Bên kia Đoan Mộc Mộc hồn nhiên không biết điện thoại đã đổi chủ, tiếp tục gầm thét, “Nói chuyện với cậu đó, cậu ở đâu?”
Dù giọng nói của cô bởi vì chứng cuồng loạn mà có chút khác, dù thời gian bọn họ tách ra đã là bốn năm, nhưng giọng nói của cô tựa như một luồng sáng trong đêm tối, chợt chiếu vào trái tim tối tăm đã bốn năm của anh…
Là cô!
Thật sự là cô!
Chỉ là một câu nói ngắn ngủn như vậy, anh liền nhận ra.
Cô gái đáng chết, rốt cuộc em cũng chịu xuất hiện.
Giờ khắc này, kích động, tức giận, còn có vui mừng như thủy triều bao chặt lấy anh, tay Lãnh An Thần cầm điện thoại di động cũng run lên, thái độ cũng bộc phát thâm trầm.
Milan sợ run một hồi rốt cuộc phản ứng kịp, nhào qua lấy chiếc điện thoại, “Đưa di động cho tôi! Mau cho…”
Lúc này, Đoan Mộc Mộc ở bên kia mới ý thức tới cái gì, “Milan…”
Thân thể Lãnh An Thần quay lại, tránh khỏi Milan, mà Đỗ Vấn cũng lên trước ngăn trở cô, liền nghe Lãnh An Thần hướng về phía đầu kia điện thoại nói, “Tiểu Đường Tâm đang ở bệnh viện Nhi Đồng.”
Chỉ có câu này, anh liền tắt điện thoại, mà một câu cũng khiến người đầu kia điện thoại như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Nếu như nói 4 năm rồi, anh lập tức liền nghe giọng nói đã nhận ra cô, vậy thì co như thế nào nghe không ra anh?
Thấp chìm dễ nghe như vậy, giọng nói giống như dây cung đàn vi–ô–lông–xen âm từ lực, giống như là cánh cửa bị phong bế lên, giờ phút này câu nói đầu tiên của anh động đất, nháy mắt xông ra.
Nguyên tưởng rằng, cô đã quên mất người kia, nhưng giờ phút này anh chỉ hơi chút liền đem trí nhớ chèn ép kéo ra, những thứ vui vẻ đã từng trải qua giờ phút này giống như bị cá tôm mới vớt.
Cô ngàn cầu vạn khấn, chuyện cô sợ sẽ xảy ra, thế nhưng thật xảy ra.
Anh gặp được Tiểu Đường Tâm…
Vậy…
Lúc đầu óc Đoan Mộc Mộc trống rỗng, lúc ngựa thần lướt gió tung mây, bên tai bỗng dưng vang lên câu anh vừa nói ––
“Tiểu Đường Tâm đang ở bệnh viện Nhi Đồng!”
Bệnh viện?
Bảo bối của cô thế nào?
Làm sao lại vào bệnh viện?
Chẳng lẽ…
Đoan Mộc Mộc lại không dám nghĩ tiếp, trước bởi vì nghe được giọng nói của anh mà khiếp sợ cũng vì tin tức con gái không tốt mà dần dần thở bình thường lại.
Cô lao ra phi trường, đánh xe chạy thẳng tới bệnh viện Nhi Đồng.
Trên đường phong cảnh xẹt qua trước mắt, bốn năm, tòa thành thị này biến hóa cũng không lớn, giờ phút này nhìn thấy, Đoan Mộc Mộc đều có cảm giác chưa bao giờ rời đi, nhưng lòng của cô đâu?
Lại đã sớm người và vật không còn.
Xe dừng ở bệnh viện Nhi Đồng, Đoan Mộc Mộc đi vào trong thì vẫn chần chờ một bước, mặc dù vô cùng lo lắng cho con gái, nhưng vừa nghĩ tới sẽ thấy người kia, tim của cô đập với tần số vẫn không cách nào khôi phục bình thường.
“Thiếu phu nhân, đã lâu không gặp!” Khi Đoan Mộc Mộc sắp mất sững sờ, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói dọa cô giật mình.
Quay đầu lại, đập vào mi mắt là gương mặt quen thuộc––
Đỗ Vấn!
Mặc dù giờ phút này thấy không phải người kia, nhưng nhìn thấy Đỗ Vấn tựa như thấy Lãnh An Thần, trong lúc nhất thời Đoan Mộc Mộc có vẻ có chút không biết làm sao.
Đỗ Vấn cũng nhàn nhạt cười một tiếng, “Mời đi theo tôi!”
Đoan Mộc Mộc kinh ngạc, đi theo bước chân của anh, sau mấy bước, mới phản ứng được, “Đỗ, Đỗ Vấn, Tiểu Đường Tâm thế nào?”
“Thưa thiếu phu nhân, Tiểu Đường Tâm không có việc gì, có chút dị ứng, bác sĩ đã khám!” Lời nói của Đỗ Vấn khiến trái tim thấp thỏm của Đoan Mộc Mộc rơi xuống đất.
Thì ra chỉ là dị ứng!
