uốc kịch độc, nếu ăn vào sẽ bị độc chết, không ăn thì đói chết.
Cái tên Hồ Tiểu Liệt này thật là độc ác a?
"Được!" Giọng nói của Lãnh An Thần vang lên trong căn phòng yên tĩnh, chỉ đơn giản có một chữ, nhưng mà lại như một cái chùy nặng, ngay lập tức hung hăng đập vào trong lòng của Đoan Mộc Mộc.
"Lãnh An Thần." Đoan Mộc Mộc không ngừng lên tiếng.
Sao anh lại đồng ý? Anh chán ghét cô như thế, dù cô có chết, anh cũng không nhúng tay mới đúng.
Lãnh An Thần nhếch môi nhìn về phía cô cười cười, phảng phất như đọc được tâm tư của cô, hài hước lên tiếng, "Bà xã, anh đồng ý cùng anh ta đánh cuộc, nhưng cũng không nhất định muốn thắng, chẳng lẽ bà xã đã quên mất buổi sáng ở phòng làm việc của anh. . . . . ."
Trước mắt thoáng qua hình ảnh buổi sáng anh và cô gái Lăng Như ý bộ phận PR dây dưa một màn, lòng của cô trầm xuống, sự rung động trước đó bởi vì anh đồng ý đánh cuộc dường như đã kết lại thành băng, càng thêm chìm nhanh chóng.
Thì ra anh đồng ý cùng Hồ Tiểu Liệt đánh cuộc không phải bởi vì cô, có lẽ anh chỉ là ưa thích loại đồ uống này mà thôi.
"Hồ thiếu tính thời gian đi." Ánh mắt Lãnh An Thần xẹt qua Đoan Mộc Mộc, tròng mắt đen y như kim cương thoáng qua một tia u ám, chỉ thấy đầu anh ngẩng lên, cái cổ thon dài kéo về phía sau tạo ra một đường cong đẹp mắt, mà chất lỏng màu vàng trong vắt đã rơi vào trong miệng của anh . . . . . .
"Hồ thiếu tốt nhất nói chuyện giữ lời, nếu không. . . . . ." Lãnh An Thần cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm cái ly buông lỏng, chiếc ly thủy tinh rơi xuống tấm thảm trên mặt đất, cô độc an tĩnh nằm ở đó.
Nửa giờ trôi qua, Đoan Mộc Mộc rõ ràng thấy trên trán Lãnh An Thần có một tầng mồ hôi mịn lộ ra, áo khoác trên người của anh cũng bị cởi xuống mắc vào một góc ghế sa lon.
Dược lực phát tác sao?
Trong lòng của cô như bị buộc chặt, nhưng cô vừa mới động, thân thể liền bị Hồ Tiểu Liệt đè lại, "Em tới giúp một tay cũng được, nhưng coi như là anh ta thua, vậy em liền thuộc về anh?"
"Hồ Tiểu Liệt." Đoan Mộc Mộc giãy giụa, "Gả cho anh ấy là do tôi đơn phương đồng ý, không liên quan đến chuyện của anh."
Thân thể Lãnh An Thần đã nóng ran, ngước mắt nhìn sang, tâm tình bị đè nén bên trong cuồn cuộn, nhưng anh cố gắng khiến mình phải bình tĩnh, "Bà xã, chuyện kết hôn đều là em tình anh nguyện, nào có đơn phương, em còn tưởng đây là xã hội phong kiến ba ngàn năm trước sao?" Nói tự nhiên như vậy, giống như bọn họ thật là một cặp tình nhân yêu nhau say đắm.
Tầng mồ hôi hột đọng lại trên trán anh càng ngày càng nhiều, cuối cùng hợp thành một dòng trượt xuống, lướt qua gương mặt tuấn mỹ của anh, hơi dừng lại ở dưới cằm, cuối cùng rơi xuống vỡ vụn.
