t anh yêu em, sau đó em hỏi anh: làm sao anh khẳng định anh là thật yêu em, hoặc là đây chẳng qua là do sự đội ân kéo dài ra tình cảm ngoài đây?" Cô nháy mắt mấy cái."Làm sao anh trả lời? Hả?"
Văn Hạo ngẩn ngơ."Anh. . . . . ." Anh không trả lời ra được.
"Nhìn đi, tình cảm của mình chỉ có mình hiểu, không nói được, cũng giải thích không đến . Nếu như miễn cưỡng phải giải thích, mỗi người giải thích cũng đều sẽ không giống nhau, bởi vì cá tính mỗi người , ý tưởnnhìn g, cách cũng đều không giống nhau. Anh không được nói cách nói một người khác không giống anh, anh nhất định hắn không có thật tình cảm, như vậy quá không công bằng chứ?"
Văn Hạo há miệng, nhưng không có âm thanh ra ngoài, anh thật sự không nghĩ ra nên nói cái gì.
"Có người thích như gần như xa, nhẹ nhàng, có người cũng là lưu luyến si mê cuồng yêu, dốc hết tâm huyết, anh nói anh là loại tình cảm đầy ý nghĩa, hắn nói hắn yêu khắc cốt ghi tâm. Hai loại tình ý trống đánh xuôi, nhưng cũng đều là không giả rồi yêu."
Bối Bối than nhẹ."Nhiều hơn, cuộc sống cứ như vậy mấy chục năm ngắn ngủn, tại sao anh không thể tin tưởng em bây giờ đối với anh là yêu, để cho chúng ta hảo hảo nắm chặt cuộc sống tương lai tận tình hưởng thụ ngày yêu nhau? Tại sao nhất định phải lãng phí thời gian để nghi ngờ, nhìn trước ngó sau, ngày sau trở lại chúng ta ảo não phí bao nhiêu thời gian?"
Gương mặt Văn Hạo cực kỳ kinh ngạc, anh thật sự không thể chấp nhận một Bối Bối luôn luôn đáng yêu, bướng bỉnh yêu gây sự vậy mà có thể giải thích sáuắc kỹ càng như thế.
Chẳng lẽ tình cảm thật là không thể lấy số tuổi tới đoán chừng sao?
Anh không khỏi nghĩ đến mình, anh năm ấy mười hai tuổi liền yêu cô, nếu có người nói tình cảm của anh cũng là không được phép , anh lại làm như thế nào phản bác đây?
Văn Hạo lần đầu nghiêm túc cẩn thận lo lắng anh cho rằng tình cảm của Bối Bối không thói quen loại ý nghĩ này có hợp lý hay không, hoặc cô thật yêu anh?
Sau khi nướng thịt ở núi Dương Minh, Bối Bối phát hiện Văn Hạo thường lấy ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cô, cô không khỏi thầm mừng rỡ phương pháp của Ông Lâm quả nhiên hữu hiệu.
Tiếp cô lại dẫn Văn Hạo tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, khi đụng phải ánh mắt không đồng ý của thầy tổng giám thị thì cô cũng chỉ là gạt ra mắt nói một câu: "Anh ấy là bạn trai của em." Thầy tổng giám thị liền hài lòng đi nha.
Cô lôi kéo Văn Hạo đi khắp nơi tuyên bố cô sẽ liều chết, xin những người không có nhiệm vụ chớ quấy rầy nữa, cao gầy cao to lại tuấn tú lịch sự văn hạo luôn có thể đưa tới trận trận sợ hãi than hâm mộ một tiếng, nhưng cũng sâu hơn Bối Bối cảnh giác thái độ. Văn hạo đột nhiên phát hiện ở nhà yêu làm nũng ăn vạ cô gái nhỏ đến trường học liền sau hoàn toàn khác biệt rồi.
Cô luôn cẩn thận từng li từng tí tránh ánh mắt mang mơ ước của bạn học nữ, vừa hả hê ở trước mặt bạn học trai khoe khoang "Bạn trai" cô , vừa cẩn thận lựa chọn gian hàng thức ăn, xác định anh có thể ăn sau mới cùng anh lên trước thưởng thức.
Văn Hạo không chút nào kinh ngạc con người Bối Bối rất tốt, rất được hoan nghênh. Nhưng mặc kệ bất luận kẻ nào tìm cô đều lặng lẽ nói hai câu hoặc tham gia trò chơi gì, cô luôn luôn là sống chết lôi kéo anh không thả. Chỉ có một lần Ông Lâm cứng rắn kéo cô đi gặp đối thủ khiêu chiến tranh tài đối đáp nhanh. Cả trong quá trình trận đấu, hai mắt Bối Bối luôn không ngừng liếc anh, đối thủ mặc dù là tập họp tất cả đội ngũ phái nam nhân vật làm mưa làm gió toàn trường, nhưng vô luận là người đứng đầu bảng toàn trường, kiện tướng thể dục thể thao hoặc người đẹp trai phong lưu được hoan nghênh nhất , tất cả đều bị Bối Bối ném ánh mắt chán ghét khó chịu.
