Tay Đoan Mộc Mộc run lên, cái hộp từ trên tay cô rơi xuống, nhất thời, một khối máu thịt rớt ra ngoài.
Tất cả mọi người giật mình nhìn, tim thắt lại thật chặt.
“Con gái của em, con gái của em…” Đoan Mộc Mộc tê liệt trên mặt đất, cực kỳ bi ai kêu gào.
Lãnh An Thần sửng sốt mấy giây, tiến lên một tay ôm cô vào trong ngực, đè đầu của cô lại, đem mặt cô đè thật chặt ở ngực, không để cho cô nhìn một màn máu tanh này.
Mặc dù đây chỉ là một khối thịt heo bình thường, nhưng người tặng đồ có dụng ý khác, mặt của Lãnh An Thần một mảnh màu nâu xanh, lòng giống như rán dầu.
Đoan Mộc Mộc nằm ở trong ngực anh, run còn giống lá rách, anh không tìm được lời an ủi cô… chỉ có không ngừng hôn cô, vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
“Tổng tài, tôi hỏi qua rồi, là công ty chuyển phát đưa tới, địa chỉ phía trên là giả” Ngay từ lúc Đỗ Vấn thấy tình huống này, đi làm điều tra, “Hơn nữa đây chỉ là thịt heo.”
Dù Lãnh An Thần khó hơn nữa, nhưng giờ phút này anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, anh ôm cô một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Không phải lo lắng… Chỉ là thịt heo… Không tin em xem một chút…”
Đầu Đoan Mộc Mộc hướng tới trong ngực anh chặt hơn, cô nào dám nhìn, tay túm chặt y phục của anh, móng tay cũng bấm vào thịt của anh.
“Được, không nhìn, nhưng em đừng lo lắng, có được hay không?” Lãnh An Thần dịu dàng nói, cảm thấy cô run rẩy nhẹ, anh mới đứng dậy ôm cô lên, chỉ là bây giờ Đoan Mộc Mộc giống như chim sợ cành cong, không bao giờ chịu rời khỏi anh nửa bước.
Lãnh An Thần mặc dù rất muốn cùng với cô, nhưng còn có thật nhiều chuyện chờ anh, mấu chốt chính là anh sợ Lãnh Chấn Nghiệp gọi điện thoại tới bị cô nghe được.
Bất đắc dĩ, anh bảo Đỗ Vấn mời bác sĩ, tiêm thuốc an thần cho cô, cô mới bằng lòng mơ màng ngủ.
Lầu dưới, tất cả mọi người chờ anh, Lãnh An Thần thấy một hộp thịt heo bên cạnh còn để tờ giấy ngâm máu, anh cầm lên, chỉ thấy trên đó viết: lần này chỉ là đùa giỡn, lần sau cũng sẽ không rồi, bảo đám cảnh sát trong nhà sớm cút đi, nếu không lần sau tao nhất định sẽ đưa vật thật cho mày xem.
Không có phần đề tên, nhưng anh biết là ai!
Ngón tay Lãnh An Thần buộc chặt từng ngón một, tờ giấy bị vò thành một cục, cơ hồ nghiền nát, trên ngón tay của anh cũng dính máu, ghê tởm như vậy…
“Đỗ Vấn, mang cái này ném, ném đi!” Anh gầm nhẹ, Lãnh An Thần thề, đời này anh sẽ không ăn thịt heo nữa rồi.
Cảnh sát nhìn tờ giấy rồi, đi tới nói, “Lãnh tiên sinh, vì bảo đảm an toàn cho đứa bé, chúng tôi rời đi trước, nếu như có chuyện có thể bảo Đỗ tiên sinh liên lạc cùng chúng tôi, hơn nữa người bên anh chúng tôi đã sắp xếp cẩn thận, nếu như anh có hành động gì, chúng tôi nhất định sẽ biết.”
