Ngồi lên xe ngựa, nhìn thấy Lục gia ở sau lưng, nhìn thấy Lục Khung Y đứng dưới xe ngựa vẫy tay với ta, vẫn không thể phân rõ đây là thực hay là mộng.
Bởi vì mộng cảnh này ta đã trải qua quá nhiều, nhiều đến quên mất tư vị vui sướng . . . . . .
Xe ngựa chậm chạp bắt đầu khởi hành, ta không tự chủ dời về phía trong góc, cách Tuyết Lạc một khoảng.
Thật ra xe ngựa rất rộng, không biết tại sao cùng Tuyết Lạc ngồi trong xe, cho ta có chút cảm giác chật chội.
"Vết phỏng của ngươi đỡ chút nào không?" Tuyết Lạc thân thiết hỏi ta.
Ta gật đầu một cái."Cám ơn!"
"Không cần cám ơn ta, là ca ca của ngươi bảo ta đưa cho ngươi." Tuyết Lạc kéo rèm xe lên, ánh mắt như nước mùa thu không che dấu chút nào quấn vòng quanh bóng người trên lưng ngựa ngoài xe: "Những năm hắn để ngươi ở lại Lục gia, lúc mong nhớ ngươi, có thời gian đều sẽ tới Lục gia nhìn ngươi."
Ta cho rằng mình nghe lầm, lại hỏi một lần: "Ngươi nói hắn tới Lục gia nhìn ta?"
"Đúng!" Nàng thấy vẻ mặt ta kinh ngạc, cũng rất ngạc nhiên: "Ngươi không phải chưa từng thấy hắn chứ? Hắn mỗi tháng đều tới."
"Mỗi tháng. . . . . ."
Nhìn gương mặt quen thuộc ngoài xe ngựa kia, ta bỗng nhiên cảm thấy xa lạ.
Gắn bó làm bạn nhiều năm, ta cho rằng không có ai hiểu hắn hơn so với ta, không nghĩ tới ta căn bản đoán không ra tâm tư của hắn.
Hắn mỗi tháng đều đến nhìn ta, nhưng không gặp ta, hắn trốn tránh rốt cuộc vì cái gì. . . . . .
Ta dời đi ánh mắt từ trên người hắn, mới nhìn đến thần sắc Tuyết Lạc có chút không đúng.
Hai hàng lông mày của nàng buông xuống, như mất hồn nhìn đường nhỏ phía trước, đôi tay vò nhàu y phục của mình cũng không biết.
Có một loại nữ nhân, cho dù ngươi vô cùng không thích nàng, nhìn thấy nàng ưu thương thì cũng sẽ có cảm giác khổ sở theo nàng.
Tuyết Lạc chính là nữ nhân như vậy.
Cho nên đối mặt với nàng, ta ngay cả ghen tỵ cũng không có dũng khí!
***********
Xe ngựa đi hơn nửa ngày, chúng ta tìm khách quán nghỉ chân.
Vừa vào cửa, chưởng quỹ vội vội vàng vàng đã chạy tới, cười đến mắt cũng không nhìn thấy.
"A nha! Sáng sớm nay nghe thấy chim khách kêu, thật không nghĩ tới là Vũ Văn công tử đại giá quang lâm. . . . . . Tiểu Lâm, mau đưa người lên lầu, đừng quên dọn dẹp phòng hảo hạng!"
Ca ca từ trong lòng ngực lấy ngân phiếu ra đưa cho hắn, chưởng quỹ cầm ngân phiếu, mắt mở cơ hồ rớt ra, đối với ngân phiếu này nhìn mấy lần, mới lấy lại tinh thần.
"Ngài còn có gì phân phó? Có muốn ta bảo những người khác ra ngoài hay không?"
"Không cần, như vậy là được rồi."
Mới vừa ngồi xuống gian giữa không bao lâu, trên bàn liền dọn lên rất nhiều thức ăn.
Ta nhìn ca ca săn sóc giúp Tuyết Lạc gắp thức ăn, nhìn hắn vì Tuyết Lạc lấy ra từng chiếc xương cá, món ngon đầy bàn nhất thời vô vị tẻ nhạt.
