Mấy cô gái vội vã chạy về nhà thay quần áo, lại vội vã đến Ngân Hà Tuyền cung cách đằng trước đó không xa tập họp.
Ba cô gái cũng tận lực chọn lựa trang phục đoan trang nhất cao quý để mặc, hi vọng thoạt nhìn có thể trưởng thành một chút, thục nữ một chút, đáng tiếc đều không thể nào thành công.
Ba gương mặt vừa nhìn là biết thanh tú.
Bối Bối khoa trương hơn. Trang phục của cô phần lớn cũng là do Văn Hạo giúp cô chọn mua , như thế nào đều là kiểu thiếu nữ. Hôm nay đặc biệt chọn một bộ lễ phục cao quý cao cấp nhất mặc vào, người giúp việc A Quyên còn giúp cô chải đầu công chúa. Không ngờ Ông Lâm nhìn lên thấy liền kêu to: "Búp bê!"
Hại Bối Bối thiếu chút nữa phải nhấc tà váy dài xông tới giết, còn Chu Gia Đình la hét. Thời gian qua rồi, 3 cô bé mới hoảng hốt đi vào trong Ngân Hà Tuyền cung.
Ngân Hà Tuyền cung là Câu Lạc Bộ y hệt nơi cao cấp. Người bình thường không cách nào tùy tiện đi vào , chỉ có giấy chứng minh hội viên cung hoặc thẻ vàng của người sử dụng. Sáu giờ đến tám giờ rưỡi là dùng thời gian bữa ăn, về sau tám giờ rưỡi bỏ đồ ăn chỉ cung cấp thức uống cùng trái cây, phía trước có một sàn nhảy ước chừng một phần ba lớn nửa vòng tròn chiếm cả phòng ăn, nơi ban nhạc diễn tấu đang trình diễn âm nhạc êm ái .
Đồ trang trí tráng lệ trang hoàng, cao quý sang trọng, liếc nhìn lại tất cả đều là người giai cấp thượng lưu, vừa mặc tây trang đeo caravat, vừa mặc lễ phục kim cương . Ba giờ cô gái thiếu chút nữa không vào được. Sau hai lần Bối Bối lấy ra thẻ vàng, lúc này mới được cho đi.
Thời gian dùng cơm hầu như đều đầy ngập khách, chỉ có mấy bàn cạnh sàn nhảy là trống không còn là góc bí mật không ai muốn. Nhưng thế lại đúng tâm ý của 3 cô bé. Từ vị trí của các cô nhìn ra ngoài, cả phòng ăn trừ phía ngoài cùng mấy bàn bên ngoài tất cả đều xem được, nhưng người khác muốn xem họ có thể không dễ dàng. Bởi vì chỗ của các cô là một trong các chỗ trũng ở gần vách tường nhà hàng, xem ra rất yên tĩnh. Hai bên có một chậu cây to có lá rũ xuống, Ông Lâm đặc biệt dời nó ra gần giữa, họ lại ngồi hai bên, hai phần lá rũ xuống cũng che gần hết các cô. .
Quá bữa ăn , trong đầu Bối Bối chính là một câu: "Bọn họ còn chưa tới."
"Hình như vậy." Chu Gia Đình thuận miệng đáp lời đồng thời tò mò nhìn Bối Bối.
"Làm sao cậu có thể có thẻ vàng?"
"Nhiều hơn giúp mình làm."
"Lại có thẻ vàng, lại ra nước Mĩ mở chi nhánh công ty. . . . . ." Ông Lâm trầm ngâm.
"Nhà cậu rất có tiền sao?"
Bối Bối ngoan ngoãn mà gật đầu nhẹ.
"Vậy tại sao cậu đều là ngồi trên xe buýt đi học? Anh ta không có bảo tài xế đưa đón cậu sao?"
Bối Bối thẳng vai."Nhiều hơn nói học sinh sẽ phải có dáng vẻ học sinh. Anh ấy không hy vọng mình trở thành một học sinh khác mọi người, nếu không sẽ bỏ qua cuộc sống học sinh bình thường nhưng vui vẻ ."
"Tới rồi! Tới rồi!"
