Cũng không biết trải qua bao lâu, Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, trước mắt tối đen như mực, để cho cô cảm giác giống như hôn mê.
Gáy đau dữ dội, để cho cô nhớ tới chuyện bị người đánh trộm, trái tim Đoan Mộc Mộc rét lạnh, cảm giác đầu tiên của cô không phải sợ, mà là lo lắng, “Bảo bối…”
giọng nói run rẩy kêu con gái, đưa tay muốn bắt thứ gì đó, mới phát hiện tay cùng chân cũng bị trói buộc lại.
Ngu nữa cũng hiểu xảy ra chuyện gì, cô bị bắt cóc rồi!
Cho dù là như vậy, cô vẫn lo lắng cho con gái, “Bảo bối, con ở đâu? Tiểu Đường Tâm, mẹ là mẹ…”
Trong bóng tối vô biên, chỉ có giọng nói của cô đáp lại mình, căn bản không cảm thấy sự tồn tại của Tiểu Đường Tâm, trong lòng Đoan Mộc Mộc sợ hãi tới cực điểm.
“Người tới, người tới…” Cô thét lên.
Cạch ––
Cửa phòng truyền đến tiếng vang, làm một tia sáng chiếu vào, trong nháy mắt Đoan Mộc Mộc không thích ứng được, bản năng nhắm mắt, mở mắt ra, bên trong phòng đã là một mảnh sáng trưng, cô cũng thấy rõ người đàn ông đứng ở trước mặt.
“Là ông?” Một khắc này, Đoan Mộc Mộc khiếp sợ lớn hơn sợ hãi.
“Đã lâu không gặp!” Lãnh Chấn Nghiệp cười một tiếng, cũng làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Lại đã lâu không gặp!
Nếu có thể, đời này Đoan Mộc Mộc cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này, hơn nữa, hiện tại cô cũng không có ý định ôn chuyện cùng ông ta!
“Con gái của tôi đâu? Đem con gái trả lại cho tôi” Đến giờ phút này Đoan Mộc Mộc mới phát hiện con gái là đầu thịt của mình, dù thân vùi lấp nguyên lành, cô lo lắng nhất cũng không phải là mình, mà là con gái bảo bối.
Lãnh Chấn Nghiệp ngồi đối diện với cô, ánh mắt quan sát ở trên mặt của cô, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Cô rất quan tâm con gái mình?”
Đây không phải là nói nhảm sao?
“Lãnh Chấn Nghiệp, ô ngđem con gái của tôi trả lại cho tôi, nếu như nó có chuyện gì, tôi nhất định sẽ giết ôngi!” Dù là năm đó, cô bị người đàn ông này cột vào trên giường Mạnh mẽ lấy trứng, cô đều không có kích động giống như bây giờ.
“Xem ra cô rất thích con mình” Lãnh Chấn Nghiệp luôn nói không rõ, nhưng không đợi Đoan Mộc Mộc mở miệng, ôncòn nói, “Đồng dạng là con của cô, làm sao cô có thể nặng bên này nhẹ bên kia chứ?”
Đoan Mộc Mộc run lên, liền nhìn thấy ông ta tiện tay nhấn cái gì, tường trắng sau lưng gắn một tấm ảnh, video một bé trai bị chiếu ra ngoài.
Đứa bé này, Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên nhận được, chính là đứa bé Huân Huân trên tạp chí, mặc dù đứa bé này làm Đoan Mộc Mộc nhớ sỉ nhục muốn quên, nhưng giờ khắc này khoảng cách gần như vậy, lòng của cô đau xuống.
“Nó rất nhớ cô” Lãnh Chấn Nghiệp nhìn khuôn mặt nhỏ trên màn ảnh, “Mặc dù mấy năm qua cô chưa từng tận qua trách nhiệm người mẹ một ngày, nhưng tôi vẫn luôn nói cho nó biết, cô là mẹ của nó.”