Không biết có phải do nguyên nhân thời điểm mang thai cô đặc biệt kiêng ăn hay không, từ sau khi ra đời thể chất của Tiểu Đường Tâm đặc biệt yếu, cả ngày ngã bệnh không nói, hơn nữa rất dễ dị ứng, cho nên việc ăn uống, cho tới bây giờ Đoan Mộc Mộc đều cực kỳ cẩn thận.
“Thiếu phu nhân, mời đi bên này!” Đỗ Vấn thấy tinh thần cô phiêu du, ở đầu bậc thang nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Ồ!” Đoan Mộc Mộc đáp lại, mới phát hiện có cái gì không đúng, mất tự nhiên vén sợi tóc lại rồi nói, “Đỗ Vấn, anh cứ gọi tên tôi đi, tôi đã không phải là Thiếu phu nhân của anh.”.
Bốn năm trước, cô liền đem đơn thỏa thuận li hôn gởi cho Lãnh An Thần, bây giờ bọn họ đã không phải là vợ chồng.
Đỗ Vấn ngẩn ra, tiếp liền cười cười, “Tôi không dám!”
“Anh…” Chỉ là không đợi Đoan Mộc Mộc nói cái gì nữa, thang máy đã dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trái tim lại nhảy tới cổ họng.
“Thiếu phu nhân, ở nơi này” Đỗ Vấn như cũ gọi cô là thiếu phu nhân, mặc dù Đoan Mộc Mộc cực kỳ nhức đầu với cách gọi này, nhưng mà giờ phút này cô quan tâm con gái hơn.
Cửa phòng bệnh bị Đỗ Vấn đẩy ra, Đoan Mộc Mộc cơ hồ liếc mắt liền thấy người nằm trên giường, một khắc này, cô cái gì đều quên, chỉ tràn đầy đau lòng.
Cô lập tức nhào qua, cầm chặt tay nhỏ bé của con gái, hướng về phía khuôn mặt nhỏ của bé hôn một cái, giống như là bảo bối mất đi lại có được lần nữa, kích động như vậy, “Bảo bối, mẹ tới, bảo bối…”
Giờ phút này Tiểu Đường Tâm truyền nước biển đã sớm ngủ thiếp đi, căn bản không nghe được mẹ gọi, nhưng Đoan Mộc Mộc hình như cũng không yên tâm, nhẹ nhàng lắc lắc con gái, hình như nhất định khiến bé tỉnh lại gọi mình một tiếng mẹ, cô mới có thể an tâm.
Người đứng ở phía trước cửa sổ, con mắt chăm chú khóa ở trên người của cô, hình như không như vậy, anh sẽ không thể nào tin nổi cô thật ở trước mắt mình.
Cô cũng không có biến hóa gì, cơ hồ vẫn giống nhau như đúc so với bốn năm trước, hoàn toàn không nhìn ra là mẹ một đứa bé ba tuổi…
Nghĩ đến cái này, trong óc của anh chợt thoáng qua cái gì, bình tĩnh trên mặt nhất thời có thương tích chợt lóe lên, ngay sau đó hai mắt nhìn cô chợt trở tối.
“Em không cần đánh thức con!” giọng nói thanh liệt giống như kiếm sắc ở căn phòng yên tĩnh, thẳng tắp đâm về phía Đoan Mộc Mộc.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy anh đứng ở cửa sổ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên trên người anh, giống như cho anh tầng kim quang, làm cho người ta có trong nháy mắt hoảng hốt, thật giống như anh giờ phút này căn bản là một ảo giác của cô.
Dù là giờ phút này cảm giác cũng không khiến cô cảm thấy chân thật, nhưng trái tim của Đoan Mộc Mộc điên cuồng giống như đánh trống, cuối cùng cơ hồ muốn rách ra khỏi ngực, cô có chút không chịu nổi không khí như vậy, bản năng đi tìm Đỗ Vấn, hình như tìm người tới phá giải loại không khí này, nhưng cô ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện chẳng biết lúc nào, Milan cùng Đỗ Vấn đã biến mất, chỉ còn lại anh và cô, còn có một bảo bối ngủ say.
“Em đang tìm cái gì?” Lãnh An Thần di chuyển chân dài, từng bước một đi tới, anh đến gần một bước, hô hấp của Đoan Mộc Mộc liền ngắn một phần, cuối cùng khi bóng dáng cao lớn của anh áp xuống thì cô cơ hồ hít thở không thông.
“Tìm dâm phu của mình cùng một đứa con hoang khác sao?” Rõ ràng bốn năm qua anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, thế nhưng câu tràn đầy ghen cùng hận lại giành lấy tất cả ngôn ngữ.
Đoan Mộc Mộc bị chửi không biết vì sao, hơn nữa anh cường đại khí thế, đầu óc của cô cũng trống rỗng, chỉ là bản năng lui về phía sau một bước, nhưng lại bị anh lập tức bắt được.
Tay của anh có lực như bốn năm trước, nắm chặt như vậy, cơ hồ phải đem cô bóp vỡ, đau đớn nhưng cũng để cho cô từ từ tỉnh táo, “Buông tay, Lãnh An Thần, anh buông tay.”