Chu Gia Đình khẽ gọi lập tức dừng lại lời của các cô. Ba giờ đầu nhìn thẳng qua hướng lá rủ, tầm mắt tập trung ởsáu người đi hướng sàn nhảy.
"Này hai bà nước ngoài không phải là chuyên theo đuổi chồng đại bảnh bao của người ta chứ?" Chu Gia Đình lầu bầu."Thành thật mà nói, xem ra thật vô cùng. . . . . . Đúng giờ!"
"Còn dấu phẩy nữa !" Ông Lâm vừa mắng vừa đánh vào đầu cô một cái."Dù là tiểu thư thế giới, mơ ước chồng người ta cũng chính là hồ ly tinh!"
"Kỳ quái, bọn họ rất nhiều người sao!" Bối Bối nhìn chằm chằm đám người kia."Lô đại ca cũng ở đây a, như vậy mình lo lắng nhiệt tình cái gì? Lô đại ca nhất định sẽ giúp mình chăm sóc tốt nhiều hơn! Chúng ta rõ khẩn trương á!"
Ông Lâm vẫn nhìn chung quanh."Bối Bối, chồng cậu cũng thật cực kỳ có sức quyến rũ. Cậu xem anh ta vừa tiến vào, tất cả mọi người đều nhìn anh ta đấy!"
Chu Gia Đình cũng nghiêng đầu ."Vậy làm sao bây giờ? Bọn họ người nhiều như vậy, hai hồ ly tinh sẽ không có cơ hội chứ?"
Ông Lâm quay lưng lại."Trước hảo hảo hưởng thụ một chút, những thứ khác chờ tám giờ rưỡi đi qua rồi nói."
"Tám giờ rưỡi?" Chu Gia Đình cũng quay lưng lạ ."Tại sao?"
"Cậu không thấy trước mặt là bảng thời gian sao? Sau tám giờ rưỡi là lúc khiêu vũ , cũng phải đề phòng chồng Bối Bối được ăn đậu hũ chứ?"
Bối Bối vẫn nhìn chằm chằm bên kia."Xuất sắc!"
"Thế nào?"
Bối Bối quay đầu lại cười híp mắt."Này hai người lẳng lơ kia vốn là muốn ngồi sát ‘nhiều hơn’. Nhưng Lô đại ca cố tình lễ phép kéo cái ghế mời bọn họ ngồi xuống, tiếp nếu để cho ‘nhiều hơn’ ngồi đối diện họ,. Anh ấy và một người khác rất nhanh sẽ phân ngồi ở hai bên ‘nhiều hơn’ rồi."
"Tốt lắm, hiện tại tạm thời cũng không có vấn đề. Tốt nhất là bọn họ dùng cơm xong liền sau rời đi, nếu không phải là. . . . . ." Ông Lâm bĩu môi."Chúng mình tốt nhất tiếp tục nhìn chằm chằm bọn họ để ngừa ngộ nhỡ."
"Nhưng chúng mình có biện pháp gì để ngăn cản bọn họ khiêu vũ đây?"
"Lúc đó tính sau, không có gạo liền nấu canh khoai lang. Đến lúc đó lại nghĩ biện pháp!"
"Lí Tư, mời tôi nhảy một điệu đi!"
Thái độ Quỳnh Ny ngạo mạn giống như nữ hoàng hạ lệnh. Văn Hạo nhìn Lộ Uyên Tỉnh một cái. Lộ Uyên Tỉnh lập tức hiểu ý mở miệng thay anh từ chối nhã nhặn: "Thật xin lỗi, tiểu thư Quỳnh Ny. Tổng giám đốc bao tử không tốt, mới vừa dùng xong bữa qua sau không thể vận động."
"Vậy thì gọi mấy người diễn tấu chậm một chút ca khúc trữ tình."
"Quỳnh Ny tiểu thư, dạ dày tổng giám đốc thật không chịu nổi hành hạ, cô không hy vọng để cho ngài ấy nhảy một điệu sau liền nhập viện chứ?"
Quỳnh Ny căm giận trừng mắt nhìn hắn, đảo mắt thấy văn hạo cũng không động hợp tác uống nước đá, không khỏi tức giận hừ một tiếng quay đầu nhìn tới trong sàn nhảy phiêu động song song đối đối.
