ể đầu sứt trán, hầu như mỗi ngày đều phải làm thêm giờ tới mười giờ tối mới về nhà.
Nhưng Văn hạo mới bắt đầu giảng bài chưa tới nửa tiếng, Lộ Uyên Tỉnh đã đem tài liệu tới hỏi. Văn Hạo không thể làm gì khác hơn là quy định phạm vi trước cho Bối Bối học thuộc lòng.Còn mình thì nghĩ biện pháp xử lý nhanh công việc.
"Nhiều Hơn, anh phải đi bao lâu?"
"Nửa tháng nữa " Văn Hạo cũng không ngẩng đầu lên vẫn vùi đầu vào trong số liệu "Nhiều nhất sẽ không vượt quá một tháng."
“Lâu như vậy đó." Cảm giác mất mác nhanh chóng chồng chất trong trái tim Bối Bối .
Văn Hạo lúc này mới ngẩng đầu lên."Anh sẽ nhanh sớm quay về."
Bối Bối bĩu môi cúi đầu thấp.
Không muốn cô đau lòng. Văn Hạo nhẹ nhàng thở dài."Nếu như là nghỉ đông và nghỉ hè, em biết anh nhất định sẽ dẫn em đi cùng."
Đôi mắt to buồn bã nhìn anh."Vậy anh không thể đợi em nghỉ rồi đi sao?"
Văn Hạo bất lực liếc Lộ Uyên Tỉnh một cái."Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng có rất nhiều hành trình đã được dự tính nên không cách nào thay đổi được thời gian. Nếu không sẽ bị dôdi thủ cạnh tranh giành trước. Em nên hiểu, không phải sao?"
"Thiên tài mới hiểu!" Bối Bối lầu bầu."Em thật không hiểu. Sự nghiệp lớn như vậy làm cái gì? Tiền kiếm nhiều như vậy làm cái gì? Anh muốn nắm trong tay sự nghiệp lớn, ngược lại lại bị sự nghiệp nắm trong tay cuộc sống, như vậy cuộc sống sẽ còn có cái gì gọi là niềm vui thú nữa?"
Văn hạo bất đắc dĩ thầm than."Đây là kỳ vọng của bác trai, anh đã từng hứa muốn thay ông ấy hoàn thành."
Bối Bối liếc xéo của hắn."Em biết ngay là ba Nhĩ Đông thương ta nhiều hơn!"
"Chuyện này. . . . . ." Văn Hạo không biết nên khóc hay cười. Than một tiếng."Bối Bối, lời này không nên nói như vậy, em biết anh hứa nhất định sẽ hết sức đi thực hiện nó, cho nên. . . . . ."
"Cho nên anh có thể mặc kệ em?" Bối Bối bất mãn nói.
"Anh không có mặc kệ em a, anh chỉ là đi công tác nửa tháng mà thôi cũng không phải là không trở lại."
"Cái này nửa tháng chính là mặc kệ ta!" Bối Bối quả quyết nói.
"Anh . . . . ." Văn Hạo hướng ánh mắt cầu cứu hướng tới Lộ Uyên Tỉnh- người sau vẻ mặt thú vị đang cười đến nghẹn. “Anh không phải là không chăm sóc em , anh là. . . . . . anh là. . . . . ."
Lộ Uyên Tỉnh cảm thấy sắp không nhịn được cười trong bụng cười thật to.
Văn Hạo tuổi còn trẻ đã được giới kinh doanh gọi là"Công ty chi sa" , cư nhiên lại bị một cô tiểu thư nói mấy câu liền bị làm cho váng đầu chuyển sang không biết nói gì.
Mặc dù xem cuộc vui cảm thấy rất sảng khoái , nhưng dựa vào Văn Hạo là cấp trên, anh ta có quyền bất cứ lúc nào có thể đuổi việc một người một cách bàng quan. Thấy chết mà không cứu thì thật không được, Lộ Uyên Tỉnh đành mở miệng vì cấp trên mà hoà giải.