Ta ngơ ngác khuấy tô cháo tổ yến trước mặt.
"Làm sao ngươi không ăn? Không hợp khẩu vị?" Thấy hắn đưa mắt hỏi thăm nhìn về phía ta, ta miễn cưỡng uống một hớp, cháo cũng nghẹn lại ở yết hầu, thế nào cũng không nuốt trôi.
"Ta không muốn ăn!" Ta đem tổ yến còn dư lại đẩy tới trước mặt hắn, "Còn dư lại ngươi giúp ta ăn đi."
Hắn liếc mắt nhìn cháo bị ta khuấy lên, nhắm mắt lại múc một muỗng đặt vào trong miệng.
Tuyết Lạc trừng to mắt mà nhìn hắn ăn cháo, mới nuốt nước miếng một cái, dáng vẻ xem ra đặc biệt thống khổ: "Uống không được cũng không cần miễn cưỡng. . . . . ."
"Mùi vị không tệ, so với ta nghĩ đến tốt hơn nhiều."
Ta vội hỏi: "Ngươi không uống qua sao?"
Hắn nhàn nhạt lắc đầu, cúi đầu tiếp tục uống.
Tuyết Lạc thay hắn giải thích: "Hắn đến giờ đều không ăn tổ yến, nói là nhìn cũng thấy không trôi."
"A, ta nghe nói tổ yến này là nước bọt chim yến vàng kết chung với lông vũ. . . . ." Ta nhìn thấy tay hắn cầm cái muỗng dừng lại, hầu kết khẽ nhúc nhích, tâm tình nhất thời trở nên tốt hơn, cười nói: "Nghe nói còn có loại chim yến không biết ăn gì, khạc ra đều mang máu, cho nên bên trong có tơ hồng, gọi là huyết yến. . . . . ."
Hắn dùng thời gian dài mới nuốt xuống ngụm tổ yến cuối cùng, lúc ngẩng đầu sắc mặt đỏ lên, có thể thấy được nhẫn nại tương đối khổ cực.
"Mùi vị có ngon không?" Ta hỏi.
Hắn nói với tiểu nhị đứng bên canh đang trộm cười: "Cho một chén huyết yến." Sau đó hắn xoay mặt cười với ta, cười đến tương đối âm hiểm: "Ngươi dám uống thử không!"
"Có gì đặc biệt hơn người!" Ta ưỡn ngực lên, khẩu khí oai phong lẫm liệt nói: "Tiểu nhị, cho hai chén!"
Tuyết Lạc cố nín cười, nhỏ giọng nói với ta: "Xem ra tình cảm huynh muội các ngươi thật rất tốt, ta biết Sở Thiên lâu như vậy, chính là bát đũa của ta hắn cũng sẽ không dùng, chớ nói chi là để cho hắn ăn đồ còn dư lại."
"Ngươi không biết. . . . . ." Ca ca nói: "Nàng lúc nhỏ rất thích đem đồ mình ăn còn dư lại để vào trong chén của ta, ta không ăn, nàng liền khóc lớn. . . . . . Khóc đến khi ta ăn xong mới thôi."
"Không có!" Ta bất mãn phản bác.
"Khóc xong còn phải dùng tay áo của ta lau nước mắt, làm cho bẩn chết."
Thấy vẻ mặt hắn như vậy, ta tức giận nắm lấy tay áo hắn lau miệng. "Ta liền lau, như thế nào? !"
Sau đó, hắn giơ tay lên, dùng vị trí đó nhẹ nhàng lau môi của hắn.
Ta cố gắng không để cho mình suy nghĩ lung tung, nhưng môi mỏng màu hồng của hắn, tràn đầy hấp dẫn, khiến ta nhớ lại nụ hôn trên đỉnh núi, giữa răng môi đụng chạm, tội nghiệt kích tình. . . . . .
Nếu như hắn chỉ xem ta là muội muội, nụ hôn kia coi là gì!
