Lãnh An Thần không có ở chỗ Tần Quỳnh, cô nghe không giống như là nói láo, vậy anh có thể đi đâu?
Gọi lại điện thoại di động của anh, nhưng đối phương truyền đến thủy chung đều là giọng nữ lạnh lẽo lại máy móc, khiến tim Đoan Mộc Mộc lạnh giá, lạnh giống như ngâm nước đá.
Hiện tại nên đi đâu tìm anh? Nên làm gì?
Trong lúc nhất thời cô mê mang giống như không cẩn thận đi vào trong sương mù, thế nào cũng không thấy rõ thế giới trước mắt, thế nhưng trong mê loạn lại lộ ra sợ hãi, sợ sẽ không còn được gặp lại anh.
Không, cô không thể mất anh!
Không phải bọn cướp nói là muốn một trăm triệu sao? Hiện tại cô phải kiếm tiền trước…
Điện thoại gọi cho bộ tài vụ ở công ty Lãnh An Thần, khi cô nói muốn một trăm triệu tiền mặt thì đối phương lập tức do dự, “Thật xin lỗi thiếu phu nhân, không phải chúng tôi không làm, mà lập tức lấy ra nhiều tiền mặt như vậy, phải xin phép ngân hàng không nói, hơn nữa thủ tục bên trên cũng không hợp lý, cần hội đồng quản trị thông qua mới được.”
Cảm giác hi vọng lập tức bị dập tắt thật quá tệ, nhưng cô không cam lòng, “Tôi làm giấy nợ mượn còn không được sao? An Thần, An Thần anh ấy ra khỏi nhà, anh ấy trở lại sẽ mở họp hội đồng quản trị!”
Cô chỉ có thể nói dối, không thể nói Lãnh An Thần xảy ra chuyện, nếu không ảnh hưởng đối với Lãnh thị thì không cách nào dự tính.
“Thật xin lỗi, thiếu phu nhân!” Người phụ trách bên tài vụ nói.
“Trừ mở hội đồng quản trị cũng không có biện pháp khác sao?” Đoan Mộc Mộc nóng nảy.
“Dạ!” Trả lời máy móc lộ ra vô tình.
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thân thể vốn xiêu vẹo nay chỉ chực sụp đổ, tựa như lại bị người đẩy một cái, ngã vào vực sâu không đáy…
Cô không xoay sở được tiền sẽ không cứu được Lãnh An Thần, không có anh, cô thật sẽ chết!
“Thiếu phu nhân…” Thời điểm Đoan Mộc Mộc chuẩn bị cúp điện thoại, bên kia chợt mở miệng, “Không phải Tô đổng có chuyện trở về rồi sao? Ngài ấy là một trong cổ đông của công ty, ngài ấy có biện pháp.”
Người phụ trách tài vụ chỉ có thể nói nhiều, mặc dù làm như vậy cũng không tuân theo quy định tài vụ, nhưng cô ta hình như cảm thấy không khí căng thẳng.
“Ồ!” Đoan Mộc Mộc hạ thân thể xuống chợt bị người lôi lên, trước mắt cô sáng lên. Đúng vậy, làm sao lại quên mất Tô Hoa Nam, coi như anh không giúp được gì, có thể bảo anh giúp một tay kiếm tiền nhất định không thành vấn đề, hiện tại anh cũng có công ty của mình.
Người trong cuộc mơ hồ, hóa ra lời này không giả!
Đoan Mộc Mộc cúp điện thoại liền gọi cho Tô Hoa Nam, một hồi lâu bên kia mới nghe, không nhanh giống như thường, đại khái anh vẫn còn giận lời nói lúc trước của mình, hiện tại Đoan Mộc Mộc không muốn giải thích, điện thoại vừa thông suốt, cô liền vội vàng mở miệng, “Hoa Nam, cầu xin anh giúp tôi một chút!”
“Mộc Mộc, em làm sao vậy?” Cô chưa bao giờ dùng cái chữ cầu xin nói chuyện với mình, Tô Hoa Nam cau mày.