"Có lẽ mọi người có thể đi trở về nghỉ ngơi. . . . . ." Lộ Uyên Tỉnh thử thăm dò đề nghị.
"Không!" Quỳnh Ny lập tức chuyển trở lại kêu lên."Tôi có thể chờ , chờ một hai giờ về sau, anh ấy có thể nhảy chứ?"
Lộ Uyên Tỉnh còn muốn nói điều gì, cô ta lập tức lại cướp lời: "Nếu như một hai giờ còn chưa đủ, vậy thì ba bốn giờ, dù sao hôm nay tôi không thể không cùng anh ta nhảy!"
"Kỳ quái, bọn họ liền ngồi yên đó xem người ta khiêu vũ ư!"
"Bọn họ đứng lên giống như rất muốn đi xuống nhảy, nhưng tại sao cũng không đi nhảy đây?"
"Bọn họ đến cùng là đang làm cái gì quỷ a? Lại không khiêu vũ, người cũng không đi, lại càng không nói chuyện phiếm, giống như muốn dây dưa ở đó í!" Ba đứa bé hai mặt nhìn nhau.
Lộ Uyên Tỉnh len lén nhìn đồng hồ. Mười giờ rưỡi. Hắn và Văn Hạo dò xét lẫn nhau một cái, ánh mắt bất đắc dĩ ngay sau đó dời đi.
Không ngờ Quỳnh Ny có tính nhẫn nại như vậy. Lại có thể thật cùng bọn họ tốn thời gian như vậy nữa.
Văn Hạo một chút cũng không muốn cùng cô ta khiêu vũ. Anh cũng không rằng chỉ một điệu nhảy mà có thể đuổi được Quỳnh Ny. Sợ rằng được một lần liền sau không dứt. Một điệu lại một điệu, một điệu nữa một điệu. Ngân Hà Tuyền cung không nghỉ ngơi, cô ta nhất định có chết cũng không chịu rời đi.
Cố tình đến Ngân Hà Tuyền cung vào ngày nghỉ, vào nửa đêm mở cửa sẽ gặp thanh thiếu niên tròn mười tám tuổi mặc đồ khoe khoang tiến vào. Dĩ nhiên phải có giấy hội viên hoặc thẻ vàng mới có tư cách vào, năm giờ trước kia cũng sẽ là thuộc về thời khắc điên cuồng nhiệt vũ. Hơn nữa nghe nói cuối tuần này còn có cái gì mà đêm Latin chơi hết mình, đến lúc đó phần lớn người trưởng thành lớn tuổi cũng sẽ rời đi, độc còn lại mấy người bọn hắn mặc lễ phục tây trang ở chỗ này tốn thời gian. Tình hình có thể sẽ lúng túng hơn. Nếu như cứng rắn muốn Quỳnh Ny rời đi, khẳng định cô ta lại biết nói lên cái gì mà điều kiện trao đổi. . . . . .
Thật không biết Quỳnh Ny thần thông quảng đại như vậy. Mới đến không tới nửa tháng cư nhiên lại có thể biết nơi này! Thật nhức đầu, tối hôm nay sợ rằng không dễ bỏ qua rồi.
Lộ Uyên Tỉnh vô ý thức bưng rượu lên uống. Cặp mắt dò xét các nơi phòng ăn, giống như hy vọng có thể ở trong đó tìm ra cái gì biện pháp giải quyết .
Đột nhiên, khuôn mặt quen thuộc nhỏ bé bỗng dưng xông vào bên trong đồng tử của hắn. . . . . .
Lộ Uyên Tỉnh ho khan.
Văn Hạo quay đầu đến xem hắn, vỗ nhẹ phần lưng của hắn."Thế nào? Uống quá nhanh bị sặc?"
Lộ Uyên Tỉnh ho khan linh hoạt hướng bên phải dò xét một cái, ngay sau đó đứng lên."Thật xin lỗi, tôi đi toilet."
Nhìn qua bàn không ai chú ý tới hắn, Lộ Uyên Tỉnh liền sải bước hướng chỗ Bối Bối."Bối Bối, em chạy đến nơi đây làm gì?"