4 năm rồi, anh rốt cuộc nghe được cô còn gọi mình như vậy.
Cuối cùng trái tim Lãnh An Thần không thể ức chế mềm nhũn ra, thiếu chút nữa liền nới lỏng tay, thế nhưng khi nhìn khuôn mặt cô, trước mắt của anh lại hiện ra một gương mặt nho nhỏ khác, cùng cô tương tự như vậy, giống như phiên bản.
Lửa giận đáy lòng lớn hơn nữa, anh ép tới gần cô, gần đến mức tất cả hô hấp của anh đều phun trên mặt của cô, “Em lại vẫn dám trở lại?”
Hơi thở quen thuộc theo không khí tiến vào khoang ngực của cô, giống như độc dược, lật quấy trái tim bị Đoan Mộc Mộc đè nén bốn năm, dù là giờ phút này anh hầm hừ cô, nhưng cô lại như không cảm thấy, chỉ nhìn chằm chằm anh, cho đến cuối cùng nước mắt lăn xuống.
“Anh cho rằng em nguyện ý trở lại? Nếu như không phải là… Em tình nguyện đời này đều không trở lại!” Lần này đến lượt Đoan Mộc Mộc rống anh.
Không ai biết khi cô đi ra phi trường, khi cô ngửi được không khí thành phố này, cô lại một lần nữa nhìn vào ánh mắt anh, những thứ thương cùng đau cô thật vất vả mới quên cũng như bị tay Thần Tiên điểm hóa sống lại.
Ban đầu lúc cô rời đi, thật nghĩ đời này đều không trở lại!
Nhưng vận mạng thay đổi, cuối cùng cũng không theo ý nghĩ của cô.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng rất giận rất đau đớn, nhưng nghe cô nói tình nguyện cả đời đều không nguyện trở lại, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy giống như là bị người thọc một đao, chỉ có đau ở ngực như dã thú mất điên.
“Em lặp lại lần nữa!” Anh bức cô chặt hơn, ánh mắt lạnh lẽo cơ hồ muốn đem cô cắn nuốt.
“Em nói nếu như không phải là bởi vì Tiểu Đường Tâm, em tình nguyện đời này… Ưmh…” Câu nói kế tiếp căn bản không nói xong, liền bị môi anh chặn lại.
Tại sao cô có thể tàn nhẫn như vậy, lần nữa tổn thương anh?
Cô gái này căn bản cũng không có tâm, anh thật hận cô!
Hận cô không từ mà biệt, hận cô vô tình vô nghĩa, hận cô phản bội, nhưng khi nghe cô nói tình nguyện đời này đều không nguyện trở lại, cũng không muốn lại nhìn thấy anh thì Lãnh An Thần lại cảm thấy tất cả hận cũng đánh không lại sợ.
Bốn năm qua, anh từng có vô số phỏng đoán, nghĩ tới cô xảy ra chuyện không may? Nghĩ tới cô gả cho người rồi phải không? Nghĩ tới cô đời này thật không thuộc về anh rồi hả?
Hôm nay, rốt cuộc có thể thấy cô lần nữa, anh mới phát hiện mình sợ nhất không phải những thứ kia, mà là vĩnh viễn mất đi cô.
Hơi thở của cô vẫn ngọt thuần mỹ như cũ, giống như rượu lên men tốt, chỉ một đụng cũng làm người ta nghiện, sau đó không thể tự kềm chế, môi của cô vẫn mềm như vậy, giống như hoa nở rộ vào mùa xuân…
4 năm rồi, anh từng có các cô gái khác nhau, nhưng không có một người nào có tư vị giống như cô.
Giờ phút này, mùi vị muốn rốt cuộc đang ở khóe miệng, anh cũng không cần buông ra.
Đoan Mộc Mộc bị làm làm cho khó thở, giờ phút này lại bị anh hôn điên cuồng như vậy, cơ hồ muốn hít thở không thông, cô muốn giãy giụa, muốn né tránh, anh căn bản cố tình không cho phép, một tay siết chặt lấy hông của cô, một tay nâng ót cô, nụ hôn của anh tràn đầy tư vị đoạt lấy cùng chiếm đoạt, loại cảm giác đó chính là anh hận không thể đem cô hôn bể, vê vào trong thân thể mình.
Không, không…
4 năm rồi, cô đã phân cách anh và mình, bọn họ không nên thân mật như vậy, cho dù là gặp nhau, cũng không nên như thế.
Cô bắt đầu nức nở nghẹn ngào, đánh anh, nhưng cô càng kháng cự, càng khiến anh muốn chinh phục, một thanh, anh ấn cô ở trên vách tường, hôn càng thêm cuồng loạn.
Cái kia chính là cậy mạnh, Đoan Mộc Mộc cơ hồ cho rằng sẽ chết trong nụ hôn của anh, đúng lúc này, trong không khí chợt truyền đến phịch một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, còn chưa phản ứng kịp, cũng cảm giác có thật nhiều bóng dáng nối đuôi mà vào, trước mắt bọn họ có thêm ánh sáng chiếu tới.