Dương trạch có mối liện hệ chặt chẽ với Uông trạch, thế nên Uông trạch cũng vô tình mà biết được chuyện này.
Chủ yếu là bởi vì, đứa con mang dòng họ này nhưng thực chất lại là máu mủ của dòng họ khác, ở trong mắt người lớn, họ e là dòng họ biến dời, loạn luân máu mủ thì làm thế nào?
“Nguỵ gia chỉ còn lại hai mẹ con họ, muốn cháu trai mang họ mình cũng là điều hợp tình hợp lý.”
“Vạn nhất con trai họ Nguỵ yêu con gái họ Lý thì làm sao, không cầm giấy tờ ra ngoài thì làm sao mà biết họ là anh chị em cơ chứ?”
“Ôi chao, ông già, ông lo xa quá rồi đấy!” mẹ Uông che miệng cười, “Chuyện của Nguỵ gia, thì Uông gia chúng ta liên quan gì chứ, chỉ là tán gẫu thôi mà, dù sao con giá nhà chúng ta với con trai Dương gia không xảy ra chuyện này là được rồi.”
Uông Thục Kỳ và Dương Tuấn Văn là thanh mai trúc mã chân chính, trong mắt những người thế hệ trước bọn họ chỉ còn thiếu một cái lễ thành hôn nữa mà thôi.
Uông Thục Kỳ dịu dàng ngồi một bên ăn bánh ngọt, rất thông minh im lặng nghe cái đềtài này, không đưa ra bất kì phán xét cũng như đánh giá nào, tránh để ba Uông càu nhàu, tranh cãi.
Nhưng trong lòng, cô thực sự không chịu được, có cái gì cứ nghẹn nghẹn nơi cổ, khiến cho cí bánh ngọt ra không được mà vào cũng không xong, buồn bực trong lòng càng tăng thêm.
Dám dụ dỗ vị hôn phu của cô, bây giờ còn dây dưa không chịu dứt…
Nguỵ Mễ Miễn là một người phụ nữ thấp kém, trái ôm phải ẵm còn giả vờ ngây thơ.
Chiếc nĩa nhỏ nhẹ nhàng cắt xuống một nhát lại một nhát, cuối cùng cũng làm cho cái bánh ngọt chia thành những miếng cực nhỏ (gần nát bét rồi đấy ạ), sau đó Uông Thục Kỳ dùng nĩa cắm xuống, nghiến răng nhai bánh ngọt tựa hồ cô nghĩ rằng mình đang nhai Nguỵ Mễ Miễn, một miếng nhỏ thêm một miếng nhỏ nữa đi từ từ vào miệng Uông Thục Kỳ.
Cô hy vọng kết quả của Nguỵ Mễ Miễn cũng như cái bánh ngọt đã nát này.
Sau ngày ấy, Nguỵ Mễ Miễn từ sáng đến tối đều dính lấy cô, cô thực sự đã bị Lý Túc bao vây mất rồi.
Lý Túc vẫn bộn bề công việc như cũ, hoặc là đi sớm về trễ, không thì cũng ngủ rất trễ, nhưng không hề có việc anh ở luôn bên ngoài không về, cơ mà không tới ngày nghỉ thì sẽ không thấy được Lý Túc ở trong phòng, giống như nơi này của anh chỉ để tắm và ngủ.
Nhưng khi Nguỵ Mễ Miễn rời giiường, lúc nào cũng thấy một tờ giấy được dán trên tủ lạnh, bên trong tủ lạnh là những thức ăn Lý Túc chuẩn bị sẵn, Nguỵ Mễ Miễn thích ăn nhiều nấm, Nguỵ Mễ Miễn thích uống nước ép trái cây, Nguỵ Mễ Miễn thích ăn cơm hơn tất cả, Nguỵ Mễ Miễn thích ăn cá nguội, Nguỵ Mễ Miễn thích buổi điểm tâm có cái này cái kia đủ dinh dưỡng lại đầy mĩ vị.
