n nói cái gì, lại bị lời kế tiếp của Lãnh An Thần cắt đứt.
“Tôi là người đàn ông của cô ấy, tôi thích hợp chăm sóc cô ấy nhất, Vũ Thác, tôi sẽ không cho cậu thừa cơ hội mà vào đâu” Lãnh An Thần nói xong, hướng về phía Khang Vũ Thác cười nhàn nhạt, sau đó đi vào phòng bệnh.
Ánh sáng mặt trời xuyên thấu rèm cửa sổ, chiếu vào, Đoan Mộc Mộc lật người, nghĩ ngủ tiếp một lát, tuy nhiên phát hiện trên tay buộc chặt, cô chợt giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông nằm trên mép giường ––
Sợi tóc đen có chút xốc xếch, mặt bên đè ép, bị y phục áp ra vết lõm sâu, chân mày hơi nhíu, hình như mang theo tâm sự.
Sao lại là anh?
Đoan Mộc Mộc nhớ tối hôm qua mình ngủ, rõ ràng là Khang Vũ Thác ở bên cạnh mình.
Nghĩ đến ngày hôm qua mình nói ra lời không biết anh thì trong mắt anh lộ ra đau đớn, tim co rụt thật chặt, sở dĩ cô làm vây, thật ra thì cũng chính là muốn trừng phạt anh mà thôi, thế nhưng khi nhìn anh vì thế mà khổ sở thì cô lại cảm thấy không đành lòng.
Tay, không khỏi vươn ra, muốn chạm tới mặt anh, phía trên có vết thương nông sâu, hẳn là ngày hôm qua bị cô cào trầy, còn có một ngày không nhìn thấy anh, anh giống như gầy đi, hốc mắt cũng sâu, lông mi càng có vẻ dài.
Anh cũng trôi qua không tốt sao? Nếu như được, cũng sẽ không như bây giờ!
Vừa nghĩ, ngón tay vừa vuốt mặt anh, nhưng thế nào cũng không nhớ đến, cô mới vừa đụng phải anh, anh liền tỉnh, một đôi tròng mắt đen mang theo tỉnh ngủ, lười biếng nhìn cô, nháy mắt kinh sợ cô.
Cô bị sợ, sau đó không biết thế nào, ngón tay vuốt mặt anh, trong nháy mắt biến thành bàn tay, nặng nề quăng trên mặt anh.
Bốp––
Một tiếng kia, quá mức rõ ràng bên trong phòng bệnh vào sáng sớm, rõ ràng chấn động trái tim bọn họ.
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy tay đánh anh không tự giác run rẩy, mà cô hình như quên mất nên nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, trong tròng mắt đen mới đầu mờ mờ rồi trở nên rõ ràng, rõ ràng chiếu ra dáng vẻ cô lúc này, vào lúc Đoan Mộc Mộc cảm giác bị anh nhìn không chịu nổi thì nghe anh nhỏ giọng mở miệng, âm thanh bi thương mà khàn khàn, “Mộc Mộc, anh biết rõ em không có mất trí nhớ, chúng ta nói một chút, được không?”
Anh cầm bàn tay còn dừng ở giữa không trung, sau đó đem mặt dán lên, nhẹ nhàng vuốt ve…
Đoan Mộc Mộc giống như là chạm điện, lập tức rút về, cũng giống như là đụng phải vật bẩn nên xoa xoa trên người, “Vị tiên sinh này xin tự trọng!”
Lời của cô làm cho trên mặt anh xẹt qua nồng đậm đau thương, nhưng tiếp liền nói, “Chúng ta vốn là vợ chồng, ngay cả đứa bé đều đã có, chỉ cầm tay mà thôi!”
“Lưu manh!” Trái tim Đoan Mộc Mộc nhảy kịch liệt, cô sợ đối mặt với anh, bằng không cô nhất định sẽ bại lộ bí mật.
“Có người thất lễ nói qua câu nói như vậy sao? Đối với việc đùa bỡn bà xã mình coi là lưu manh, không đùa bỡn cũng gọi lưu manh” Anh nở nụ cười, có chút mặt dày mày dạn.
Lần này Đoan Mộc Mộc thật muốn qua đời, nếu như anh lạnh lùng cũng may, cô còn có thể ứng phó, anh thế này để cho cô vô lực.
Không thể nói lâu với anh, cô quyết định rời đi, chợt vén chăn lên muốn xuống giường, nhưng cô quên mất mình bị thương, kết quả chân còn chưa có chạm đất, thiếu chút nữa ngã xuống, một giây kế tiếp, có một cánh tay cái lực ôm cô vào trong ngực.
“Đoan Mộc Mộc, em điên khùng cái gì?” Anh gầm nhẹ, “Em vừa mới tỉnh lại, trên người em còn có vết thương, bộ dạng này có phải em không muốn mạng không?”
Anh cực sợ, sợ vừa rồi nếu như không phải là anh ra tay kịp thời, cô thật ngã xuống, nếu lại đụng phải đầu, vậy thì hậu quả khó mà lường được.
Bên tai Đoan Mộc Mộc ông ông, vang vọng anh gầm nhẹ, để cho cô muốn rơi lệ.
Cô cắn môi, hít sâu, khống chế tâm tình của mình, cố ý vô tình nói lại anh, “Mạng của tôi là của tôi, không có quan hệ gì với anh, anh buông tay, buông tay… Tôi không biết anh, tôi… Ưmh…”
Căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, anh hôn mãnh liệt, trời mới biết, anh ghét bao nhiêu khi nghe cô nói không biết anh.
