tờ bảng điểm kỳ thi tháng trong tay, rõ ràng là đang ngồi chờ tôi đến tìm cô ấy rồi.
Tôi ngồi xuống, nhì qua bảng điểm một lượt. Ba môn cộng lại, cuối cùng tôi vẫn kém hai điểm…Lấy thêm điểm vật lý và hóa học cộng vào điểm ba môn Toán Anh Văn thì tôi vẫn kém Thẩm Giai Nghi.
“Thẩm Giai Nghi, cậu là quái vật à?” Tôi há hốc miệng, không có chút nào là không phục.
Lúc đã viết xong bài, không có câu điền sai đáp án, tôi cho như vậy là đạt mức tốt nhất rồi. Lần này thua cuộc, căn bản là do tôi đã quá chủ quan.
“Ha ha, cùng cậu đánh cược, quả thực không thể nào có chút nào sơ suất được.” Thẩm Giai Nghi cười thật vui vẻ.
Vui vẻ.
Đúng vậy, cậu vui vẻ, mình cũng rất vui.
“Kỳ thi tháng qua rồi, hôm nay cậu nên về sớm chút đi?” Tôi đứng dậy,
“Cũng có sớm hơn là bao đâu.” Thẩm Giai Nghi nhìn mưa rơi bên ngoài cửa số.
Không thèm đoái hoài đến vẻ mặt nghi ngờ của Thẩm Giai Nghi, tôi bất chấp cơn mưa quất liên hồi vào người, đạp xe lao ra khỏi trưởng, vượt qua cây cầu tôi ghét vô cùng mà tôi đã kể hơn một lần “ cầu cạn Trung Hoa dốc ngược”, để đến khu nội thành.
Đi đường, nước mưa không ngừng men theo chỏm tóc với chân mày, lọt vào mắt tôi, làm cho việc tìm kiếm một hiệu cắt tóc bên đường của tôi thêm khó khăn. Nhưng tâm trạng của tôi thì vẫn đang bay bổng vô cùng.
Dừng xe một lúc nhìn thấy một tiệm cắt tóc gia đình mang tên “Dù cho cắt bừa xén tạm thì vẫn đẹp”.
“Bà chủ, cắt giúp cháu đầu đinh với, ngắn thế nào cắt ngắn như vậy.” Tôi mở cửa.
Ướt sạch, mệt rã rời. Đẹp trai thế không biết.
“A?” Bà chủ bồng bế đứa trẻ nhỏ, trên tay vẫn còn cầm bát bột lớn.
“Cháu xin đấy, hừ hừ, cắt cho cháu nhanh một chút!” Tôi chỉ vào đầu mình, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Nửa tiếng sau, tôi đạp xe về trường, dừng xe trước cửa lớp Thẩm Giai Nghi.
Đương lúc bước vào, bất thình lình tôi phát hiện ra bên cạnh Thẩm Giai Nghi là Thẩm Thiên Ngọc, chị gái Thẩm Giai Nghi đang đối mặt với kỳ thi chuyển cấp. Hai chị em chắc là chuẩn bị về nhà mới cùng nhau ở trong một lớp, chờ mẹ đánh xe đến đón.
Trước chị Thẩm Thiên Ngọc chưa quen nhiều lắm, tôi có chút ngại ngùng, lại cũng có ý muốn trêu chọc, thế là chỉ đứng bên ngoài đập nhẹ vào cửa kính cửa sổ.
Hai chị em cùng lúc quay đầu lại, nhìn về phía tôi đang toàn thân ướt sũng.
Tôi tự chỉ vào mái tóc cắt ngắn của mình, nháy mắt cười.
“A!” Thẩm Giai Nghi mắt chữ A mồm chữ O, không nói nên lời.
“Trời ơi, đây là Kha Cảnh Đằng sao?” Thẩm Thiên Ngọc sững sờ một lúc rồi ngay sau đó bật cười.
Tôi nhún vai, ngắm nhìn Thẩm Giai Nghi vẻ như đang không tin vào mắt mình, đến nỗi cuối cùng mới bật cười.
“Thực hiện lời hứa rồi, rất giống một nam tử hán nha.” Tôi đắc ý nói, cố ý không lau khuôn mặt ướt đẫm nước mưa.
Tôi quay người đi lạnh lùng, đạp xe về nhà.
Vẫn dầm mưa như vậy, thế nhưng nhờ nụ cười của Thẩm Giai Nghi mà trong tim bừng sáng ánh mặt trời.
“Mẹ nó chứ, mình đẹp trai phết!” Tôi sờ lên quả đầu đinh, cười ngốc nghếch, chầm chậm đạp xe.
Đêm mưa đó, trên đường đạp xe về nhà, tôi sáng tác bài ca thứ ba mang tên “Người bạn thân yêu” dành tặng Thẩm Giai Nghi.
Lời bài hát có một đoạn như thế này: “Người bạn thân yêu, người bạn đáng yêu của tôi ơi, bạn sẽ nhớ đến tôi, mười năm xa xôi về trước,bất chấp mưa lớn mình cắt đầu đinh, mình hãy còn nhớ nét mặt của bạn, nhớ khuôn mặt bạn, nhớ đến ánh mắt.”
Về sau tôi mới biết, Thẩm Giai Nghi trong kỳ thi tháng đó không lọt vào 30 người điểm cao nhất trường khi cộng tổng điểm vào.
Cô ấy rất coi trọng màn cá cược giữa hai chúng tôi, trong khi tôi đem hết sức lực lẽ ra phải dành cho môn Lý để tập trung vào ba môn quyết định thắng cược, Thẩm Giai Nghi cũng làm như vậy. Cố ấy hi sinh môn lịch sử và địa lý, chỉ vì muốn quyết thắng thua với tôi.
Ngay khi tôi cắt tóc đầu đinh, mấy lần trong trường gặp Thẩm Giai Nghi, Thẩm Giai Nghi đều thản nhiên ung dung buộc tóc đuôi ngựa, thần thái tự nhiên.
Hai người như thường ngày trao đổi sách tham khảo, giáo trình và bài kiểm tra.
“Lần tới, chúng ta lại cược sữa nha. Thời hạn là hai tuần!” Tôi nhận quyển sách giáo khoa.
“Được thôi, lại phải làm phiền bạn rồi.” Thẩm Giai Nghi cười ha ha.
“Còn lâu nhé.” Tôi lẩm bẩm, hừ mũi.
Tôi không hỏi cô ấy vì sao thắng rồi mà lại buộc tóc đuôi ngựa. Thẩm Giai Nghi cũng không hề nhắc đến.
Tôi chỉ biết rằng tôi rất vui, vô cùng vô cùng vui sướng.
Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy mình ngày xưa thật đáng yêu.
Có chút kiềm chế, giả bộ không mặc áo mưa, có chút hiến dâng vì tình yêu mà tự cho là lãng mạn, nhưng như thế thì sao?
Nếu như tình yêu không thể khiến cho một người trở nên bình thường, một người như vậy cũng không thể xuất hiện, sức lôi cuốn của tình yêu đó cũng có phần nhỏ bé…Không phải chúng tôi ngày đêm cầu nguyện, tình yêu như vậy cũng đủ tư cách gọi là tình yêu.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn là gã nam tử hán bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng điên cuồng vì tình yêu như vậy đó.