Cơm trưa được đưa trực tiếp tới công ty, ngoại trừ phần ăn của Mễ Miễn, còn đưa thêm vài phần tới, gọi là hối lộ miệng của bọn họ trước.
Thế là cả phòng quan hệ xã hội đều nghiêng về - một bên ủng hộ Lý Túc.
Bữa ăn tối, thỉnh thoảng Nguỵ Mễ Miễn sẽ đi bộ đến quán ăn, có lúc sẽ gặp được Lý Túc trong phòng bếp, hoặc đang bận rộn giao thiệp,có lúc sẽ không gặp, bởi vì anh còn có việc ở phòng nghiệp vụ.
Nhưng bất kể có gặp Lý Túc hay không, Nguỵ Mễ Miễn cũng bị đám nhân viên quán ăn nhiệt tình lôi kéo, hoặc là thử món ăn mới, hoặc là tách một bàn bên ngoài cho Mễ Miễn ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Nguỵ Mễ Miễn vội vàng giúp mọi người rửa chén, dọn bàn hoặc quét dọn, vừa không quấy nhiễu phòng bếp, cũng không đụng đến quầy thu ngân, lại có thể giúp mọi người chút công sức.
Vì bị hối lộ thức ăn thế nên, phòng quan hệ xã hội thất thủ, lại kéo theo phòng nghiệp vụ thất thủ, sau đó đến lão tổng của công ty, trong một tháng ngày nào cũng được vui vẻ mà ăn đồ ăn ngon, món nào trong thực đơn cũng bị ông chỉ điểm ăn tất, sau khi thoả mãn mới lấy danh nghĩa của công ty ký hợp đồng, sau này nhân viên công ty giải trí Nam Thạch sẽ ăn thức ăn của quán ăn Lý Túc mang tới, công ty sẽ bố trí nhà ăn cho nhân viên đồng thời tiền thuê sẽ giảm một nửa.
Động tác Lý Túc nhanh nhẹn, nhanh chóng cùng chủ quán ăn bàn bạc, bước tiến lần này có ảnh hưởng trực tiếp đến tiền lương của người quản lý như anh, anh lại có cổ phần trong tiệm ăn này, đem số tiền của cổ phần này gửi vào ngân hàng, tốc độ tiền tăng cao đến không ngờ.
“Mễ Miễn của mình chỉ quả nhiên mang may mắn đến.”
Ngày nghỉ, Lý Túc lười biếng ngồi phịch xuống so pha, đem Nguỵ Mễ Miễn ôm vào trong ngực, cắn cắn gương mặt mềm mại của cô một cái lại một cái, tiếp theo hà tay xuống xoa nhẹ cái em nhỏ của cô.
Nguỵ Mễ Miễn sợ nhột, chỉ có thể la lên nho nhỏ cầu xin tha thứ.
Một tay Lý Túc giữ cô thật chặt, còn một tay thì chậm chậm đùa giỡn cô.
Người cô có chút thịt, chẳng phải gầy, độ đàn hồi của da cô rất tốt, lại trắng nõn, mềm mại, vừa sờ đến, thì đã không dứt ra đựơc tựa như bị nam châm hút vậy, ngửi một tí, người cô có mùi sữa, giống như mùi của em bé, Lý Túc luôn vừa cắn cắn cô lại vừa dùng chóp mũi đâm đâm cô.
Nguỵ Mễ Miễn chơi đùa mệt mỏ dùng đôi mắt ngập nước đen nhanh uỷ khuất vạn phần nhìn anh chớp chớp mắt, khó khăn lôi lòng thương hại của anh ra.
Anh đại nhân đai lương buông tha cho Mễ Miễn, sau đó túm chặt lấy tay, chân cô, cùng nhau nằm trên ghế sopha.
Cơ hồ cả người đều dính lấy nhau, Nguỵ Mễ Miễn xấu hổ, ngay cả chóp mũi cũng nóng lên.
Tay Lý Túc vuốt ve trên đỉnh ngực nhỏ nhắn của cô.
Nơi đó xúc cảm cực tốt.