Chỉ có thể như vậy, coi như cảnh sát không mở miệng, Lãnh An Thần cũng sẽ đuổi người đi, Lãnh Chấn Nghiệp đã là một thằng điên, mặc kệ lời của ông ta là uy hiếp, hay ông ta làm thật, anh đều không thể cần mạo hiểm sinh mạng của con gái.
Anh yếu đuối gật đầu một cái, cảnh sát đi, Lãnh An Thần như người bị hút khô hơi sức ngã ngồi ở trên ghế sofa, mà ngồi xuống chính là một ngày một đêm, mà một ngày một đêm, chuyện anh làm duy nhất chính là nhìn chằm chằm điện thoại di động, chờ người kia gọi điện thoại tới.
Không biết là ngồi quá lâu, hay quá mệt mỏi, Lãnh An Thần suýt nữa ngã xuống, anh đỡ bên sofa một hồi lâu mới có thể đứng vững.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, thậm chí ngay cả ngôi sao Tử Đô cũng không có, cô quạnh như vậy, như trái tim anh.
Chợt, chuông điện thoại di động vang lên, trong bóng đêm tĩnh lặng, âm thanh kia cực kỳ chói tai, Đỗ Vấn vừa ngủ cũng bị thức tỉnh, mấy ngày nay anh cũng quá mệt mỏi.
Lãnh An Thần cầm điện thoại di động, chỉ là tay lại run, thế nào cũng không ấn được nút trả lời, cho đến khi Đỗ Vấn đi tới nhắc nhở, “Tổng tài, mau!”
Anh mới có phản ứng, nhấn nghe, bên kia truyền đến âm thanh, “Hiện tại bảo vợ mày cầm đồ ra ngoài, chỉ cho phép một mình cô ta!”
Lãnh An Thần nhíu chặthai hàng lông mày, mấy ngày không chợp mắt, cặp mắt cũng lóe ánh sáng, “Tôi muốn xác nhận con gái tôi không có việc gì trước.”
Đầu kia trầm mặc chốc lát, trở về một chữ, “Được!”
Tiểu Đường Tâm có lẽ là bị nhao tỉnh, phát ra tiếng khóc không vui, Lãnh An Thần nghe tim như bị đao cắt, “Bảo bối, chú là ba… Không, là chú đẹp trai…”
Lãnh An Thần có chút nói không mạch lạc, nhưng nghe được âm thanh của con gái, anh mới có loại cảm giác mình còn sống.
Cả người hành hạ lâu như vậy, anh cảm giác mình cũng đã chết rồi.
“Chú đẹp trai cứu con, con muốn mẹ…” Tiểu Đường Tâm nghe được âm thanh quen thuộc, khóc nức nở.
Tiếng khóc kia gắt gao níu lấy tim Lãnh An Thần, “Bảo bối, chú…”
Chỉ là không đợi Lãnh An Thần nói xong, đầu kia điện thoại đã đổi người, “Bảo vợ mày ra cửa đến buồng điện thoại công cộng đường Đông Sơn, sẽ có người thông báo cô ta nên làm gì kế tiếp, hơn nữa tao lại nhắc nhở mày một lần, không cần dẫn người, nếu không…”
“Nếu như mà tôi đưa tiền, ông không thả người thì làm thế nào?” Hiện tại Lãnh An Thần không cách nào tin tưởng Lãnh Chấn Nghiệp rồi.
“Tao chỉ muốn tiền” Lãnh Chấn Nghiệp lặp lại.
“Lúc nào thì trả con bé lại cho tôi?”
“Tao nghiệm đồ, tự nhiên sẽ thả người!”
“Tôi đi đưa tiền” Lãnh An Thần thật sự không thểđể cho cô mạo hiểm.
“Không được!” Lãnh Chấn Nghiệp một chút chỗ thương lượng cũng không cho liền cự tuyệt.
Lãnh An Thần trầm mặc, anh không biết nên làm sao, chỉ để cho một mình Đoan Mộc Mộc đi đưa tiền, nếu như người kia trói cô lại uy hiếp thì mình nên làm thế nào?