Bối Bối cực kỳ không nhịn được mở miệng trả lời vấn đề của đối phương. Tề Thiếu Vân bên phải Văn Hạo không khỏi buồn cười nói: "Chính là như vậy, bất luận là trong trường, ra ngoài trường, chỉ cần là nam sinh, cô ấy đều cho ánh mắt sắc giống nhau, nhưng người muốn theo đuổi cô ấy nhiều như vậy, có một số lại yêu đến mức quấn chặt lấy, cô ấy thật sự bị bọn họ làm phiền đến chết rồi ! Thật ra thì tôi và Thẩm Xương Hồng không phải là bạn trai của Ông Lâm và Chu Gia Đình thì cô cũng là rất ‘ bụng nát ’ của chúng ta đấy."
Thẩm Xương Hồng nói tiếp: "Bối Bối nổi danh số một ở trong trường học chúng tôi, chỉ có ở thời điểm nhắc tới anh cô ấy mới xuất hiện vẻ dịu dàng ngượng ngùng của con gái nên có. Ngay cả Đới Ngọc Bầy, mặc dù cô ấy đi cùng với hắn thoải mái tự tại, nhưng cảm giác hình như cô ấy cũng chỉ là cho hắn là bạn bè trung mà thôi."
Hắn do dự một chút sau còn nói: "Thật ra thì tôi cũng biết rõ Ông Lâm từ khi bắt đầu năm lớp sáu tiểu học liền giao du với bạn trai, mỗi lần chưa tới nửa năm thì đổi một lần, tôi theo cô ấy là lâu nhất được rồi. Cũng từng có đồng học nói với tôi cô ấy giống như một cô gái không giới hạn không tốt nhưng ý tưởng của bản thân tôi là con gái trưởng thành sớm hơn con trai, lớn mật một chút rất sớm liền bắt đầu chọn lựa một nửa kia rồi. Nhưng sau một khoảng thời gian chung sống cảm thấy lẫn nhau không thích hợp dĩ nhiên là tách ra. Hơn nữa mặc dù cô ấy từng có rất nhiều bạn trai, nhưng trên căn bản cô ấy vẫn có giới tuyến nhất định . Tôi muốn nói con gái trưởng thành rất sớm , so với con trai chúng ta trưởng thành sớm hơn nhiều, họ rất sớm sẽ thay mình làm lựa chọn, chỉ cần không đi ngã ba, lựa chọn của họ đều thích hợp với mình nhất. Tôi với Ông Lâm có thể ở cùng nhau lâu như vậy, đại khái cũng là bởi vì cô ấy cảm thấy tôi và cô ấy hoàn toàn thích hợp .
Tựa như Bối Bối lựa chọn anh, cô ấy vẫn cảm thấy anh là thích hợp nhất với cô ấy. Cho nên hắn chưa bao giờ vượt qua lòng của cô ấy . Có lẽ anh nên thử tin tưởng cô ấy, tin tưởng cô ấy đã trưởng thành đến có thể thay mình lựa chọn tốt nhất rồi."
Văn Hạo lại một lần nữa kinh ngạc trừng lớn mắt. Bây giờ thiếu niên thật trưởng thành sớm a!
Nhưng là. . . . . . Có lẽ anh lấy ý tưởng người trưởng thành để phán đoán tư tưởng thanh thiếu niên thật là sai lầm. Có lẽ anh nên trở về đến thời thanh thiếu niên thời, suy nghĩ nghĩ thời điểm đó anh như thế nào vì mình làm lựa chọn . . . . . .
Vấn đề của Bối Bối rất thuận lợi gỡ rối, mà vấn đề của Văn hạo làm sao đây?
Quả đấm nhỏ mảnh khảnh ở trên cửa phòng1005 gõ nhẹ hai cái, cửa phòng cơ hồ lập tức liền mở ra.
"Lí Tư, anh đã đến rồi, tôi. . . . . ."
Âm thanh hưng phấn đột nhiên mà dừng, theo cửa phòng mở ra, gương mặt diễm lệ chói mắt đột nhiên đập vào mắt, hơi dừng sau, cô ta lập tức kinh ngạc phẫn nộ kêu lên: "Cô tới làm gì?"
Bối Bối nắm thật chặt ôm cánh tay Văn Hạo, ngửa lên gương mặt ngây thơ vô tội giống như mơ hồ hỏi: "Cô không phải là mời chúng tôi tới dùng cơm sao? Chúng tôi tới rồi!"
Quỳnh Ny nhìn Văn Hạo bình tĩnh như thường lại trừng mắt về phía Bối Bối chờ đợi câu trả lời.
"Tôi không phải. . . . . . Không có. . . . . . Cô. . . . . . Tôi. . . . . . Chỉ mời. . . . . ." Nhất thời ứng phó không kịp nàng lộp bộp không biết nói gì.
"Đó, biết rồi!" Bối Bối đột nhiên lại bừng tỉnh hiểu ra mà kêu một tiếng, ngay sau đó mập mờ mà quan sát Quỳnh Ny trên dưới."Thân thể chị không thoải mái, đang định lên giường ngủ, cho nên hủy bỏ cuộc hẹn có đúng hay không?"