“Chuẩn bị cho tôi một tỷ tiền mặt, tôi cần ngay lập tức!” Đoan Mộc Mộc mở miệng nói lời làm đối phương kinh hãi nửa ngày không lên tiếng.
“Hoa Nam, anh đang nghe sao? Anh cho tôi mượn, tôi sẽ trả lại nhanh cho anh, nhưng hiện tại tôi cần dùng gấp!” Đoan Mộc Mộc lại lặp lại.
Tô Hoa Nam mơ hồ cảm thấy cái gì, trầm giọng mở miệng, “Có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, đang do dự có muốn nói hay không? Nhưng nghĩ một lát, cô quyết định vẫn nói cho anh, coi như Tô Hoa Nam cho cô mượn một tỷ tiền mặt, nhưng cô là một cô gái cũng không cách nào cầm nhiều tiền đi chuộc người, phải tìm người giúp một tay, mà bất luận phương diện nào thì Tô Hoa Nam luôn là người khiến cô có thể tin tưởng nhất.
“Là An Thần, anh ấy bị bắt cóc rồi… Đối phương muốn một tỷ tiền mặt…”
Lúc này Đoan Mộc Mộc dùng hết hơi sức toàn thân mới nói hết những lời này, sau đó lại nghe Tô Hoa Nam nói một câu, “Mộc Mộc, em không nói nhảm chứ?”
“Tô Hoa Nam!” Đoan Mộc Mộc hơi nóng nảy, làm sao cô có thể đem chuyện như vậy ra nói giỡn.
“Mộc Mộc, em đừng vội, chuyện này có thể có hiểu lầm” Tô Hoa Nam an ủi, ánh mắt nhìn về phương xa, theo tin tức anh biết hiện tại Lãnh An Thần nên ở phi trường, làm sao sẽ bị bắt cóc?
“Sao tôi có thể không vội?” Đoan Mộc Mộc muốn khóc, “Hoa Nam, tôi không thể để anh ấy gặp chuyện, tuyệt đối không thể…”
Âm thanh vội vàng của cô khiến Tô Hoa Nam đau lòng, anh vuốt vuốt cái trán, “Em chờ anh điện thoại!”
Nói xong, anh đã thu tuyến, Đoan Mộc Mộc nghe tiếng rè, lại trở nên bất lực và mờ mịt.
Cô không đợi được điện thoại của Tô Hoa Nam, mà đợi được người của anh, nhưng anh càng như vậy càng khiến cô sợ, “Hoa Nam, có phải anh nghe được tin tức gì rồi không?”
Toàn thân Đoan Mộc Mộc đều lạnh, tay chân đều run, cô túm vạt áo Tô Hoa Nam, ngửa đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy mong đợi cùng sợ hãi, anh nhìn mà không đành lòng nói.
“Hoa Nam…” Cô còn gọi, âm thanh khe khẽ giống như là mèo con bị ném bỏ.
“Đi theo anh!” Anh mở miệng, chỉ có thể nói ba chữ này.
Vẻ mặt Tô Hoa Nam nặng nề cùng bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, khiến Đoan Mộc Mộc sợ, cô lập tức buông tay anh ra, lui xa, “Anh không cho vay tiền thì thôi, tự tôi nghĩ biện pháp, nhưng tôi nhất định phải cứu anh ấy ra ngoài…”
“Cậu ta không có việc gì!” Tô Hoa Nam bị suy nghĩ lung tung của cô đánh bại, anh vẫn cho rằng cô là cô gái lý trí lại cơ trí, nhưng khi nhìn bộ dáng cô bây giờ, nơi nào còn giống như cô?
Đoan Mộc Mộc ngơ ngẩn, lại nghe Tô Hoa Nam nói, “Cậu ta đang ở phi trường!”
Lúc này, Đoan Mộc Mộc hoàn toàn bối rối!
Không phải anh bị bắt cóc sao? Làm sao sẽ ở phi trường? Chẳng lẽ bọn cướp muốn dẫn anh xuất cảnh?