Chưa từng có cảm giác thời gian lại dài như lúc này, một giây giống như một thế kỷ, cơ thể Lãnh An Thần giống như có ngàn vạn con côn trùng đang cắn, gần như muốn cắn nuốt cả người anh, quần áo trên người cởi hết chỉ còn lại áo sơ mi, cổ áo mở ra một nửa, chiếc quần vốn bằng phẳng cũng bởi vì khó chịu mà xuất hiện nếp nhăn rất khó coi, nếu tiếp tục như vậy nữa, anh thật sự sẽ điên mất.
"Cảm giác của Lãnh Thiếu còn rất dài, hay là kêu mấy cô tới giúp vui cho anh đi." Hồ Tiểu Liệt nhấn vào điện thoại trong phòng, chỉ trong chốc lát liền nhìn thấy ba người phụ nữ đi vào, trên người chỉ khoác một tấm lụa mỏng, áo lót bên trong trong suốt có thể nhìn thấy được mọi thứ.
Họ hướng Lãnh An Thần ép tới, cực kỳ giống hình ảnh hồ ly tinh thấy Đường Tăng trên TV.
"Ai có thể khiến Lãnh Thiếu muốn, tối nay tiền trả gấp đôi, " Hồ Tiểu Liệt chỉ sợ thiên hạ không loạn lại đưa ra lợi ích, chỉ thấy ba người phụ nữ hận không thể tiến lên lột sạch Lãnh An Thần ra.
"Dừng tay!" Đoan Mộc Mộc không nhìn nổi, nhưng ba người phụ nữ căn bản không nghe cô, thậm chí có cô đã xông thẳng tới giữa hai chân của Lãnh An Thần.
"Hồ Tiểu Liệt, anh còn đùa như thế, cho dù anh thắng, tôi cũng sẽ không theo anh." Đoan Mộc Mộc nổi đóa, chuyện này căn bản không phải là đang đánh cuộc, mà là đang sỉ nhục người ta.
"A ——"Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng một người phụ nữ kêu lên rất thảm thiết.
Quay đầu lại, Đoan Mộc Mộc thấy Lãnh An Thần đã bóp cổ một người phụ nữ, mồ hôi sau lưng đã ướt một mảng lớn, âm thanh khàn khàn giống như tiếng hạt cát bị xoa nhẹ, "Con mẹ nó cút xa một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Hai người phụ nữ khác bị sự hung bạo của Lãnh An Thần làm cho sợ hãi đã sớm co rút thành một cục, người phụ nữ bị Lãnh An Thần bóp vào cổ cũng bị vứt qua một bên.
Hồ Tiểu Liệt không ngờ sẽ như thế này, gương mặt đang cười khẽ cứng đờ, "Lãnh Thiếu, sao anh tự làm khổ mình như thế chứ?"
"Câm miệng!"
Lãnh An Thần gào xong nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, tròng mắt giống như muốn phun ra lửa, hầu kết cũng rung động nhanh chóng, trên trán và mu bàn tay nổi gân xanh muốn dọa người, nhưng khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, cực kỳ giống như ngày thường trêu tức cô, "Bà xã, anh sẽ không thua."
Tim, như bị cái gì đè vào, khóe mắt Đoan Mộc Mộc một mảnh ẩm ướt, "Lãnh An Thần, cho dù anh có thua, tôi cũng sẽ không trách anh, anh. . . . . ."
Cô muốn nói nếu có khó chịu cũng không cần chịu đựng, dù sao đối với người như anh mà nói, căn bản không cần để ý có thêm một người phụ nữ.
"Không!" anh đã cắt đứt lời cô, mồ hôi hột tràn đầy trên mặt, nở nụ cười phóng đãng, "Bà xã, tôi tuyệt đối không thể thua vào tay người khác, như vậy tôi sẽ thật sự mất mặt, hơn nữa, Lãnh An Thần tôi cũng không tùy tiện như vậy, không phải người phụ nữ nào cũng có thể."
". . . . . ." Đoan Mộc Mộc nói không ra lời, trái tim đã bị lời nói của anh giày vò tạo thành trăm ngàn vết thương, không hiểu rõ là tư vị gì.