Đoan Mộc Mộc nghe xong máu toàn thân chảy ngược, tay chân bắt đầu rét run từng trận, cô nhín người đàn ông này trước mặt, giọng nói run rẩy, “Ông…ông đến tột cùng muốn làm gì?”
Lãnh Chấn Nghiệp lại nhấn hộp điều khiển ti vi, màn ảnh ngừng ở trên mặt bé trai, ông ta đi tới chỗ Đoan Mộc Mộc, cách cô mười mấy cm thì dừng lại, “Bốn năm trước, tôi từ trên người cô lấy đi vật gì của cô thì cô nên biết tôi muốn làm gì.”
Đúng, cô biết ông ta muốn cái gì!
“Đến tột cùng ông muốn như thế nào?” Đoan Mộc Mộc phát giác toàn thân mình đều đang run, “Ông có đứa bé, ông có thể lấy được cổ phần mình muốn!”
Lời nói như vậy chính cô đều không có sức lực, lúc ấy trên di chúc nói chỉ cần cô và người đàn ông nhà họ Lãnh sinh đứa bé mới có tư cách thừa kế, nhưng bây giờ lập tức có hai đứa bé, hơn nữa đều là cô và người đàn ông nhà họ Nhà họ Lãnh sinh ra, mặc kệ lấy phương thức gì.
“Vốn tôi có thể thuận lợi lấy được, nhưng cô không nên mang theo tiểu nghiệt chủng đó xuất hiện” Lúc nói lời này, trên mặt Lãnh Chấn Nghiệp thay đổi dịu ngoan lúc trước, hai mắt lộ ra sát khí.
“Tôi cùng Tiểu Đường Tâm không muốn tranh cổ phần” Đoan Mộc Mộc quả thật không có nghĩ như vậy, nếu như cô muốn, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
“Nhưng có người nghĩ…” Lãnh Chấn Nghiệp âm lãnh cười một tiếng, “Cô không phải không biết hiện tại Lãnh An Thần cảnh cáo tôi!”
Đoan Mộc Mộc căng thẳng, cô dĩ nhiên biết.
“Cô biết nó kiện tôi cái gì sao?” Lãnh Chấn Nghiệp áp thấp hơn, hơi thở phun ra cũng rơi vào trên mặt Đoan Mộc Mộc, để cho tóc gáy cô đều bị dựng lên, “Nó kiện tôi ép buộc cô…”
Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, mặt ngoặt về phía khác, “Chẳng lẽ anh ấy kiện sai rồi sao?”
Mặc dù ôn ta cũng không dùng thân thể cưỡng chiếm cô, nhưng ông ta thế nhưng lại dùng phương thức sỉ nhục nhất ăn mòn linh hồn của cô.
“Nói cho nó biết thu tay lại, cổ phần nó muốn cũng được, nhưng mỗi người 30%” Đây coi như là thối lui, Lãnh Chấn Nghiệp biết hậu quả lên tòa án.
Đoan Mộc Mộc mở mắt ra nhìn ông ta, xa lạ trong mắt kia giống như là cô chưa bao giờ từng biết người này, “Lãnh An Thần là con trai của ông, ông có thể đi tìm anh ấy, mà không phải tới tìm tôi.”
Lời này Đoan Mộc Mộc nói rất hợp lý, bọn họ là cha con ruột thịt, muốn chia tiền tài hoàn toàn có thể lén lút thương lượng, nhưng lời này nhưng lại rắn độc cắn Lãnh Chấn Nghiệp, để cho ông ta bỗng nhiên tức giận, một tay nhéo ở cổ của cô, “Nó không phải là con trai của tôi.”
Đoan Mộc Mộc sững sờ, tay Lãnh Chấn Nghiệp cũng run lên, còn nói, “Tôi không có con trai như vậy, lại muốn tranh tài sản cùng ông đây.”
“Là các người quá coi trọng tiền tài rồi” Đoan Mộc Mộc cười lạnh.
“Tôi thả cô trở về, cô bảo nó hủy bỏ khởi tố, còn nói cho nó biết, cổ phần chỉ có thể cầm 30%” Lãnh Chấn Nghiệp buông tay ra, trên mặt lại khôi phục bình tĩnh.
