Ta mặc quần áo tử tế đuổi theo ra ngoài thì hắn đã biến mất ở trong đêm tối rét lạnh.
Đi một mình trên đường dài không người, chưa bao giờ cảm giác qua cô đơn cùng mệt mỏi bao quanh ta, ta không tìm được hắn, cũng không biết mình nên đi đâu, thế giới rộng lớn như vậy, nhưng ta không biết đi về đâu
Đối với hắn, ta có thể trả giá không chút nào tiếc rẻ, ta muốn cũng không nhiều. . . . . .
Nhưng rốt cuộc không giữ lại người của hắn, không đổi được trái tim.
Cúi đầu không biết đi bao lâu rồi, một giọng quen thuộc cách đó không xa truyền đến.
"Tiểu Trần!"
Ta ngẩng đầu lên nhìn về phía phía trước, Lục Khung Y một thân trắng toát lục đã chạy về phía ta.
Hắn rất nhanh chạy đến trước mặt của ta, cởi xuống y phục của mình khoác lên trên người ta, sau đó ôm chặt ta, cho ta ấm áp.
Trong ngực hắn không có vị trí ta thích, trên người hắn không có hơi thở ta quen thuộc, nhưng ta hiểu rõ, cái ôm trong ngực này là thuộc về ta, không cần ta phải miễn cưỡng chính mình tự đi truy đuổi.
"Tội gì ủy khuất mình, cùng ta trở về Lục gia thôi."
"Biểu ca. . . . . . Ta mệt mỏi, mệt chết đi!"
"Ta hiểu rõ, ngươi không giữ được người của hắn, hơn nữa không theo kịp cước bộ của hắn, cho nên ngươi nên buông tay ra, để cho hắn làm những việc hắn muốn đi."
Ta gật đầu, lòng trong một khắc kia trống rỗng, một hồi hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Tỉnh lại lần nữa thì ta đã nằm ở trên xe ngựa, y phục của Lục Khung Y vẫn đắp lên trên người của ta.
Ta lặng lẽ nắm chặt y phục, xoa xoa khóe mắt đầy lệ.
"Ngươi đã tỉnh?" Lục Khung Y lập tức lại đây ngồi: "Ta dẫn ngươi đến Lục gia."
"Lục gia!?" Ta vừa định hỏi Lục Khung Y tại sao không đợi ta tỉnh lại, liếc thấy trên người khoác y phục dính vết máu khô khốc, dấu vết ngón tay rõ ràng có thể thấy được!
Lòng của ta trầm xuống. . . . . .
Hắn không cùng ta nói một câu "gặp lại", liền đem ta đưa tới một thế giới khác.
Từ đó, ta sẽ không thể lẳng lặng phụng bồi hắn luyện công, sẽ không thể vì hắn bận rộn giặt quần áo nấu cơm, sẽ không thể cùng hắn ngắm mặt trời lặn. . . . . .
Giờ khắc này ta mới phát hiện ra mình thật ra cũng không thích mặt trời lặn, ta thích là cảm giác hắn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh ta.
Lục khung Y vỗ vỗ bả vai của ta, dịu dàng nói: "Sở Thiên nói. . . . . ."
"Ngươi không cần phải nói, ta không muốn nghe."
Ta ngẩng đầu lên, tự nhủ: không có hắn ta có thể sống được, ta có thể quên hắn, nhất định có thể.
Ta hít một hơi thật sâu, vung rèm cửa sổ lên, chuyên chú nhìn phong cảnh phía ngoài.
Phía ngoài mặt trời giống như đặc biệt mạnh mẽ, toàn thế giới cũng có thể cảm nhận được sức nóng của nó, đá xanh trên đường nhỏ đều là nhiệt khí mâu mâu.
Đây cũng khiến cho ta nhớ tới hơn nhiều năm trước kia, hắn cõng ta đi trên đường núi gập ghềnh.
Đoạn thời gian đó chân của ta bị trật, hắn mỗi ngày đều cõng ta lên đỉnh núi luyện công, ta hỏi hắn tại sao nhất định phải mang theo ta.
Hắn nói với ta: "Ta đã quen, quen nhìn ngươi làm bất cứ chuyện gì. . . . . ."
"Nếu như không thấy được, ngươi sẽ như thế nào?"
Hắn quay đầu nhìn ta, trên trán còn thấm mồ hôi: "Ta chỉ hi vọng có người giống như ta chăm sóc ngươi thật tốt."
Ta ôm vai hắn, tựa đầu vào, trên quần áo hắn đều là mồ hôi, ẩm ướt dính vào trên mặt ta. . . . . .
Cái mùi vị đó ta cả đời khó quên!
. . . . . .
"Nghĩ gì thế?"
Ta cúi đầu, vẫn là nhịn không được hỏi: "Hắn không phải là nói để cho ngươi chăm sóc ta thật tốt chứ?"