Nguỵ Mễ Miễn đáng thương vừa xấu hổ vừa quẫn bách, lại tự trách mình buổi sáng không chịu tập thể lục hại mình bây giờ lực bất tong tâm, mấy lần phản kháng, cũng bị cường lực trấn áp, cuối cùng chỉ còn biết khuất phục, nếu không thì phải làm sao bây giờ?
“Mễ Miễn, chúng ta buộc Bao Canh lại rồi dẫn nó đi công viên không?”
Lý Túc không có ý tốt nheo mắt nhìn con mèo đực nhỏ đang nằm trên lưng ghế salon, nhe nhanh múa vuốt nhìn anh.
Hai người này lại đấu với nhau rồi. Nguỵ Mễ Miễn vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Móng vuốt của Bao Canh cứ nhè mu bàn tay của Lý Túc mà cào cào, còn Lý Túc thì ỷ vào cánh tay dài, lực lại mạnh mà ăn hiếp Bao Canh, dễ dàng chọc điên con mèo này, anh chỉ hận không thể đem cái loài ghê tởm này cuộn tròn lại rồi quăng nó đi.
Lý Túc không để ý đến quốc vương bệ hạ đang gầm rú, anh chỉ lấy tay che cái đầu nhỏ của Bao Canh, khoảng cách bị dao động làm cho Bao Canh càng kích động hơn, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu “gừm gừm”, sau đó bóp chặt một cái.
Nguỵ Mễ Miễn đau lòng muốn chết.
“Anh mau buông Bao Canh ra đi! Khi dễ một con mèo mà là anh hùng sao?” Con thỏ nhỏ một khi tức giận xù long thì cũng sẽ rất hung dữ, giống con mèo kia, toàn thân phát ra tia giận dữ.
Lý Túc làm nhiều người tức giận như vậy, không thể làm gì hơn là giả bộ làm mặt vô tội buông tay.
Bao Canh vừa đạp một cái lên đầu anh dương dương đắc ý, Nguỵ Mễ Miễn vội vàng bôi thuốc lên vết thương cho anh, móng vuốt của Bao Canh lâu rồi không có cắt, thật sự rất bén.
Lý Túc không để ý đến vết thương nho nhỏ này, một cái tay khác cầm cái dây buộc trên cỗ nó, thừa dịp nó không chú ý, liền ném cả thân nó ra xa, sau đó nhanh tay lượm một vốc thức ăn lớn qăung ra cho nó.
Bao Canh đang tức giận phát điên bỗng thức ăn được dâng tới miệng, lập tức vui vẻ ăn, không gây sự nữa, chờ Nguỵ Mễ Miễn chăm sóc vết thương của Lý Túc xong Bao Canh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.
“Đi thôi.” Lý Túc dùng tay bị thương cầm lấy sợi dây, dắt Bao Canh đi, tay còn lại nắm chặt lấy tay Mễ Miễn.
Nguỵ Mễ Miễn ngạc nhiên “Em với Bao Canh đều được thế này sao?”
“Làm sao mà giống được, con mèo con với bà xã thỏ nhỏ đương nhiên là không giống rồi.”
Cái này có tính là một nhà ba người không? Không đúng chỗ nào chứ?
“phòng kế toán là nơi mà người ta đem người khác ra nói cho vui miệng” Vừa đạp lên vài chiếc lá khô, nhìn Bao Canh chạy trước dẫn đường, Nguỵ Mễ Miễn cúi đầu nhẹ giọng nói, “Lúc mà em đi vệ sinh, vô tình nghe được những lời nói về em, họ nói là vì em muốn trèo nhành cao nên mới có chuyện chúng ta ở bên nhau… Lý Túc, thực sự em cảm thấy không thoải má, lúc trước khi em còn đi học, cũng có nhiều người nói em như vậy, em… em rất sợ.”
Lời đồn đại trong công ty truyền đến truyền đi, tuy biết nó chỉ là lời đồn bậy bạ vô căn cứ nhưng thực ra sức ảnh hưởng của nó cũng không hề nhỏ. Những lời nói vô căn cứ kia anh cũng từng có nghe qua, đôi khi còn khó nghe hơn những gì cô nghe được nữa kìa.
