhẹ nhàng cởi quần áo của cô.
Gò má Ngụy Mễ Miễn đã sưng lên, cho thấy lúc bị đánh sức lực nặng bao nhiêu.
Cùi chỏ, xương quai xanh, bắp chân, đầu gối, đều có một chút sát thương, có chút còn rướm máu ra ngoài, không phải do bị đánh, mà là lúc chạy trốn lúc bị bắt trở lại, khiến cho trầy trụa.
Vết thương tụ máu như thế này đến ngày mai sẽ có màu sắc sặc sỡ lắm đây, haizz .
Lý Túc đau lòng, bây giờ anh rất muốn giết người, bảo bối mà anh hằng ngày vẫn nâng niu trong tay, tụ nhiên lại bị đối đãi thô bạo như vậy!
Ngụy Mễ Miễn vẫn còn sững sờ, vẻ mặt ngơ ngác, mờ mịt, như người mất hồn.
Mãi cho đến Lý Túc cởi đồ công sở trên người cô ra, thấy trên eo, bắp đùi ủa cô có hai vết bầm lớn đã nổi lên, Lý Túc dùng túi nước nóng nhẹ nhàng chườm cho cô, cái nóng khiến cô kích thích, phải chăng vì vậy mà cô “hồi hồn”?.
"Lý Túc?" Cô tưởng mình đã kêu thành tiếng, nhưng kỳ thật chỉ là đôi môi run lời nói nhẹ như hơi thở mà thôi.
Nhưng Lý Túc phát hiện, anh luôn chú ý đến phản ứng của Mễ Miễn nhà anh.
"Là anh, anh ở đây."
"Anh ở đây sao?"
"Là anh, chỉ có anh ở đây thôi."
" Vừa rồi thật là đáng sợ. . . . . . Rât kỳ lạ, hắn ta giống như trên ti vi lắm, cái loại ,à bị ác quỷ nhập vào người gì đó, vừa kêu vừa thét . . . . . ."
"Hiện tại đã không còn rồi, không sao đâu."
"Không sao?"
"Không sao." Lý Túc cẩn thận ôm chặt Mễ Miễn, "Có anh ở đây."
Ngựy Mễ Miễn khóc liên tục không ngừng, đến khi Ngụy Mễ Miễn bình tĩnh lại, đã qua nửa giờ, Lí Túc nghe ừng ực vừa vang lên.
Ưmh, Ngụy Mễ Miễn đói bụng rồi.
Lý Túc gọi điện thoại bảo phục vụ đưa bữa ăn tới phòng, sau khi cúp điện thoại lại hỏi Ngụy Mễ Miễn có muốn đi tắm hay không, tắm rửa bớt mồ hôi bụi bặm đi.
Ngụy Mễ Miễn níu lấy chéo áo của anh.
Mặc kệ làm cái gì cũng không đáng kể, tóm lại, bây giờ cô không muốn Lý Túc biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Như được món hời, Lý Túc cúi đầu nở nụ cười, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ôm Ngụy Mễ Miễn vào phòng tắm, mở nước nóng, chuẩn bị đồ dùng tắm rửa.
Ngụy Mễ Miễn luôn bám theo anh sát gót.
Cô sợ khoảng thời gian lúc nãy, cô thật sự không muốn nhớ lại, lúc trước cô còn muốn chạy trốn khỏi Lý Túc nhưng nay thì hết rồi, không dám đi đâu nữa.
Lý Túc cũng sẽ không nhắc lại chuyện này.
Trước dùng vòi sen tắm giúp toàn thân Ngụy Mễ Miễn ướt nhẹp, ít nhất cũng làm sạch tấm thân đầy mồ hôi của cô, Lý Túc cũng lột sạch y phục của mình, đi vào phòng tắm, trong không gian đầy hơi nước như vậy, cái gì cũng như ẩn như hiện.
Bên ngoài chuông điện nhẹ vang lên, phục vụ đưa bữa ăn đến.
Lý Túc chỉ lấy khăn tắm quấn bên hông chuẩn bị đi ra, Ngụy Mễ Miễn dĩ nhiên cũng muốn đi theo, Lý Túc hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cầm áo choàng tắm bọc chặt Mễ Miễn lại rồi cùng ra ngoài.
Người phục vụ mang thức ăn đến nhìn rất chuẩn nha, từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu, nhanh chóng đẩy xe thức ăn đi vào, sau bày hết bát đĩa, lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Lý Túc nhìn xuống, có cháo, có điểm tâm, bar au hai thịt, nhưng không có canh.
"Em cầm chén cháo lên đi." Anh lo lắng Ngụy Mễ Miễn đói bụng, chờ một lát choáng váng trong phòng tắm thì làm thế nào.
Lý Túc ôm Ngụy Mễ Miễn cùng cháo cùng nhau mang vào phòng tắm, Ngụy Mễ Miễn tắm rửa, cô vào bồn tắm ngâm người, cô còn đang cầm một chén cháo.
Lý Túc là đánh nhanh thắng nhanh, rất nhanh cũng đi theo đi vào trong bồn tắm, dính vào bên cạnh Ngụy Mễ Miễn.
Khuôn mặt khóc lóc đờ đẫn của Ngụy Mễ Miễn đã biến mất, hiện tại lại dính hạt cơm.
"Em đúng là con thỏ chỉ biết ăn cỏ mà." Lý Túc vốn là muốn dùng tay lau, nhưng thật sự nhịn không được, liền cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm đi.
"Ừ. . . . . ." Ngụy Mễ Miễn rầm rì, không tránh không né,
"Về sau thấy hai người kia,có thể chạy xa bao nhiêu được thì chạy, biết không?" Lý Túc dặn dò. Bị thua thiệt nhiều, Ngụy Mễ Miễn dĩ nhiên gật đầu.
Lí Túc lại đút cho cô vài hớp cháo, còn hôn cô đến mấy lần.
Nhìn Ngụy Mễ Miễn muốn gì được đó, Lý Túc bắt đầu tính nợ cũ, "Em trốn việc, còn bỏ đi mà không nói tiếng nào, rốt cuộc là em đã chạy đi đâu thế?"
"Chạy về tìm mẹ, còn ăn trưa với anh của anh đấy." Ngụy Mễ Miễn thành thật khai báo.
Lý Túc híp mắt, "Mễ Miễn tức giận? Không thích ông xã rồi hả ? Hả?"
"Làm gì có chuyện không thích chứ. . . . . ." Ngụy Mễ Miễn mềm nhũn oán trách, "Em không biết tại sao anh lại kì quái như vậy… giống như là tự nhiên không vui vậy.”
Lý Túc sửng sốt một chút.
Ngụy Mễ Miễn biết anh mất hứng, biết anh đang lo lắng.
Đây mới thật là cái chậm chạp của nàng dâu nhỏ?
Ngụy Mễ Miễn kháng nghị, "Anh đột nhiên trở nên kỳ quái thế kia, làm sao mà không phát hiện chứ! Anh mau khai ra, rốt cuộc tại sao mất hứng như vậy!"
"Thật ra anh rất lo lắng, lo lắng em không hề yêu anh" Lý Túc nhỏ giọng nói: "Uông Thục Kỳ ở trong công ty tung tin đồn, anh cũng đã đi hỏi cô ta rồi, cô ta nói, cha đẻ của em giữ lại một khoản tiền, chỉ định cho trưởng tôn, nói cách khác, nếu như Mễ Miễn sinh hạ con trai, là có thể lấy được số tiền kia."