Vẫn chưa phản ứng kịp, cảm giác anh còn ở trong nguy hiểm, khi cô suy đoán lung tung đã bị Tô Hoa Nam đem lên xe, xe lái thật nhanh như tên rời cung.
Nhịp tim Đoan Mộc Mộc bay theo tốc độ bão tố của xe, cuối cùng cả người cô run rẩy không còn hình dáng, làm hại Tô Hoa Nam không thể không thả chậm tốc độ xe, đưa tay ôm cô, “Mộc Mộc, cậu ta không có việc gì, cậu ta ở chung một chỗ với Tần Quỳnh.”
Anh không muốn nói, không muốn nhìn thấy bộ dạng cô tan nát cõi lòng, nhưng tiếng nói vừa dứt, cũng cảm giác cô lập tức đẩy mình ra, “Anh nói bậy, tôi đã gọi điện thoại hỏi, Tần Quỳnh nói không nhìn thấy anh ấy!”
Tô Hoa Nam thu tròng mắt đen lại, cuối cùng híp thành một đường thẳng, “Cô ta nói thế với em?”
Đoan Mộc Mộc gật đầu, lại nghe Tô Hoa Nam mắng hai chữ, “Đáng chết!”
Không trách được cô sợ như vậy, thì ra cô gái kia nói như thế, mới vừa rồi anh vẫn còn không hiểu tại sao có thể có bọn cướp gọi điện thoại, hiện tại anh hình như đã hiểu.
Cô gái kia không chỉ nhiều tâm tư, hơn nữa ý xấu còn cực kỳ nhiều!
“Hoa Nam, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Đoan Mộc Mộc túm lấy anh hỏi.
Nhìn con ngươi cô trong suốt, Tô Hoa Nam thở dài một tiếng, “Tại sao không nghe anh, không phải nói cho em biết sao? Chớ yêu không có đường lui!”
Đoan Mộc Mộc nắm chặt lấy tay anh, “Hoa Nam, nếu như yêu có thể thu phóng tự nhiên, vậy thì không phải là yêu!”
Lời của cô khiến anh ghé mắt, ánh mắt của hai người va vào nhau, có đồ giao hợp, cuối cùng lại đẩy ra!
Anh muốn mở miệng khuyên cô, nhưng anh cảm giác không nên?
“Một lát nữa bất luận thấy cái gì, hi vọng em vẫn có thể kiên cường một chút” Tay Tô Hoa Nam vuốt đỉnh đầu của cô, vuốt vuốt cưng chiều.
Đoan Mộc Mộc không trả lời, sợ hãi đáy lòng tiêu mất rất nhiều, bởi vì Tô Hoa Nam nói Lãnh An Thần ở chung một chỗ cùng Tần Quỳnh.
Nếu quả như thế, cô ngược lại cảm thấy may mắn, ít nhất khiến cho cô an tâm hơn so với biết anh ở chung một chỗ với bọn cướp.
Xe chạy băng băng đi tới phi trường, dòng người nhốn nháo rộn ràng, nhưng không có một người nào là anh, Đoan Mộc Mộc ngắm nhìn, tay lại bị cầm, cô nghiêng đầu thấy Tô Hoa Nam chỉ vào hướng khác, “Nơi lên máy bay!”
Lúc cô không hiểu Tô Hoa Nam đã mang theo cô qua đó, vừa đi vừa nói, “Anh nhờ người làm cho bọn họ không thể thông hành, hiện tại ở phòng kiểm chứng… Anh chỉ có thể làm nhiêu đó vì em thôi!”
Anh buông tay cô ra, Đoan Mộc Mộc nhìn anh, “Chúng ta đi vào chung chứ?”
Tô Hoa Nam cười khổ sở, “Không, anh tiến vào chỉ gây ra phiền toái.”
Đoan Mộc Mộc không nói gì nữa, hiện tại tim cô còn thắt ở trên người Lãnh An Thần, chỉ muốn nhìn anh, thấy anh bình an là được!