"Anh nói này Bối Bối đại tiểu thư, chồng em phải đi có nửa tháng, nửa tháng sau anh ta lại về với em là được rồi. Đừng nhỏ mọn như vậy chứ!"
Bối Bối khinh thường hừ một tiếng."Thật sao? Tận nửa tháng? Anh dám bảo đảm anh ấy về sau tuyệt đối sẽ không đi? Anh dám bảo đảm công ty đánh vào thị trường Châu Mỹ sau anh ấy sẽ không bị công việc chiếm nhiều thời gian thời gian hơn?"
Lộ Uyên Tỉnh lắp bắp."Anh. . . . . ."
Không để cho anh ta có cơ hội suy nghĩ. Ngay sau đó, Bối Bối lại hung hăng thừa thắng truy kích."Còn nữa, anh dám bảo đảm anh ấy đánh vào châu Mỹ thị trường sau sẽ không nữa muốn thị trường Châu Âu? Thị trường Châu Úc? Thậm chí thị trường Châu phi?Anh thật dám cam đoan sau khi từ nước Mỹ trở về. Tất cả thời gian của anh ấy hoàn toàn là của em không ?"
Thật thảm! Văn Hạo ít nhất còn nói với cô một số câu, thế nhưng anh ngay cả cơ hội đáp lời cũng không có đã bị đánh trở lại!" Lộ Uyên Tỉnh bi ai than thầm. Trợ thủ vô dụng núp trong góc vẽ vòng tròn (Đúng là hẹp hòi). Bản thân cũng thấy xót xa, Văn hạo chỉ có thể cố gắng cứu giúp.
"Bối Bối, như vậy có được hay không?" Văn Hạo cẩn thận từng li từng tí nói."Mỗi một lần này anh đi công tác một mình, về sau bất luận là nơi nào anh đều sẽ dẫn em đi cùng. Nếu như em đang trong giờ học không thích hợp, anh liền để cho Lô đại ca thay thế anh đi, như vậy có được không?"
Bối Bối bĩu môi suy tính một hồi lâu sau, mới miễn miễn gật đầu đồng ý: "Được rồi, như vậy một lần thôi đó, lần sau em sẽ nổi giận đó!"
Không phải vừa nổi giận sao ? Văn Hạo vội vàng gật đầu."Anh thề, mỗi lần này.”
"Yên tâm, anh sẽ đem tất cả an bài xong liền trở về." Văn Hạo hứa.
Nhưng. . . . . . Nhưng anh không để người nào thừa lúc em ngủ nướng tới ôm em đến phòng tắm à? Bối Bối nghẹo đầu nghĩ tới.
"Reng. . . . . ."
Bối Bối mơ hồ đem chăn bông che đầu.
"Reng. . . . . ."
Cả cái đầu nhỏ cũng rụt cổ dưới cái gối.
"Reng. . . . . ."
"A ——" Bối Bối hét lên một tiếng nhảy dựng lên nhấn tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường,rồi lăn xuống giường. Hai bước dài hướng bàn hóa trang đem hai cái đồng hồ báo thức đang rung không ngừng khác ném ra ngoài cửa sổ, tiếp theo chạy vọt vào bên trong phòng tắm đem hai cái cuối cùng ném vào trong bồn cầu!
Bối Bối tức giận cặp mắt bốc hỏa trợn trừng nhìn vào trong gương. Cô khẽ rít: "Đáng chết Nhiều Hơn!"
Ở bầu trời Thái Bình Dương bay liệng, Văn Hạo bỗng chốc đưa tay ngoáy lỗ tai.
Lộ Uyên Tỉnh thuận miệng hỏi: "Thế nào?"
Văn Hạo hoang mang."Không biết, bất chợt thấy ngứa.”
Lộ Uyên Tỉnh suy nghĩ một chút, tiếp theo bật cười.
"Nhất định là Bối Bối đang mắng cậu, hơn nữa mắng rất lợi hại!"
Văn Hạo lo lắng liếc anh ta bằng một con mắt."Nhanh như vậy? Không thể nào?"
Lộ Uyên Tỉnh liếc xéo của anh."Muốn đánh cuộc không?"