“Cái này tôi không làm chủ được” Đoan Mộc Mộc trực tiếp cự tuyệt.
Nhưng không ngờ Lãnh Chấn Nghiệp chợt cười một tiếng, “Vậy cô sẽ chờ nhặt xác con gái đi, đến lúc đó nha đầu kia chết rồi, nó một xu đều không lấy được.”
Con gái?
Mải tranh cãi cùng cầm thú, thiếu chút nữa quên mất con gái.
“Con gái của tôi đâu?” Hai mắt Đoan Mộc Mộc bởi vì hoảng sợ mà phóng đại.
“Hiện tại nó rất tốt, chỉ là sau mấy tiếng cũng không khẳng định” Lãnh Chấn Nghiệp nói xong, làm thủ hiệu, có hai người đàn ông thân hình cao lớn đi vào.
“Đưa cô ta đi!” Lãnh Chấn Nghiệp ra lệnh.
“Không, trả con gái cho tôi” Hiện tại Đoan Mộc Mộc tình nguyện sống ở chỗ này, ít nhất cô cách con gái gần, nhưng nếu như rời đi, cô sợ sẽ không cảm thấy con gái nữa.
Đoan Mộc Mộc kêu khóc cũng không có thay đổi gì, mắt cô lại bị bịt kín, cho đến khi bị ném xuống.
Đầu đường trống trải, cũng không có người đi đường, trong không khí trôi nổi mùi sương, nói cho cô biết hiện tại là sáng sớm, Đoan Mộc Mộc nhìn xuống, trong lúc nhất thời không biết mình ở đâu?
Bên cạnh không có con gái, nhưng lời cảnh cáo của Lãnh Chấn Nghiệp vẫn còn vang bên tai.
Bảo bối của cô tuyệt đối không thể có chuyện, cô phải tìm được Lãnh An Thần!
Biệt thự nhà họ Lãnh, đèn dầu sáng rỡ, tất cả mọi người suốt cả đêm không ngủ, Lãnh An Thần càng phải như vậy!
Cô và con gái đều biến mất, anh làm sao ngủ được?
Cặp mắt hiện đầy tia máu, đầu ngón tay là một điếu thuốc chưa cháy hết, nửa đoạn tro thuốc lá lảo đảo muốn ngã.
Biết rất rõ ràng chính là Lãnh Chấn Nghiệp gây nên, nhưng anh không tìm được người kia, nghĩ đến đây, tròng mắt đen của Lãnh An Thần ửng lên tia máu.
“Reng reng ––”
Chuông điện thoại di động đơn điệu đánh vỡ căn phòng tĩnh lặng, tay Lãnh An Thần run lên, tro thuốc lá chợt rơi xuống, rơi nên giày da đen nhánh, dơ bẩn một mảnh, nhưng anh căn bản không có ý định quan tâm, đưa tay cầm di động qua, nhìn mã số xa lạ, nhịp tim gia tốc.
“A lô, tôi là Lãnh An Thần” Anh cố gắng để cho giọng nói của bình tĩnh, cũng không che đậy được thức đêm cùng hút thuốc lá mang tới khàn khàn.
“Lãnh An Thần, cứu cứu Tiểu Đường Tâm, cầu xin anh cứu cứu con…” Mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào cầu khẩn truyền tới màng nhĩ, thân thể cao lớn của Lãnh An Thần chợt run lên.
Anh còn tưởng rằng cú điện thoại này là Lãnh Chấn Nghiệp đánh tới, thì ra là không phải, lại là cô.
“Bà xã em ở đâu? Em ở đâu?” Anh hốt hoảng vừa nói vừa chạy ra ngoài.
“Em không biết, Tiểu Đường Tâm bị ông ta trói đi, anh phải cứu con…” Đoan Mộc Mộc khóc, điện thoại từ trong tay cô rơi xuống.