Trong thoáng chốc, hai chén tổ yến bưng lên, bên trong quả nhiên mang theo tia máu đỏ tươi . . . . . .
Đừng nói ăn, vừa nhìn liền muốn nôn. . . . . .
***********
Ban đêm, ta làm thế nào cũng không ngủ được, len lén chạy đến bên ngoài cửa phòng ca ca, đang do dự nên nói gì, chỉ nghe thấy thanh âm êm ái của Tuyết Lạc từ bên trong truyền ra.
"Tại sao? Chúng ta không phải nói sẽ trở về Hạnh Lâm cốc."
"Ta chưa nói không đi, ta chỉ là muốn mang Tiểu Trần trở về làng chài ở một thời gian ngắn, hảo hảo phụng bồi nàng. . . . . ." Là thanh âm của ca ca.
"Ngươi là vì nàng, hay là đang trốn tránh ta?"
"Tuyết Lạc, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, ta đối với ngươi như thế nào ngươi vẫn không rõ?"
"Ngươi mỗi tháng đều nói đến Lục gia gặp Tiểu Trần, nhưng nàng nói nàng căn bản chưa từng gặp ngươi." Thanh âm Tuyết Lạc thật êm cho dù tức giận đều vẫn là mê người.
"Ngươi nói với nàng?" Thanh âm của ca ca có chút phiền não, nhưng hắn vẫn đang tận lực đè ép: "Ta thật sự đến Lục gia, ta chỉ là không dám gặp nàng mà thôi. . . . . ."
"Tại sao?"
Trong phòng trầm mặc một chút, thanh âm có chút bất đắc dĩ của ca ca mới truyền ra: "Phải như thế nào ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta?"
"Vậy ngươi trả lời ta, ngươi yêu ta sao?"
Thời gian trầm mặc lần này lâu hơn.
Tiếp theo đó là tiếng nức nở đứt quãng của Tuyết Lạc cùng lời u oán của nàng."Trong lòng ngươi vẫn một mực yêu nàng. . . . . . Nếu yêu nàng tại sao còn phải cùng ta ở chung một chỗ?"
"Tuyết Lạc! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta cùng Mạnh Mạn không có gì. Ta làm sao có thể thích nữ nhân như vậy?"
"Vậy ngươi tại sao không đoạn tuyệt lui tới cùng nàng?"
"Ta. . . . . ." Hắn dừng một chút, thanh âm trở nên dịu dàng: "Đừng khóc, dáng vẻ ngươi khóc một chút cũng không xinh đẹp! Ta đáp ứng ngươi đoạn tuyệt lui tới cùng nàng có được hay không, ngươi muốn như thế nào ta đều nghe lời ngươi, có được hay không?"
"Ngươi yêu ta sao?"
"A! Vấn đề này có gì đáng để hỏi nữa sao? Ba tháng sau ta đến Hạnh Lâm cốc tìm ngươi, chúng ta thành thân."
"Thật sao?"
"Ta bảo đảm. . . . . ."
"Ừ, ta liền cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi không tới ta sẽ không tha thứ cho ngươi. . . . . ."
. . . . . .
Bên trong không còn thanh âm nữa, ta không muốn quấy rầy bọn họ, lặng lẽ lui về phòng.
Nhìn ly trà, hương trà trong khói tỏa, ta lại nghĩ tới mùa đông nhiều năm trước, ta núp ở trong ngực hắn ngắm mặt trời lặn, không cẩn thận sờ tới xương sườn hắn, hắn sợ hãi né tránh, vẻ mặt đặc biệt đáng yêu.
Ta lại cù nách hắn, hắn cười đến cả người phát run, hốt hoảng tránh né.
"Thì ra ngươi sợ nhột?" Đó là lần đầu tiên ta biết hắn sợ nhột, hưng phấn nhào tới trên người hắn, đè hắn ở trong đống tuyết.
Ngón tay của ta không ngừng cù nách hắn, uy hiếp hắn, hắn liều mạng cầu xin tha thứ, tiếng cười vang vọng đầy sơn cốc.
