sẽ có loại theo sợ hãi lập tức rơi xuống từ đám mây.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng không chịu nổi đau cùng nhục, chảy xuống, nhưng cô lại không ngăn cản được cái gì, chỉ có thể tiếp tục theo động tác của anh. . . . . .
Chợt, anh đem lấy chính mình hướng trong miệng cô lần nữa đưa đẩy, cơ hồ đẩy tới cổ họng của cô, nhất thời chọc cô muốn nôn, kết quả anh lại rút lui, cái loại cảm giác buồn nôn đó lại bị ép xuống.
Một cái tay khác nắm ngực trắng mềm, không ngừng vuốt ve, giờ phút này, Đoan Mộc Mộc ở dưới thân anh, giống như vô lực, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, trắng đỏ gắn bó, mê người kiểu khác, tuyệt hảo.
Nước mắt cuồn cuộn mà rơi, không chịu khống chế của cô, nhưng cô biết nước mắt của mình cũng không đổi được anh đồng tình, cô chỉ nghĩ loại ác liệt này mau kết thúc, cho nên liều mạng phun ra nuốt vào. . . . . .
Anh nhìn thấy nước mắt của cô, cũng biết này đại biểu cái gì, thậm chí anh cũng muốn để cho mình dừng lại, nhưng căn bản không thể, giống như là ý thức của anh bị cái gì khống chế, hoàn toàn không phải do anh.
"Nhanh, nhanh hơn chút nữa. . . . . ." Anh không nhịn được kêu ra tiếng, sau đó dụng lực một cái, hình như chống đỡ đến chỗ sâu nhất, sau đó tất cả tất cả đổ xuống.
Cơ hồ là đồng thời, Đoan Mộc Mộc dùng sức đem anh đẩy ra, sau đó chạy đến bên bồn cầu nôn mửa, hận không thể đem ngũ tạng lục phủ cũng ói ra, mới có thể thoải mái, nhưng cô biết coi như ói ra, tất cả cũng không cải biến được.
Cổ họng cùng trong miệng đau như bị lửa thiêu, trừ rơi nước mắt, cái gì cô cũng không làm được.
Lãnh An Thần vô lực ngồi ở xe lăn, mặc cho không khí từng chút cắn nuốt trên người nhiệt độ anh, nhìn cô dùng nước lạnh rửa mặt, không ngừng súc miệng, trong lòng anh không nói được tư vị gì, quá khứ chính là dùng phương thức này muốn những phụ nữ kia thì anh cảm thấy đó là đương nhiên, nhưng giờ phút này nhìn cô như vậy, anh cảm giác mình là cầm thú.
Muốn quan tâm đến khóe miệng, nhưng chỉ là không nói ra miệng, cuối cùng vang ở trong không khí chính là, "Nếu anh khiến em thấy ác tâm như vậy, làm gì còn phải làm?"
Lời nói vô tình như thế khiến Đoan Mộc Mộc vốn là xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ càng thêm vô lực, cô nhìn anh, hung hăng nhìn chằm chằm, giống như hận không thể dùng ánh mắt bắn chết anh?
Anh ghét ánh mắt như vậy của cô, "Chớ một bộ dáng bị uất ức, kỹ thuật phế vật đó của em, so với những phụ nữ kia tốn hơn nhiều, có cơ hội để cho em học tập một chút. . . . . . ."
"Vậy anh còn để cho tôi làm? Làm gì không đi tìm những phụ nữ kia?" Đoan Mộc Mộc dùng hết hơi sức toàn thân rống, sau đó thân thể chậm rãi trầm xuống.
Anh tự tay kéo cô, mặc dù đau lòng, nhưng lời nói ra vẫn cay nghiệt vô tình, "Bởi vì đây là em cầu xin anh đấy. . . . . ."
Thân thể vẫn còn cực hạn vui thích, nhưng vừa nghĩ tới cô làm tất cả đều vì một người đàn ông khác, anh đã cảm thấy vô cùng căm tức.
Cô thế nhưng có thể vì Tô Hoa Nam bán thân thể của mình, phân lượng người đàn ông kia ở trong lòng cô không cần nói cũng biết, mà cô đáng chết còn nói, trong lòng của cô đã không có người kia.
Tên lừa gạt, tên lừa gạt!
Trên mặt Đoan Mộc Mộc đã sớm không có đỏ mặt như lúc trước, giờ phút này chỉ còn lại trắng bệch, chỉ có tròng mắt đen cực kỳ sáng, giống như là bị nước rửa qua, "Lãnh An Thần, anh phải giữ lời!"
Nghe được cô lại nhắc nhở mình, Lãnh An Thần chợt cười lạnh, "Anh nói cái gì?"
Anh đột nhiên biến chuyển khiến thân thể Đoan Mộc Mộc run lên, "Anh. . . . . ."
"Bà xã, em biết không? Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn phá hủy chú ta" Lời nói của Lãnh An Thần khiến Đoan Mộc Mộc như ngã xuống hầm băng.