Trong không khí truyền đến tiếng thở nhẹ của người đàn ông đang đè nén rất khổ sở, phập phồng phập phồng, mỗi một âm thanh đều giống như một lưỡi dao ghim vào trái tim của Đoan Mộc Mộc.
Đoan Mộc Mộc không chịu nổi nữa, chợt đứng lên.
"Em muốn làm gì?" Hồ Tiểu Liệt níu cánh tay của cô lại.
Hất tay anh ta ra, Đoan Mộc Mộc chỉ chỉ nhà VS trong phòng, "Tôi vào phòng vệ sinh, có thể hay không?"
Đoan Mộc Mộc dựa người vào cửa phòng, nước mắt yên lặng chảy ra không tiếng động, nghĩ rằng mình nên hận anh, nhưng tại sao khi nhìn anh bị giày vò, ngược lại còn cảm thấy đau lòng khổ sở?
Không, cô không đau lòng vì anh, cô chỉ thương anh vì mình mà chịu tội như vậy thôi.
Đoan Mộc Mộc dùng nước lạnh dội vào mặt của mình, cho đến khi lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo rất nhiều, giơ tay lên mở cửa, liền nghe thấy âm thanh của Hồ Tiểu Liệt vang lên, "Lãnh Thiếu, anh cần gì phải hành hạ mình như thế, chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay, cũng sẽ không khổ sở như vậy nữa."
Cái này căn bản là quyến rũ, ba người phụ nữ Hồ Tiểu Liệt gọi tới vẫn còn ở trong phòng, họ chính là thuốc giải của Lãnh An Thần.
"Khổ sở sao? Tôi không cảm giác được a." Lãnh An Thần lên tiếng, âm thanh của anh run rẩy giống hét lên, "Hồ Tiểu Liệt đừng cho rằng tôi không biết tâm tư của anh, đánh cuộc là giả, mục đích của là muốn tôi ở trước mặt cô ấy làm ra những chuyện xấu xa tới khiến cho cô ấy chết tâm, đúng không?"
"Ha ha." Hồ Tiểu Liệt cười lạnh thành tiếng, "Đúng thì sao? Lãnh Thiếu có giỏi thì tiếp tục chống đỡ đi."
"Dĩ nhiên, tôi sẽ không để cho Hồ Thiếu thất vọng." Giọng nói của Lãnh An Thần thô khét khó nghe, giống như bị lửa thiêu đốt.
"Chỉ hy vọng như thế." Âm thanh của Hồ Tiểu Liệt cất cao, "Cuộc cá cược của chúng ta còn một giờ nữa, hơn nữa loại thuốc này ở một giờ tới sẽ phát huy tác dụng cao nhất, vậy thì mời Lãnh Thiếu từ từ hưởng thụ cảm giác cả người cực khoái thôi."
Tay Đoan Mộc Mộc nắm tay cầm cửa siết chặt, cô không thể chịu được nữa, mở cửa phòng ra, chạy tới bên cạnh Lãnh An Thần, kéo anh lên, "Chúng ta đi."
"Anh ta mà bước ra khỏi cái cửa này một bước sẽ thua." Hồ Tiểu Liệt mắt lạnh nhìn sang.
"Thua thì thua, cho dù anh ấy có thua, tôi cũng sẽ không theo anh." Đoan Mộc Mộc mới chỉ đụng vào Lãnh An Thần, thì đã có thể cảm thấy thân thể anh phát tán ra sóng nhiệt cuồn cuộn, từng đợt từng đợt khiến không khí cũng trở nên nóng bỏng rồi.
Toàn thân Lãnh An Thần vô cùng căng thẳng, anh gắt gao cắn chặt răng mới kềm nén được kích động do Đoan Mộc Mộc đè vào thân, cô cũng không biết bàn tay mình mới ngâm qua nước lạnh cách lớp quần áo truyền đến lạnh lẽo, khiến anh có thêm khát vọng, nhưng cũng rất thoải mái.
