g lúng túng khi khám bệnh cho Lãnh An lần trước, Đoan Mộc Mộc còn chưa lên tiếng, sắc mặt đã đỏ trước, "Bác sĩ Tiết, chào anh!"
"Chào cô!" Tiết Chi Hằng cũng cười, "Cái đó của Đại ca hết chứ?"
Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp theo mới hiểu ra, anh ta đang hỏi đồ chơi kia của Lãnh An Thần, nhưng cô không biết a! Nhưng dường như lại không thể nói như vậy, mặt cô càng đỏ, chỉ có thể gật đầu coi như là trả lời.
"A, vậy thì tốt!" Tiết Chi Hằng bật cười, khiến Đoan Mộc Mộc càng cảm thấy xấu hổ, "Thật ra thì, anh . . . . . ."
"Cái gì?" Đoan Mộc Mộc nghe anh nói một nửa, lại dừng lại, không nhịn được hỏi.
"Không có việc gì!" Tiết Chi Hằng ngắt mũi, anh thiếu chút nữa không cẩn thận đã nói lộ ra miệng, "Chị dâu nhỏ hôm nay tới bệnh viện có chuyện gì không?"
Nghe anh hỏi như vậy, Đoan Mộc Mộc sợ hãi lập tức cầm tờ kết quả kiểm tra trong tay giấu ra sau lưng, "Không có, không có việc gì. . . . . ."
Động tác khác thường của cô, Tiết Chi Hằng đã nhìn thấy, cau mày, "Có chuyện cô cứ việc nói, tôi có thể giúp một tay. . . . . ."
"Thật không có việc gì!" Đoan Mộc Mộc ngắt lời anh, "Dạ dày của tôi không thoải mái, tới kiểm tra một chút!"
"Ồ!" Tiết Chi Hằng gật đầu, "Kiểm tra xong rồi sao?"
"Ừ. . . . . . Bác sĩ Tiết, hẹn gặp lại!" Đoan Mộc Mộc nói xong, bước đi không quay đầu lại, một giây đồng hồ cũng không dám ở lâu.
Bây giờ cô còn chưa suy nghĩ nên làm thế nào? Thậm chí còn không biết có nên giữ lại đứa bé này không? Cho nên kiên quyết không thể để cho Lãnh An Thần biết sự tồn tại của đứa bé này, hơn nữa, thậm chí anh còn không biết người phụ nữ ở cả đêm cùng anh, thật ra là cô.
Nếu để cho anh biết mình có con, không chừng anh sẽ nổi điên?
Đoan Mộc Mộc hoảng hốt tinh thần, ngay cả đi bộ đều không tập trung, cho nên vừa vào công ty liền đụng vào một người.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Cô nhìn người đàn ông bị mình đụng ngã trên đất, liên tục nói xin lỗi.
Người đàn ông không vui lườm cô một cái, đứng dậy phủi nhẹ bụi bặm trên người, "Cô gặp quỷ a!"
Lâm Ám Dạ chưa từng xấu hổ như vậy, huống chi bây giờ là giờ làm việc buổi chiều, người lui tới tương đối nhiều, anh bị ngã như vậy, gần như bị mọi người nhìn thấy.
Đối với Lâm Ám Dạ, Đoan Mộc Mộc vẫn có ấn tượng, không phải cô muốn đụng vào anh, nhưng anh cũng không phải vì vậy mà mắng chửi người ta? Hơn nữa, cô cũng đã nói xin lỗi!
Trong lòng phiền loạn khiến cô không đè nén được lửa giận, "Tôi gặp quỷ, vậy anh chính là quỷ chạy đi đầu thai, không có việc gì đi nhanh như vậy làm gì?"
Lâm Ám Dạ hoàn toàn không ngờ rõ ràng là cô sai, kết quả bị mắng lại là anh ?
Nhìn người đứng xem xung quanh, do sĩ diện anh không nhịn được, "Nói xin lỗi tôi!"
Thật ra thì nói xin lỗi cũng vẫn là xin lỗi thôi, vừa rồi cô đã nói qua, lặp lại lần nữa cũng không sao, nhưng nhìn dáng vẻ phách lối của người đàn ông này, nhớ lại anh ta và Lãnh An Thần căn bản là cá mè một lứa, cô cảm thấy ghét.
"Không xin lỗi, nếu như anh bị gãy tay chân, tôi có thể trả tiền thuốc men." Đoan Mộc Mộc nói xong, không thèm nhìn tới vẻ mặt thối của Lâm Ám, vạch đám người bước đi.
Không chỉ có không đòi lại được sĩ diện, mà ngược lại còn bị cô nguyền rủa, mặt mũi Lâm Ám Dạ gần như không còn chỗ để, nếu như không phải cô ta là vợ của Lãnh An Thần, anh thật sự hận không thể phá hủy người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này.
"Chuyện gì xảy ra?" Lãnh An Thần từ ngoài trở về, liền nhìn thấy đám người đang vây xem.
Lâm Ám Dạ nhìn thấy anh, mặt lạnh đi qua, "Họ Lãnh, bây giờ cậu phải có trách nhiệm bồi thường tôi!"
Lãnh An Thần không hiểu ra sao, cho đến khi nghe Lâm Ám Dạ kể lại mọi chuyện, anh mới không nhịn được cười lớn, "Như thế nào, lãnh giáo rồi chứ?"