"Định đánh cuộc?" Văn Hạo hơi giật mình lặp lại, ngay sau đó mạnh mẽ lắc đầu."Không...không nên!"
Lộ Uyên Tỉnh cười cười không lên tiếng.
Văn Hạo nhìn ngoài cửa sổ ngây ngẩn một hồi.
"A Tỉnh,mình muốn. . . . . . Sau khi đến nước Mĩ, cậu xem có thể đem hành trình rút ngắn được không?Nhanh một chút, ngủ thiếu một ít cũng không sao,cố gắng đem tất cả cuộc hẹn tập trung lại. Có lẽ. . . . . ."
"Anh trai à! " Lộ Uyên Tỉnh thở dài nói."Đã xếp lịch chặt chẽ lắm rồi, cũng phải phối hợp thời gian với người ta mới được đó!"
"Này ——" Văn Hạo than thở."Không cố gắng được thì để sau khi về nhà thì tính vậy!"
Lộ Uyên Tỉnh do dự một chút, rốt cuộc vẫn phải mở miệng: "Cũng rất khó nói. Văn Hạo, khó nhất là hai nhân vật vẫn đang suy nghĩ xem có gặp chúng ta hay không ?"
Văn hạo nhìn anh ta chốc lát, sau đó thở ra một hơi: "Tận lực đi, nếu quả thật không được. . . . . ." Anh lại than thở."Mình không thể làm gì khác hơn là lại nghe mắng vài lần vậy ."
Nhìn một đám sexy girl cool boy điên cuồng vặn vẹo trên sàn, Bối Bối không khỏi ngầm thấy kỳ lạ.Không ngờ lúc ở bên trong sân trường thì chững chạc đàng hoàng , các bạn học vào nề nếp .Sau khi ra khỏi trường thì cũng rất hăng say như vậy.
Cô nhìn bản thân mình thật đơn giản với áo len, quần jean. Đi cùng bọn họ thật sự là không phù hợp. Khó trách không ai . . . . . . Ách, cũng không phải là không ai á..., còn nhiều hơn rất đấy! Chỉ là bị cô cự tuyệt hết. Xem bọn hắn nhảy không sao.Nhưng thật muốn cùng bọn họ nhảy vậy thì đỡ chán được rồi.
Cô vẫn thích cùng Văn Hạo khiêu vũ hơn. Có lúc anh ấy có thể nhảy với phong cách ưu nhã mà lúc cần sống động bốc lửa thì anh cũng nhảy được xuất sắc dù chỉ một mình. Bất luận là điệu Tăng-gô, cát Luba, Waltz, hoàn toàn, nhảy đường phố hoặc lambada.Chỉ cần đứng ra, là anh có thể nhảy với kỹ thuật tinh xảo nhất khiến mọi người nín thở. Mặc kệ đi đến bất cứ phòng nhảy khiêu vũ nào, bọn họ luôn là cặp đôi được chú ý nhất.
Cái loại vũ hội này, căn bản là một đống người điên cuồng sao! Không biết có phải do cửa bệnh viện tâm thần khóa không chặt , khiến toàn bộ bệnh nhân bên trong bệnh viện thần kinh chạy tới đây ? Thật là không có tiêu chuẩn, vũ hội không có phong cách. Thật kém cỏi!
Cũng không biết họ đưa cô tới tham gia loại vũ hội này làm cái gì?
Bối Bối cố gắng tìm kiếm bóng dáng Ông Lâm và Chu Gia Đình trong cái sân đen xì. Tính nói với các cô một tiếng liền trở về nhà. Cô vốn đang cho rằng là mình học trường đủ nát rồi , mới tới xem có thuận mắt bạn học trai nào không. Không ngờ ra ngoài nhìn. . . . . . Ác! Quả thật không có nhân phẩm giống nhau!
Thôi. Lần sau chọn nơi nào tốt tốt một chút .Mặc kệ người khoe khoang hay không thì ít nhất cũng có cơ hội quan sát hành vi cử chỉ của bọn họ cùng nội dung nói chuyện. Như vậy có thể giúp cô tìm ra nhiều ý tưởng hơn .