Thậm chí anh không khỏi nhớ tới đã từng vuốt ve cô, mặc dù mỗi lần đều là nửa đường dừng lại, nhưng làn da trắng hơn tuyết, nơi mềm mại trí mạng cũng đã sớm khắc sâu vào trong óc anh, giờ phút này giống như giấc mộng quanh quẩn trước mắt anh, mang theo sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
"Bà xã" Anh đột ngột kéo cô, động tác quá mức còn có hai mắt đỏ như máu khiến cô cả kinh.
"Lãnh An Thần, anh. . . . . ." Hai mắt của cô lấp lánh, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hàng lông mi rung động như cánh bướm, như bàn chải cọ xát tới tận đáy lòng của anh, cũng trong nháy mắt khiến lý trí gần như biến mất của anh quay trở lại, anh không thể, cũng không muốn tổn thương cô, ít nhất trong trường hợp này là không thể.
"Cút ngay." Tay anh giương lên, đẩy Đoan Mộc Mộc văng ra thật xa.
Đoan Mộc Mộc ngã nhào trên mặt thảm, mặc dù không đau, nhưng khiếp sợ, cô kinh ngạc nhìn Lãnh An Thần, đôi tròng mắt đen hiện ra vẻ uất ức cùng không hiểu.
Nhắm mắt lại, Lãnh An Thần không nhìn tới bộ dáng của cô, bởi vì giờ khắc này đối với anh mà nói chỉ cần nhìn cô lâu một chút, cũng sẽ làm khát vọng trong lòng anh tăng thêm, loại cảm giác đó giống như ai tưới thêm một thùng dầu vào ngộn lửa đang cháy trên cơ thể anh.
Cho đến giây phút này, Lãnh An Thần mới phát hiện lửa dục trong lòng anh, người anh muốn không phải là người phụ nữ nào khác, mà là cô.
"Lãnh An Thần . . . . . ." Đoan Mộc Mộc nhìn thấy anh ngồi trở lại ghế sa lon, kêu nhỏ một tiếng.
Giờ phút này, ngay cả giọng nói của cô cũng giống như thuốc phiện, khiến anh không chịu nổi, nếu tiếp tục như vậy nữa, thì cho dù anh không bị dược lực hành hạ chết, thì cũng sẽ chết dưới sự hành hạ của cô.
"Biến, cút. . . . . ." Anh lại một lần nữa xé quần áo của mình, lộ ra lồng ngực tinh tráng, đồng thời cầm chai rượu lấy còn dư lại trên bàn, toàn bộ tưới lên trên người của mình.
Nhìn anh như vậy, Đoan Mộc Mộc sợ hãi bò qua muốn ngăn lại, tuy nhiên bị anh quát, "Không được tới, cút xa một chút cho tôi. . . . . ."
Chất lỏng lạnh lẽo khiến thân thể đang nóng ran của anh giảm đi rất nhiều, ý thức cũng tỉnh táo hơn một chút, nhìn người phụ nữ ngã nằm trên mặt đất với bộ mặt thương tiếc cùng tự trách, tim của anh như bị một bàn tay xiết chặt.
Cô đau lòng vì anh sao?
Nếu như vậy, tất cả những gì anh đang chịu cũng đáng?
Khóe môi Lãnh An Thần lướt qua ý cười nhợt nhạt, nhưng chỉ trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo, gắt gao trừng mắt về phía Đoan Mộc Mộc, ánh mắt kia lộ ra vẻ chán ghét, "Đoan Mộc Mộc, đừng cho rằng bây giờ tôi bị dược lực khống chế, sẽ bụng đói ăn quàng, tôi thà đồng ý ba người phụ nữ kia, cũng sẽ không đụng cô."
Nhìn sắc mặt cô vì lời nói của anh mà có chút trắng bệch, cuối cùng xám trắng một mảnh, ngay cả cặp mắt sáng trong cũng hiện lên vẻ thất thần, lòng của Lãnh An Thần cũng như bị đinh đâm nát.
Cô bị anh làm tổn thương, nhưng không có cách nào, anh không thể để cho cô trong thời