Trong lúc nhất thời, anh hỗn loạn không thôi, giống như là con ruồi không đầu, cũng may Đỗ Vấn một mực ở bên cạnh, nói thế nào cậu ta cũng là một người đứng xem, ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn thấy Lãnh An Thần mê mang, cậu ta hướng Lãnh An Thần gật đầu, ý bảo anh đồng ý yêu cầu của đối phương.
“Được!” Chỉ có một chữ, nhưng mà lại như dùng hết hơi sức toàn thân Lãnh An Thần.
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, rốt cuộc cắt đứt.
Lãnh An Thần cũng không nhúc nhích, cho đến khi Đỗ Vấn nhắc nhở anh, “Tổng tài, hiện tại nên gọi Thiếu phu nhân tỉnh lại.”
Muốn cô một mình đi cứu con gái, lại muốn đem cô đặt trong nguy hiểm, anh làm đàn ông thật là uất ức.
“Em đi!” Chẳng biết lúc nào, Đoan Mộc Mộc đã tỉnh rồi, tinh thần của cô xem ra đã khá hơn nhiều, chỉ là rơi lệ quá nhiều nên mắt sưng.
“Bà xã…” Lãnh An Thần nói khàn khàn đãkhông giống như anh nữa.
“Lãnh An Thần, chỉ cần có thể cứu con gái về, coi như ông ta muốn mạng của em, em đều cho!” Đoan Mộc Mộc đi tới, tâm tình hiển nhiên đã không có kích động như trước, cô chủ động cầm cánh tay Lãnh An Thần, “Chỉ là anh phải đồng ý em, chăm sóc con gái thật tốt, nhất định không thể để cho con gái có chuyện.”
Đây là một đánh cuộc, coi như cô lấy tiền đi, cũng không nắm chặt sẽ cứu được con gái, sự thật này không chỉ có Lãnh An Thần biết, Đoan Mộc Mộc cũng hiểu, nhưng cô tình nguyện chính mình tự đi chết, cũng muốn con gái bình an.
Lãnh An Thần cũng không nói ra một chữ, đưa tay đem Đoan Mộc Mộc kéo vào trong ngực, hận không thể đem cô cùng mình vê làm một thể, hình như như vậy, là anh có thể thay cô chia sẻ những đau đớn kia.
Một hồi lâu, Đoan Mộc Mộc tránh ra từ trong ngực anh, sau đó nhìn sang Đỗ Vấn một bên, “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Xe cùng tiền đã sớm chuẩn bị tốt, bọn họ chờ điện thoại của Lãnh Chấn Nghiệp.
Đỗ Vấn cũng không có lập tức đáp lại, mà nhìn Lãnh An Thần một cái, chỉ thấy hai mắt anh nhắm nghiền, giờ khắc này, Đỗ Vấn hình như đã hiểu, chìa khóa đưa tới trong tay Đoan Mộc Mộc, Đỗ Vấn cũng không lập tức buông tay, mà nói nặng trịch: “Thiếu phu nhân chú ý an toàn.”
Đoan Mộc Mộc giật giật khóe môi, rất muốn cho anh một nụ cười an ủi, nhưng cơ thể của cô giống như cứng lại, căn bản cười không nổi.
Tiếng động cơ xe hơi vang lên, Lãnh An Thần chợt mở mắt, nhấc chân đi ra ngoài, nhưng anh chỉ thấy đèn màu đỏ bên dưới kéo ra đường vòng cung cô đơn trong bóng đêm…
Thân thể cao lớn của anh run lên, ngã hướng cột cửa, “Bà xã!”
“Tổng tài, ngài đừng lo lắng, bên cảnh sát đã bí mật theo dõi, hơn nữa trên xe cũng có định vị, an toàn của thiếu phu nhân nằm trong lòng bàn tay, huống chi người của mình còn âm thầm bám theo” Đỗ Vấn không phải an ủi, chuyện lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối không thể nào tuỳ tiện.