Bị phát hiện,hốt hoảng rất nhanh mất đi. Bối Bối nháy mắt to vô tội nói: "Mời bạn bè ăn cơm a!"
"Mời bạn bè ăn cơm?" Hắn nhìn thấy hai cô gái khác, nhìn lại trở về Bối Bối, ngay sau đó thở dài núp ở phía sau lá rủ ngồi xuống."Làm sao biết nơi này?"
Bối Bối cười hắc hắc."Lão Vương."
"Lão Vương?" Lộ Uyên Tỉnh lắc đầu một cái."Thôi, em đến rồi cũng tốt, vừa lúc thay Văn Hạo giải vây."
Cặp mắt sáng lên, Bối Bối hưng phấn nâng mặt lên."Thế nào? Em có thể ra sân sao?"
Lộ Uyên Tỉnh lại thở dài."Em không lên trường thật đúng là không được đấy!"
Lộ Uyên Tỉnh trở lại chỗ ngồi, hắn nheo mắt nhìn lúc không ai chú ý, lặng lẽ ở bên tai Văn Hạo nói đôi câu.
"Không nên hoảng hốt, mình bảo đảm không có việc gì."
Văn Hạo nghi ngờ nhìn hắn. Không đầu không đuôi, không giải thích được đôi câu, cậu ta đang nói gì thế?
Trong không gian tất đều là mỹ nữ, đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ với khuôn mặt xinh đẹp đương nhiên có thể thu hút không ít chú ý của mọi người. Bàn Lộ Uyên Tỉnh cũng không ngoại lệ, trừ Văn Hạo đang nhìn sàn nhảy đến ngẩn cả người và Lộ Uyên Tỉnh đã sớm lòng biết rõ ra, bốn người khác đều nhìn chằm chằm thẳng thiếu nữ đi tới hướng bàn này.
Văn Hạo đang đắm chìm trong ký ức tuyệt vời cùng Bối Bối, nhưng bị một xuất hiện âm thanh mạnh mẽ làm cho sợ, giọng nói quen thuộc từ phía sau hông anh truyền đến.
"Tiên sinh, tôi có thể mời nhảy một điệu không?"
Văn Hạo bỗng nhiên xoay người, thoáng chốc hiện lên mặt kinh hoảng kêu lên: "Bối Bối!"
Bối Bối bướng bỉnh nháy mắt mấy cái."Có thể mời nhảy một điệu không?"
Khiêu vũ? ! Không biết làm sao Văn Hạo lại chỉ vội vã giải thích: "Bối Bối, mời. . . . . ."
"Mời tôi khiêu vũ? Được!" Bối Bối lập tức nắm tay Văn Hạo cứng rắn kéo anh."Nhanh lên một chút, Waltz. Điệu Waltz!"
Tức giận trợn trừng mắt nhìn bóng dáng ở giữa sân bay múa, Quỳnh Ny vỗ mạnh xuống cái bàn.
"Tại sao anh ấy có thể nhảy cùng cô ấy?"
"Tổng giám đốc không thể không cùng nàng nhảy a!" Lộ Uyên Tỉnh cười hì hì nói.
"Tại sao?"
Lộ Uyên Tỉnh chán nản bưng rượu lên miệng uống."Bởi vì cô ấy chính là phu nhân tổng giám đốc ."
"Bối Bối, anh. . . . . ."
"Không cần giải thích, nhiều hơn,em biết hết rồi. Cũng không có tức giận, là Lô đại ca gọi em tới giúp anh giải vây , anh không cần phải lo lắng."
Văn Hạo thở phào cực kỳ nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên lòng hỏi một lần nữa: "Em thật không tức giận?"
Bối Bối dí dỏm nhăn nhíu lỗ mũi."Nói tức giận cũng là giận anh tại sao không nói rõ ràng cùng với em, em sẽ hiểu rõ a! Có lẽ em bình thường rất thích làm nũng ăn vạ tức giận không phân phải trái với anh. Nhưng nếu anh nói rõ cho em, em còn không hiểu được sao!" Cô nhìn trộ