"Đúng vậy!" Lục Khung Y thản nhiên nói: "Hắn nói: không nên hỏi ngươi thích thứ gì, chỉ cần ngươi đối với một vật xem lại lần thứ hai, đó chính là thích! Không nên hỏi ngươi buổi tối ngủ có được hay không, chỉ cần nửa đêm đến phòng ngươi đốt đèn, nói cho ngươi biết hắn vẫn còn sống, ngươi sẽ ngủ rất ngon. Nếu như ngươi cả ngày ngẩn người, không nên hỏi ngươi nghĩ cái gì, chỉ cần đem bả vai cho ngươi dựa vào ngươi sẽ thỏa mãn. . . . . . Bất luận ngươi muốn ăn cháo bao nhiêu, cũng không được nấu cho ngươi uống, bởi vì thời điểm ngươi húp xong cháo nhất định sẽ không ăn thêm gì nữa. . . . . ."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Ta che tai lại, cố gắng cắn môi không để cho mình khóc lên.
"Hắn còn nói: không cần nhắc với ngươi bất luận chuyện gì về hắn, bởi vì ngươi nhất định muốn quên hắn."
Ta muốn quên hắn, nhưng hiện tại ta thật sự rất nhớ hắn, thật là nhớ!
Ôm chặt y phục trong ngực, dấu tay phía trên rơi vào trong lòng của ta. . . . . .
Ta cắn tay của mình, liều mạng để cho mình kiên trì, nhưng trong miệng đều là mùi máu tanh, máu và nước mắt cùng chảy xuống.
********************************************
Trên xe ngựa đi gần bảy ngày, rốt cuộc dừng lại.
Ta vén rèm lên , cửa lớn cao vút đập vào tầm mắt.
Trên cửa sắt treo bảng đen, năm chữ mạ vàng "Thiên hạ đệ nhất trang" lớn đến mức ở bên ngoài mấy dặm đều thấy rất rõ ràng, cũng đủ để biết địa vị của Lục gia không thể lay chuyển được.
Thì ra nơi này chính là giang hồ, không có giang, cũng không có hồ, có chính là nhiều đội người cầm kiếm, nghiêm nghị đứng hai bên. . . . . .
Lục khung Y đỡ ta xuống xe, dẫn ta đi qua lối vào trải đá, đi vào giữa đám người đứng túc trực trang nghiêm ở trang viên.
Lục gia tựa như một thế giới thủy mặc đen trắng, nhìn không thấy giới hạn chỉ thấy từng tầng lầu các vòng vòng vây lượn, khiến người ta có cảm giác hút thở không thông. Có chỗ đá lởm chởm quái thạch, tựa như cự thú giương nanh múa vuốt. Ngay cả hồ sen cũng một màu trắng, đẹp đến tuyệt vọng.
Gió mát thổi tới, mang theo hương khí ôn nhu, có thể gợi dậy sầu bi trong lòng người.
Lần nữa quay đầu, cửa sắt to lớn dần dần đóng lại.
Cánh cửa kia ngăn ta với chốn cũ, ngăn cách chút tư niệm cuối cùng của ta . . . . . .
"Khung Y ra mắt tổ phụ." Lục khung Y ở trước một vị lão nhân cung kính hành lễ, vẫn không quên lặng lẽ kéo kéo tay của ta, thấp giọng nói: "Tiểu Trần, mau gọi ông ngoại."
Ta vừa muốn quỳ xuống, một đôi tay khô héo giống như kìm sắt nắm được hai tay của ta, "Ngươi chính là Tiểu Trần?"
"Ông ngoại. . . . . ." Ta cúi đầu, len lén ngước mắt nhìn lão nhân trước mặt.
Hắn với tưởng tượng của ta hoàn toàn không giống nhau, không có phong tư chính khí lẫm liệt, cũng không có khí phách Hô Phong Hoán Vũ.
Liền chỉ là một lão nhân, sâu trong đồng tử màu xám tro tràn đầy mất mát, trên mặt nếp nhăn cũng không phải là rất nhiều, nhưng lại rất sâu, nhất là giữa hai hàng lông mày, hai cái rãnh sâu hoắm, dường như cả đời chứa vô tận đau thương.
Hắn tự tay sờ sờ mặt của ta, hơi có điểm thất vọng than nhẹ: "Đứa bé ngoan, cũng lớn như vậy!"
Sau đó, hắn vừa nhìn về phía Lục Khung Y, hỏi: "Ngươi không phải nói là Lâm Nhiễm còn có con trai, hắn tại sao không tới?"
"Sở Thiên nói hắn có chuyện quan trọng muốn làm, chờ làm xong sau nhất định tới thăm Lão Nhân Gia."
"A!" Hắn ho một hồi, mấy người làm bên cạnh bước nhanh về phía trước, đỡ lấy hắn, giúp hắn đấm lưng, cả một đoàn luống cuống tay chân.
. . . . . .
Lục Khung Y thấy tình cảnh này, thấp giọng phân phó Văn Luật.
Bởi vì thanh âm ép tới thấp, ta không nghe rõ, chỉ nghe ông ngoại thở gấp nói: "Khung Y, ngươi trước tiên thu xếp cho Tiểu Trần, sau đó tới phòng ta. . . . . . Ta có lời muốn hỏi ngươi."