Nói cũng phải, một áo ngủ lụa mỏng như cánh ve , có thể nhìn thấy rõ ràng vào Cơ thể thể Quỳnh Ny không mặc quần áo lót bên trong (sexy) hấp dẫn, ;bây giờ cũng không quá thích với mặc dùng cơm.
Chịu đựng Bối Bối nói, Quỳnh Ny lập tức biến sắc. Cô cúi đầu liếc nhìn chính mình, ngay sau đó mười mắt nhìn chằm chằm Bối Bối mắng: "Bitch!" Tiếp theo mạnh mẽ đóng cửa lại.
"Bitch?" Bối Bối lẩm bẩm nói, chợt bật cười." Cô cũng tự biết rõ sao!" Nói qua cùng Văn Hạo xoay người hướng thang máy đi tới."Nhiều hơn, chúng ta đi ăn quán nướng có được hay không?"
Văn Hạo không đồng ý chau mày lại."Có thời gian đi trở về nhìn sách lâu một chút, sẽ phải liên thi." (liên thi là cuộc thi do hai hoặc nhiều thành phố cùng tổ chức)
"Không cần!" Bối Bối nũng nịu không thuận theo lắc lắc thân thể."Người ta ở trong trường học cũng đọc được, thành tích của em tiến bộ tốt hơn nhiều không phải sao?"
"Bối Bối. . . . . ."
"Được rồi, vậy em bảo đảm thành tích của em sẽ tiến bộ nhiều hơn."
Văn Hạo như cũ cau mày.
"Vậy. . . . . . Nếu như mà embảo đảm ta nhất định thi được liên thi?"
Quỳnh Ny sáng sớm liền chạy tới cao ốc Luther dây dưa, mặc kệ Lộ Uyên Tỉnh nói cho cô ta biết Văn Hạo có nhiều việc, cô ta chính là kiên trì hôm nay nhất định Văn Hạo phải theo cô ta ăn cơm trưa. Kế hoạch của cô là ở thời gian ăn cơm buổi trưa bắt cóc Văn Hạo, Bối Bối còn phải đi học đương nhiên cô ta không được. Suy nghĩ đầy chu đáo, chỉ tiếc có một chút nho nhỏ bỏ sót.
Buổi trưa vừa qua, Quỳnh Ny liền thẳng đòi muốn Văn Hạo theo cô ăn cơm.
"Anh cũng muốn ăn cơm đi?"
"Không có sai, tiểu thư Quỳnh Ny " Lộ Uyên Tỉnh nhẫn nại nói: "Nhưng tôi đã sớm nói qua ngài ấy rất bận, bình thường là vừa dùng cơm vừa nhóm công văn ."
"Không phải nói bao tử anh ta không tốt sao?" Quỳnh Ny giảo hoạt mà cười ."Như vậy không phải là không thích hợp sao? Nên hảo hảo ngồi xuống nhàn nhã ăn bữa cơm, như vậy mới không khiến dạ dày gánh vác nặng mới đúng!"
Lộ Uyên Tỉnh không khỏi lắp bắp."Là như thế này không sai, nhưng tình huống nếu như không cho phép cũng liền không lo được nhiều như vậy."
Quỳnh Ny lạnh lùng khẽ hừ."Nguỵ biện!"
Sau một lúc lâu Lộ Uyên Tỉnh mới lại miễn cưỡng mở miệng nói: "Quỳnh Ny tiểu thư, xin thông cảm một cái tổng giám đốc khó xử thôi."
Quỳnh Ny cười lạnh."Nói gì đều vô dụng, anh ấy hôm nay nhất định phải theo tôi ăn trưa, nếu không. . . . . ."
"Ăn trưa? Tốt, đi thôi!"
Thình lình xảy ra tiếng phụ họa làm Quỳnh Ny không khỏi ngẩn người, ngay sau đó không dám tin đột nhiên xoay người, tiếp theo kinh sợ âm thanh kêu to: "Làm sao cô lại tới?"
Bối Bối còn mặc đồng phục, đeo cặp sách , cô nhàn nhã mà từ thang máy đầu kia thoảng qua ."Có người mời ăn cơm, trốn học cũng muốn tới chứ sao!" Sự thực là, hôm nay cô vừa vặn là thi tốt nghiệp, thứ tư đường bài thi một phát mà có thể đi. Văn Hạo khẩn cấp điện thoại lần đầu, cô liền đặt xe chạy tới trình diện.
"Cô. . . . . . Cô. . . . . ."
Quỳnh Ny lại một lần nữa giận đến nói không ra lời. Bối Bối thì làm như không thấy lướt qua trước người của cô ta, cũng không có gõ cửa liền trực tiếp mở ra cửa phòng Tổng giám đốc.
"Nhiều hơn, ăn cơm không!" Cô ghé đầu đi vào kêu lên."Có người mời ăn cơm, không ăn cũng uổng. . . . . ." Rồi sau đó quay đầu lại hả hê nhìn bóng lưng Quỳnh Ny oán hận rời đi.