"Này! Có thể đồng ý nhảy một điệu với tôi không?"
Tầm mắt còn đang mải nhìn trong sân, Bối Bối thuận miệng lên tiếng: "Không muốn."
"Được, vậy chúng ta cùng nói chuyện cũng được."
Bối Bối kinh ngạc quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy một người con trai vô lại đang ngồi bên cạnh cô. Theo bản năng cô xê dịch sang một chút, Bối Bối mới bắt đầu dò xét cẩn thận anh ta.
Điều đầu tiên cô chú ý tới anh ta chính là hàm răng trắng bóng. Anh ta đang cười một cách vui vẻ thoải mái.
Khiến người khác tỉnh táo hẳn. Hơn nữa anh ta cũng ăn mặc thoải mái như cô, áo len, quần jean. Ngũ quan ngay ngắn, mắt to mày rậm, mũi đang miệng rộng.
Vừa nhìn qua một cái có thể thấy là một người tương đối sáng sủa cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Người con trai thoải mái để cho cô quan sát một lát rồi mới bướng bỉnh nháy nháy mắt"Như thế nào? Đạt tiêu chuẩn không ?"
Bối Bối nhún nhún vai."55 điểm."
Hắn ra vẻ bộ mặt buồn bã."Thật thảm mà !Lần đầu tiên tôi có phần trăm thấp như vậy!"
Cười nhạo một tiếng, Bối Bối khinh thường hừ ."Anh thật đáng cười. Ít nhất tôi cho anh ngươi 50 điểm trở lên."
"Vậy tiêu chuẩn đánh giá của em như thế nào?" Người con trai tò mò hỏi.
Chỉ có một, hơn nữa còn là max điểm! Bối Bối nghĩ tới đồng thời không nhịn được nhìn về phía trong sân.
"Anh là Đới Ngọc Bầy ở trường trung học J, có thể hỏi tên của em không?"
"Không thể." Bối Bối rất dứt khoát nói.
Đới Ngọc Bầy xem kỹ mà nhìn chằm chằm vào nàng."Em có bạn trai?"
"Không có." Dứt lời, Bối Bối đột nhiên xoay đầu lại kỳ quái cười một tiếng."Nhưng tôi có chồng."
Đới Ngọc Bầy ngạc nhiên sững sờ, ngay sau đó bật cười."Ra thế, tôi cũng có ba bà vợ đấy!"
"Tôi nói thật. Ngay cả bạn bè tôi cũng không biết đó!" Bối Bối nghiêm túc gật đầu một cái."Cho nên anh không được tuyên truyền thông tin này ra ngoài."
Đới Ngọc Bầy khẽ cau mày."Vậy tại sao em muốn nói cho tôi biết?"
"Bởi vì tôi cảm thấy anh muốn theo đuổi tôi...Tôi không hy vọng anh lãng phí thời gian vì tôi."
Đới Ngọc Bầy bừng tỉnh hiểu ra ."Dù sao em chính là không muốn tôi theo đuổi em.?”
Bối Bối gật đầu một cái.
"Em cự tuyệt người theo đuổi mình cũng như vậy sao?"
Nhẹ nhàng lắc đầu."Không, chỉ có anh."
"Tại sao chỉ có tôi là dùng loại lý do này?"
"Không phải lý do, là sự thật." Bối Bối nói."Thứ nhất, bởi vì anh là người đầu tiên tôi cho 50 điểm trở lên. Hơn nữa anh cho ta ấn tượng thật tốt, cho nên tôi không muốn lừa dối anh. Thứ hai, thật ra thì tôi cũng không muốn lừa dối bất kì ai, nhưng mà chủ nhiệm giáo vụ và thầy tổng giám thị không cho phép tôi nói ra. Mà nếu anh không phải là học sinh trường tôi , xem ra cũng coi như đứng đắn, cũng sẽ không lắm mồm giúp tôi tuyên truyền ra ngoài đi?" <