Ngày đó, cả người chúng ta đều là tuyết, nhưng không thấy lạnh.
Hiện tại, ngồi trong phòng ấm áp, vẫn cảm thấy hàn khí bức người.
. . . . . .
Ta còn đang đắm chìm trong hồi ức, đột nhiên nghe một tràng tiếng gõ cửa.
Mở cửa, ta cho rằng mình hoa mắt. "Ca?"
"Ừ."
Ta còn chưa nói mời vào, hắn đã vào cửa, ngồi ở bên cạnh bàn uống một hớp ly trà của ta, khẩu khí trần thuật nói: "Ngươi vừa rồi nghe được."
"Ngươi phát hiện?"
"Ngươi quên ta là gì, nếu như ngay cả loại người không có võ công như ngươi ta cũng không phát hiện được, còn có thể sống tới ngày hôm nay sao?"
"Nha. . . . . ." Ta ngồi ở bên cạnh hắn, rót một ly trà nữa.
"Quá lâu không nói chuyện với ngươi rồi, tối hôm nay, ngươi có thể hảo hảo theo ta hàn huyên một chút không?"
"Nha. . . . . ." Thanh âm của ta khô khốc, cố gắng hết sức để cho trái tim cuồng loạn của mình được bình thường một chút: "Ca. . . . . . Ngươi cùng Tuyết Lạc tỷ tỷ. . . . . . Không có chuyện gì chứ?"
"Không có." Hắn xoa xoa cái trán, vẻ mặt mệt mỏi: "Đều là Mạnh Mạn chẳng có chuyện gì lại sinh sự, Tuyết Lạc mới có thể hiểu lầm ta."
"Vậy tại sao ngươi không giải thích rõ với Tuyết Lạc tỷ tỷ?"
"Ngươi không hiểu giang hồ có bao nhiêu hiểm ác, không có ai có thể hoàn toàn tin cậy, không có ai có thể nói lời thật lòng. . . . . ."
"Nhưng nàng đối với ngươi là thật tâm, ngươi không tin nàng?" Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, Tuyết Lạc có thể nói là nữ nhi thông minh, nàng hiểu lầm, trong đó nhất định có nguyên nhân. "Ca, có phải hay không ngươi cùng Mạnh Mạn. . . . . ."
"Bỏ đi! Nàng là nữ nhân độc ác, ta đoán chừng nàng ngay cả hai chữ giải thích viết như thế nào cũng không biết."
"Độc ác cùng yêu thích không có bất kỳ liên hệ nào. Ngươi có phải thích Mạnh Mạn hay không?"
"Tuyết Lạc đã đủ làm cho ta mệt rồi, ngươi tha cho ta đi."
"Vậy tại sao ngươi không trả lời Tuyết Lạc, nếu như yêu nàng, tại sao không thể nói ra?"
Hắn không được tự nhiên di chuyển thân thể một chút, cúi đầu chuyên chú uống trà: "Ngươi buổi tối ăn không nhiều lắm, có đói bụng không?"
"Tuyết Lạc tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không dễ dàng hiểu lầm ngươi, ngươi có phải không thực sự thương nàng hay không?"
"Trà ngon, thời gian pha vô cùng vừa vặn!"
Ta đoạt lấy trà trong tay hắn, nặng nề đặt lên bàn: "Ngươi nói thật cho ta, không cho gạt ta!"
"Những chuyện này. . . . . ."
"Trả lời ta."
"Không thương!"
Ta ngay cả hô hấp thậm chí cũng quên mất, cho đến khi cảm giác được hít thở không thông, mới dùng sức hít một hơi.
"Tại sao, không thương nàng tại sao muốn ở bên cạnh nàng?"
Hắn cầm ly trà lên, rót đầy trà, thổi thổi lá trà xanh biếc: "Thế sự há có thể giống như ý người, người ngươi yêu thực sự không nhất định có thể lấy, người ngươi lấy cũng không nhất định là yêu thực sự, ta không cầu không thẹn với trời đất, chỉ cần không thẹn v