Đỗ Vấn cùng cảnh sát ở trong phòng khách lầu dưới coi chừng, anh xuống như vậy, làm bọn họ kinh động, mà điện thoại của Lãnh An Thần từ lâu đã bị theo dõi, có cảnh sát tới đây báo địa chỉ chỗ ở của Đoan Mộc Mộc.
Lúc Lãnh An Thần chạy đến, thấy một bóng dáng nho nhỏ co ro trong buồng điện thoại công cộng, đầu tóc rối bời, cặp mắt ngây ngô, trong miệng nhắc đi nhắc lại, cứu cứu con gái của cô.
Tim của anh như bị người cắm một đao, “Bà xã…”
Nghe giọng nói này, đôi mắt tuyệt vọng của Đoan Mộc Mộc lộ ra ánh sáng hy vọng, cô nhào qua, thật chặt níu lấy Lãnh An Thần, “Em cầu xin anh rút đơn kiện, em cầu xin anh đừng muốn tài sản…”
Lãnh An Thần sững sờ, cánh tay lại bị móng tay của cô bấm đau, “Nói chuyện với anh đó, anh nói đi!”
“Được, được, anh đồng ý!” Lãnh An Thần hình như lường trước cái gì.
Quả nhiên Lãnh Chấn Nghiệp trói cô đi là có mục đích, hiện tại chỉ thả cô trở lại, chính là để cho cô ra điều kiện!
Lão hồ ly kia!
Lãnh An Thần nhìn thần trí Đoan Mộc Mộc cũng có chút hỗn loạn, vừa muốn ôm cô lên, liền nghe đến bên cạnh buồng điện thoại điện thoại vang lên ––
Mới sáng sớm, cú điện thoại này làm sao sẽ vang?
Anh nắm tới nghe, đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc, “Mẹ, mẹ…”
Là giọng của Tiểu Đường Tâm.
Đoan Mộc Mộc cũng đã nghe được, cô yếu đuối giống như có thần lực, đoạt lấy điện thoại, “Bảo bối, bảo bối… Mẹ là mẹ…”
Chỉ một câu như vậy, cô nói không ra lời, chỉ còn nước mắt cuồn cuộn không ngừng.
Lãnh An Thần nắm thật chặt bả vai, ý bảo cô đừng kích động, mà trong điện thoại, tiếng kêu khóc của Tiểu Đường Tâm cũng dần dần xa, một giọng nam trầm muộn thay thế, “Bảo Lãnh An Thần nghe điện thoại!”
Người đầu kia giống như là có Thiên lý nhãn, nhìn thấy tất cả trước mắt, thế nhưng biết Lãnh An Thần đang ở bên cạnh Đoan Mộc Mộc.
Lãnh An Thần nghe được câu này, lập tức lấy điện thoại, nhưng Đoan Mộc Mộc giống như nắm được cây cỏ cứu mạng không chịu buông ra, “Con gái của tôi đây? Tiểu Đường Tâm, mẹ là mẹ…”
Giờ phút này, cô đã mất lý trí, nắm điện thoại kêu gào.
giọng nói lần nữa truyền đến, “Cô không cần mưu toan trì hoãn thời gian, nói nhảm nữa, hiện tại tôi liền vặn gãy cổ tiểu nha đầu kia.”
Hai mắt Lãnh An Thần đầy mây đen, nháy mắt cho Đỗ Vấn bên cạnh, mạnh mẽ đem Đoan Mộc Mộc kéo ra, anh nhận lấy điện thoại, “Ông thật hèn hạ!”
Bốn chữ, tối nghĩa mà cứng ngắc, mỗi một chữ cũng bao hàm sự phẫn nộ của anh, dù người kia đúng là cha, anh cũng không thể không mắng chửi người.
Người đàn ông đầu kia điện thoại cười lạnh, “Mắng chửi nữa đi!”
Tay Lãnh An Thần dùng sức cầm điện thoại di động, khớp xương hiện ra màu xanh trắng, “Lãnh Chấn Nghiệp…”