Lý Túc khẽ mỉm cười: “Lúc anh học đại học, trong lớp có một bạn học nữ có ý tứ với anh, gia cảnh nhà cô ấy rất tốt, khi đó, bạn học nói sau lưng anh, nói rằng anh muốn phủi tay như không có chuyện này, ít njất phải mười năm. Mà cô bạn đó lại âm thầm đồn nói là chính anh đã theo đuổi cô ấy, nhưng anh gặp cô ta lập tức từ chối, cô ấy khóc, bảo anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, là thứ mê sĩ diện, quả thực có không ít bạn nữ trong lớp đứng về phía cô ấy, nhưng thật sự là anh không thhích cô ấy, anh không thể làm khác được. Rồi khi anh vào công ty, không có ai là có ấn tượng đặc biệt, chỉ cần biết đến số tiền lương mình nhận được, lời đồn nào rồi cũng sẽ qua, có lúc đi trên đường “không hẹn mà gặp” cô bạn kia, cô ấy cũng thay đổi nhiều, nếu không để ý, còn có thể nhỡ miệng mà không nhận ra.”
Người khác đồn bậy, chỉ cần há mồm là có, cho dù bóp méo câu chuyện hay bôi đen nó đ nữa, anh cũng không hề để ý đến. Nguỵ Mễ Miễn nghĩ mà có chút đau lòng.
Cô là chính mắt thấy sự nỗ lực, cố gắng của Lý Túc, anh thực sự không hề buông lời chòng ghẹo hay tán tỉnh bất kì một cô gái nào, người đàn ông này, muốn quên có lẽ mất ít nhất phải mười năm.
Lý Túc nhìn hốc mắt dần đỏ lên của cô, anh thực sự cảm thấy cô vừa đáng yêu lại nhạy cảm, không nhịn được cúi xuống vuống khẽ hôn vào khoé mắt cô, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Lý Túc hỏi: “Em có tham gia ngày họp lớp không?”
Nguỵ Mễ Miễn chần chừ lắc đầu: “Em không nói chuyện nhiều, bạn học cái gì… Cuộc sống ở trường học cuả em, phần lớn cũng thật tệ, em luôn núp mình ở thư viện.”
Lý Túc xoa đầu cô.
“Khi ra ngoài xã hội thì, khi so sánh những người đàn ông với nhau, người ta dùng địa vị xã hội, còn phụ nữ, người ta lại so ai lấy được người chồng tốt hơn.” Giọng nói của Lý Túc thật bình thản “Anh nói anh thích em, thì chính là anh thích thật tâm, anh cũng mong muốn cùng em xây nên hạnh phúc gia đình, cùng em sinh một đứa con thật kháu khỉnh. Em hỏi là anh đã nhìn trúng em cái gì mà lại thích em sao? Anh thích em như bây giờ, ôn mềm (ôn hoà mềm mại) lại đơn thuần. Em là một bảo bối rất khó có được, Mễ Miễn, em phải tin tưởng anh, anh sẽ cùng em tham gia ngày họp lớp, em cũng có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, được những người phụ nữ khác hâm mộ.”
Lý Túc có ý chỉ bảo: “Em chỉ cần xem bọn họ như đám người chuyên đi nói xấu người khác là được mà.”
Bởi vì hâm mộ, ghen tị đến mức ghi hận trong lòng, tự cho mình tài trí hơn người, xứng đáng hơn người mới đi nói xấu người khác.
Lý Túc tỏ tình, gần như là một lời cầu hôn, Nguỵ Mễ Miễn lắng ta nghe, một hồi sau mới có thể phản ứng. Ngay cả tai cô cũng đỏ ửng lên: “Em… em cũng rất thích anh, không phải bởi vì anh rất tuấn tú… Không, không, không, anh đương nhiên rất tuấn tú! Ý em là, lúc ở nhà vệ sinh nam lúc đó, em không thấy được gì cả, lại chật vật, nhếch nhác, anh cũng không ghét bỏ em, còn vội giú