**********************************
Cứ như vậy, ta ở lại Lục gia.
Mỗi sáng sớm ta đều đi tới phòng ông ngoại nhìn hắn, phần lớn thời gian hắn đều ngủ, hô hấp tán loạn mà nặng nề.
Thỉnh thoảng tỉnh, hắn sẽ lôi kéo tay của ta cùng ta nói vài lời.
Nhưng cơ bản chỉ hỏi mấy câu giống nhau.
Không phải hỏi lúc ta còn nhỏ có phải hay không gặp rất nhiều khổ cực, thì cũng là hỏi ta có thói quen gì, còn cần gì thì cứ nói?
Mỗi lần từ trong phòng hắn ra ngoài, ta đều cảm giác mình thật sự khó thở.
Đặc biệt tưởng nhớ ta lại khóc một hồi.
Đáng tiếc không có cái ôm trong ngực đó, ta phải khiến cho mình kiên cường!
Lục khung Y chăm sóc ta rất cẩn thận, vô luận thứ gì, ta chỉ nhìn qua hai lần, ngày hôm sau nhất định xuất hiện ở phòng ta. Bất luận hắn bận việc gì, mỗi đêm cũng sẽ cùng ta nói chuyện phiếm, cho ta hỏi hắn mỗi ngày làm những gì.
Hắn còn cố ý đưa nha hoàn thân cận của mình tới chăm sóc ta, nàng gọi là Tố Nhã, một nữ hài nhi rất thanh lịch.
Khuôn mặt trắng noãn, ngũ quan thanh tú, lúc nói chuyện luôn cúi đầu, hạ mí mắt, âm thanh ôn nhu làm cho người ta thư thái.
Nàng buổi tối cùng ta ngủ một phòng, ta từ trong mộng thức tỉnh, nàng lập tức sẽ cầm khăn tay giúp ta lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Biểu tiểu thư, ngươi mơ thấy cái gì? Thật rất đáng sợ sao?"
"Không đáng sợ! Nếu như có một ngày ta ở trong mộng cũng không trông thấy hắn, đó mới là thật đáng sợ."
"Là người Biểu tiểu thư yêu sao?"
"Người yêu?" Ta lần đầu tiên nghe nói đến từ ngữ đặc biệt này.
Nàng để tay ở trên ngực ta, rất thận trọng mà nói: "Chính là thời điểm nhắm mắt lại, sẽ ở chỗ này của người."
Ta nhắm mắt lại, trong lòng trầm ngâm, bởi vì mỗi một nhịp thở nhảy lên cũng đều chất đầy tư niệm đối với hắn.
Ta rất thích từ: người yêu này -- khắc sâu trong lòng của ta!
"Biểu tiểu thư?" Tố Nhã nghiêm túc suy nghĩ một chút, có chút khẩn trương hỏi: "Nô tì nhìn người nản lòng, nản chí, có phải là có tâm sự gì hay không?"
Ta ấn ngực của mình, đặc biệt vô lực lắc đầu một cái, không muốn nhắc tới hắn.
Mấy ngày này ta chưa bao giờ hỏi Lục Khung Y tin tức về hắn, bởi vì ta thật là sợ, sợ nghe được tên của hắn sẽ trở nên điên cuồng.
Lục Khung Y cũng không nói cho ta chuyện của hắn, chỉ có một ngày dưới ánh hoàng hôn nói với ta: hắn vẫn còn sống!
Đáng tiếc, ta vẫn không có một đêm ngủ được yên ổn.
Mỗi lần mở mắt, nhìn thấy một nữ nhân xa lạ nằm bên cạnh, cũng sẽ ngẩn người đến lúc trời sáng
******************************************
Từng ngày chịu đựng trôi qua, mỗi một ngày ta đều không nhớ là ngày gì, thậm chí không nhớ ra được đang là mùa gì.
Chỉ biết là mặt trời mọc, lặn, không dứt.
Có một ngày, ta đi tới thư phòng tìm Lục Khung Y, nhìn thấy trên bàn hắn để một quyển sách.
Phía trên viết bốn chữ: "Vũ Văn Cô Vũ."
Toàn thân ta chấn động, lập tức cầm lấy cuốn sách, không chớp mắt nhìn chằm chằm. . . . . . Hai chữ trước mặt.
Nước mắt rơi trên giấy, chữ viết bị ướt, mực đậm tán ra một mảnh.
******
Còn nhớ rõ lúc ta còn rất nhỏ, hắn dạy ta học một ít chữ, trước hết dạy ta bốn chữ chính là: Vũ Văn Sở Thiên.
Khi đó, hắn nắm tay của ta, trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra tên của hắn.
Hơi thở của hắn phật qua bên tai ta, hơi ngứa chút, hơi nóng, cảm giác rất lưu luyến . . . . . .
Cho nên, ta sẽ thích thú cố ý đem tên của hắn viết rất rất xấu, hoặc là viết lên thêm vài nét bút, đáng thương nhìn hắn.