Tuy nói như vậy, nhưng Lãnh An Thần ảo não đối với sự bất lực của mình.
Mỗi một phút mỗi một giây đều giống như bị kéo dài vô hạn, Lãnh An Thần không ngừng đi, hình như không như vậy, anh sẽ nổi điên.
Ước chừng qua nửa giờ, điện thoại Đỗ Vấn vang lên, anh nhanh chóng nhấn nghe, vẻ mặt lại phức tạp nhìn Lãnh An Thần.
Điện thoại mới vừa cắt đứt, Lãnh An Thần đi lên, “Thế nào?”
Đỗ Vấn hít sâu, “Người của chúng ta đã tìm được Tiểu Đường Tâm, chỉ là bé và Huân Huân đều bị trói chung một chỗ, hơn nữa trên người bọn trẻ có lắp trái bom…”
“…”
Thân thể cao lớn của Lãnh An Thần lảo đảo lui về phía sau một bước dài, tim như bị nhéo, một hồi lâu mới khạc ra mấy chữ, “Tên khốn kiếp này!”
So sánh với Lãnh An Thần khiếp sợ, Đỗ Vấn lại cau mày, “Tổng tài, tại sao ông ta lại đem Tiểu Đường Tâm cùng Huân Huân cột chung một chỗ?”
Tiểu Đường Tâm là đứa bé của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, coi như Lãnh Chấn Nghiệp giết bé, Đỗ Vấn cũng cảm thấy có thể lý giải, nhưng Huân Huân là máu mủ của Lãnh Chấn Nghiệp, hổ dữ không ăn thịt con, tại sao ông ta có thể độc ác thương tổn tới đứa con của mình?
Đỗ Vấn không nghĩ ra.
Lãnh An Thần lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm, “Ông ta là cầm thú… Ông ta căn bản không phải người!”
Bên kia, Đoan Mộc Mộc đã đổi bốn buồng điện thoại, cô rời thành phố này bốn năm, đã sớm không phân rõ mình bây giờ ở chỗ nào!
Điện thoại bên người cô vang lên, đây là buồng điện thoại thứ tư, cô run rẩy nghe, liền nghe đối phương nói, “Vẫn đi về phía trước, đầu đường thứ ba quẹo trái, có một công trường bỏ hoang, sau đó xuống xe.”
Lòng bàn tay Đoan Mộc Mộc đều là mồ hôi, sau lưng cũng thế, cô nỗ lực duy trì tỉnh táo, nhưng mỗi lần nhận điện thoại, lòng của cô cũng sẽ níu chặt một phần, “Con gái của tôi đâu?”
“Cô lập tức có thể gặp được!” Đối phương nói xong, lại cúp điện thoại.
Đoan Mộc Mộc theo ông ta nói, nửa giờ sau, rốt cuộc đã đi đến địa điểm Lãnh Chấn Nghiệp nói, chung quanh đều là đổ nát, nhìn qua hiu quạnh, cũng rất dễ giấu người.
Lúc Đoan Mộc Mộc đang quan sát thì điện thoại di động lại vang lên ––
“Hiện tại xuống xe đi về phía trước, không cho quay đầu lại!”
“Tôi muốn nhìn thấy con gái tôi!” Lúc này Đoan Mộc Mộc ngược lại cảm thấy lạnh xuống.
“Được, cô ngẩng đầu nhìn!” Đầu kia sảng khoái đồng ý, Đoan Mộc Mộc gấp gáp nhìn, điện thoại di động nhất thời rơi xuống từ trong tay.
Cô chỉ thấy một cần trục tháp cách đó không xa, Tiểu Đường Tâm cùng một bé trai bị trói chung một chỗ, trên người hình như còn quấn cái gì, cách quá xa, cô nhìn không rõ lắm.
Điện thoại té rơi cũng không có mất NET, âm thanh đầu kia tiếp tục truyền đến, “Bây giờ cô có thể yên tâm đi cứu con gái cùng con trai cô nhé!”