Nâng bước đi vào trong, rõ ràng trái tim gấp gáp, nhưng bước chân lại nặng nề giống như là treo nghìn vàng, ngay cả vùng bụng cũng có cảm giác trĩu xuống, có lẽ là từ buổi sáng đến bây giờ cô quá khẩn trương, lại khiến bụng khó chịu rồi, nghĩ đến trước suýt nữa sinh non, cô kinh hãi vội vàng đưa tay bảo vệ nơi đó, sau đó nói thật nhỏ, “Bảo bối, con phải kiên cường, bây giờ chúng ta đi tìm ba!”
Nhưng vừa dứt lời, đã bị một cỗ khí thế quen thuộc bao bọc, Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu, thấy người đàn ông cách mình ba bước xa, trong ngực của anh ôm lấy cô gái mặt mũi hơi trắng bệch, ánh mắt bọn họ cùng nhau nhìn sang, mang theo oán cùng hận mà cô không hiểu.
“An Thần…” Dù thấy tình cảnh như thế, Đoan Mộc Mộc vẫn vui mừng, vui mừng anh bình an vô sự.
“Là em bảo người ta làm như vậy?” Âm thanh trầm muộn âm u tàn bạo của Lãnh An Thần truyền đến, tức giận lộ ra từ đáy mắt anh.
Anh bị giữ lại vô cớ, cũng biết nhất định có nguyên nhân, thật vất vả thoát ra, nhưng máy bay đã cất cánh.
Đoan Mộc Mộc sửng sốt vì bị anh chất vấn, hai mắt nhấp nháy nhìn anh, bên trong đầy không hiểu, như đứa trẻ bị người lớn phê bình, nhưng không biết mình mắc lỗi nơi nào?
“Sao em có thể như vậy? Em biết lỡ máy bay này có nghĩa thế nào không?” Anh gầm nhẹ, ở phi trường to như vậy, âm thanh của anh giống như sấm rền, đoàng, khiến Đoan Mộc Mộc không biết làm sao.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, từng bước từng bước có lực, nhưng Đoan Mộc Mộc không có hơi sức quay đầu lại, cũng không nguyện quay đầu lại, giờ phút này toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người Lãnh An Thần, cô không hiểu anh tức giận là vì cái gì?
“Cậu âm thầm đi, đối với cô ấy có ý nghĩa gì?” Bên tai vang lên giọng nam quen thuộc, thay cô chất vấn Lãnh An Thần.
Đoan Mộc Mộc lập tức rơi nước mắt xuống, uất ức, bi thương, thất vọng…
Đến tột cùng là loại tâm tình nào đã không cần nữa, chỉ cảm thấy ngực đau như bị máy trộn bê–tông xoắn nát.
Ánh mắt Lãnh An Thần cùng Tô Hoa Nam nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, hình như đã hiểu ra cái gì, đúng lúc này, Tần Quỳnh chợt mở miệng, trong mắt chứa đựng nước mắt, “An Thần, bọn họ cố ý, chính là muốn giết em!”
Đoan Mộc Mộc nhìn về cô ta, dù vẻ mặt có trắng, nhưng cũng đẹp đẽ động lòng người giống như Lâm Đại Ngọc, một đôi tay trắng nõn níu lấy áo sơ mi của Lãnh An Thần, túm ở vị trí ngực, giống như là muốn níu lấy tim anh.
Nghĩ đến cú điện thoại trước đó, Đoan Mộc Mộc lập tức tức giận, “Không phải cô nói anh ấy không ở cùng cô sao?”
Âm thanh của cô sắc lạnh, ngay cả bản thân Đoan Mộc Mộc cũng bất ngờ.
Câu nói phát ra, Tần Quỳnh dán chặt Lãnh An Thần hơn, một bộ tìm kiếm che chở, “An Thần, em xem rõ rồi chứ? Cô ta chính là muốn giết em, ngay cả em đi xem bệnh cũng muốn ngăn cản!”
Lãnh An Thần dừng ở tay nắm chặt trên người mình của Tần Quỳnh, mang theo trấn an, cô