"Ít nói nhảm đi, tối nay cậu phải bồi thường tổn thất về thân thể và tâm hồn cho tôi!" Lâm Ám Dạ giận dữ.
"Nói nhiều, muốn phụ nữ hay là muốn tiền tùy cậu!" Phải biết cái tên Lâm Ám Dạ này rất xảo quyệt, khiến anh ta bị xem thường, không có cửa đâu, không nghĩ tới hôm nay cô vợ nhỏ của anh lại phá lệ, Lãnh An Thần cảm thấy tâm trạng thật tốt.
Lâm Ám Dạ vào phòng làm việc của Lãnh An Thần ngồi một hồi, đến khi nhận điện thoại có chuyện phải đi, nhưng khi anh đi ra khỏi cao ốc của Lãnh thị, mới phát hiện Đoan Mộc Mộc đụng vào anh khiến anh bị ảnh hưởng bao nhiêu, bởi vì mỗi khi anh đi qua chỗ nào, thì tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện của anh và Mộc Mộc.
Lớn tới như vậy, nhưng vẫn chưa có người nào dám khiến anh khó chịu như vậy, xem ra không giáo huấn người phụ nữ kia, lần tới anh tới cao ốc Lãnh thị cũng đừng nghĩ tới mặt mũi.
Giờ tan việc, Đoan Mộc Mộc đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ lẫm, lại là Lâm Ám Dạ ——
"Nhờ cô nguyền rủa, tôi thật sự bị thương, làm thế nào chứ?" Giọng nói của Lâm Ám Dạ vang lên, điều này làm cho Đoan Mộc Mộc nhớ tới chuyện buổi chiều.
Nhưng, chỉ va chạm nhẹ như vậy, anh ta lại bị thương? Anh ta làm bằng giấy sao?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn cảm thấy tự trách mình, huống chi cô chiều nay bởi vì đang phiền lòng nên thái độ không tốt, liền vội vàng hỏi, "Bị thương chỗ nào? Anh ở đâu? Bây giờ tôi sẽ tới. . . . . ."
Nghe âm thanh khẩn trương của cô, Lâm Ám Dạ ngoắc ngoắc khóe môi, "Tầng hai khoa ngoại bệnh viện Thành phố, cô ở đó chờ tôi!"
"A, vậy anh. . . . . ." Đoan Mộc Mộc còn chưa hỏi xong, đầu kia đã cúp điện thoại.
Đoan Mộc Mộc xách túi chạy thẳng tới bệnh viện, đi tới địa chỉ Lâm Ám Dạ nói, bắt đầu chờ.
Năm phút đồng hồ, mười phút, nửa giờ. . . . . . Một giờ đã trôi qua rồi, nhưng không thấy Lâm Ám Dạ, hơn nữa cô nhìn thấy trời bên ngoài đã tối, lấy điện thoại di động ra, cô nhấn số của Lâm Ám Dạ.
"Anh Lâm, anh đã đến chưa?"
"A, sắp, tôi đang kiểm tra, một lúc nữa sẽ đến!"
Nói xong, không cho Đoan Mộc Mộc cơ hội để hỏi, lại cúp điện thoại, nghe anh ta nói đang kiểm tra, Đoan Mộc Mộc lại càng thêm tự trách.
Nhìn chung quanh hoàn toàn tối đen, mặc dù Đoan Mộc Mộc có chút sợ, nhưng cũng hết cách, cô chỉ có thể đợi, kết quả cô cứ đợi, bất tri bất giác ngủ thiếp trên ghế.
Có lẽ phụ nữ mang thai đều thèm ngủ, nên cô ngủ rất say sưa.
Không biết trải qua bao lâu, Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, nhưng xung quanh tốt đen đưa tay không thấy được năm ngón, nhất thời cô giật mình, một dự cảm xấu lan khắp toàn thân, cô đứng lên muốn đi ra cửa, nhưng do ngồi quá lâu, chân đã tê rần, kết quả thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may cô nắm được cái ghế, nhưng cô lảo đảo nên cũng kéo theo cái ghế ngã xuống, phát ra tiếng vang chói tai, ngoài ý muốn hành lang đang tối đen như mực lại sáng lên.
Đang tối lại đột nhiên sáng, cũng rất dọa người, Đoan Mộc Mộc co rúm lại, mới phát hiện đèn ở đây là đèn cảm ứng.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, thế nhưng đã là mười giờ tối, nhưng tại sao đã trễ thế này, Lâm Ám Dạ còn chưa tới?
Nhất thời, cô ý thức được gì đó?
Nhưng không muốn tin tưởng, một lần nữa cô quay số điện thoại kia, nhưng đáng chết là điện thoại trong nháy mắt chợt tắt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô lại hết pin!
Đoan Mộc Mộc suy nghĩ một chút, quyết định rời khỏi nơi này rồi nói sau, nhưng một chuyện bi thương khác đã xảy ra, khi cô đi tới hành lang thì mới phát hiện chẳng biết lúc nào cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài, cô không ra được!
Làm thế nào đây?
Đoan Mộc Mộc quay trở lại, gõ cửa từng phòng, giống như muốn tìm lối ra, hoặc là có thể tìm người giúp, nhưng căn bản không có, thêm vào đó cô lại không ngờ tới, cô đi tới đấu kia của hành lang thì thấy một cái cửa, phía trên viết: Nhà xác! (Bây giờ VNam mình gọi là nhà Đại Thể)