Tại sao cô có thể không biết anh?
Anh quên mất, cô đều có thể không rời không chê, hiện tại anh đã hoàn toàn thuộc về một mình cô, cô lại muốn quên anh.
Anh không cho, không cho!
Từ hôm qua tới hôm nay, mặc dù mới mười mấy tiếng, đối với anh nói dàu giống như là mấy thế kỷ, cho đến khắc này ôm cô, hôn cô, hoảng sợ trong lòng anh mới có nửa giây an bình.
Mùi của cô vẫn ngọt, thuần mỹ, môi mềm mại giống như là bánh pút–đing sữa tươi, rời cô mấy ngày nay, anh đều là dựa vào trí nhớ hóa giải nhớ nhung, hiện tại rốt cuộc có thể hôn cô, thật tốt!
Chỉ là, cô cũng không phối hợp, hàm răng cắn thật chặt, hình như ngăn trở anh xâm phạm, anh đương nhiên dùng mấy kỹ xảo cùng kiên nhẫn, chỉ trong chốc lát, anh liền đẩy cánh môi cô ra, xâm chiếm lãnh địa của cô.
Đoan Mộc Mộc muốn kháng cự, nhưng cô đánh giá thấp quyết tâm của người đàn ông này, anh nâng gáy cô, căn bản để cho cô không thể trốn, cuối cùng cô vì hô hấp, không thể không chủ động mở miệng ra.
Nụ hôn của anh tràn đầy bá đạo, ngày xưa đã từng giống như là thủy triều dâng cao bao phủ lấy cô, nếu như thật quên mất anh cũng may, nhưng cô cố ý, cho nên cảm giác kia không cách nào coi thường.
Dần dần, ý thức của cô trở nên rối loạn trong nụ hôn của anh, rối loạn lung tung…
Nhưng không phải như thế!
Cô không thể vì vậy thỏa hiệp, vậy về sau anh gặp phải chuyện gì, có phải còn có thể như trước hy sinh cô hay không? Để cho cô chịu đựng đau khổ?
Nghĩ tới những thứ này, dòng máu cuồn cuộn bên trong thân thể Đoan Mộc Mộc, giống như là bị lửa nhóm lên, sôi trào trong thân thể!
Cô giơ tay lên đánh anh, đấm anh, trong miệng nức nở nghẹn ngào gầm nhẹ, “Buông tôi ra, buông ra…”
Rốt cuộc, anh ngừng lại, nhưng cũng không hề rời cô, cái trán chống đỡ cô, môi cũng dán chặt cô, hô hấp bọn họ đều không ổn, thở gấp, chỉ có tròng mắt rõ ràng có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương.
“Mộc Mộc, em trừng phạt anh thế nào đều được, anh biết rõ mình làm rất nhiều chuyện khiến em khổ sở, nhưng cầu xin em đừng quên anh, anh thật sự không thể tiếp nhận…” Giọng anh khàn khàn, mỗi một chữ cũng bao hàm đau, đau cả cô.
Rầm––
Cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra, còn chưa xem đến người, liền nghe thấy hai giọng trẻ con ngọt ngào, “Mẹ, mẹ…”
Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần còn duy trì tư thế ôm hôn, thậm chí hai người còn chưa tách ra, hai đứa trẻ còn có Khang Vũ Thác liền xuất hiện.
Tình hình như vậy có chút xấu hổ, Đoan Mộc Mộc phản ứng lại, đẩy Lãnh An Thần, nhưng anh vẫn lưu luyến, cũng không có lập tức buông ra.
“Buông tay!” Đoan Mộc Mộc đành phải gầm nhẹ.
“Chú buông tay, chú ôm mẹ cháu làm gì?” Lúc này, Huân Huân tiến vào cũng lên tiếng.
Đối mặt tình cảnh này, Lãnh An Thần không buông tay khẳng định là không được rồi, nhưng anh cũng không có nửa điểm mất tự nhiên, ngược lại cúi thấp thân thể hướng về phía Huân Huân nói, “Tôi là ba, ba ôm mẹ là rất bình thường!”
“Chú không phải, chú căn bản không nhận ra cháu!” Không biết có phải cha con bát tự không hợp hay không, vốn không tính hòa thuận, hiện tại bị chuyện Lãnh An Thần mất trí nhớ đả kích, Huân Huân hình như bài xích Lãnh An Thần hơn.
“Chú nói chú là ba, ba nhớ lại chúng con ư?” Đều nói con gái là người tình đời trước của ba, tiểu Đường Tâm nghe anh từ xưng là ba, có chút hưng phấn, thời điểm hỏi câu này, trong mắt đều mang mong đợi.
Giờ phút này Lãnh An Thần cực hận mình mất trí nhớ, anh rất muốn nói nhớ ra bọn họ, nhưng anh lại không đành lòng lừa gạt đứa bé, vì vậy ôm chầm tiểu Đường Tâm, “Coi như ba không nhớ nổi, nhưng các con đều là con ba, không phải sao?”
Tiểu Đường Tâm dường như biết được suy nghĩ, mà tiểu Huân Huân lại hừ một tiếng, “Căn bản không nhớ chúng cháu, còn nói là ba chúng cháu, không có thành ý.”
Lãnh An Thần hết ý kiến, nếu như không phải là tình huống bây giờ đặc biệt, anh thật rất muốn đánh hai bàn tay đứa trẻ này, thằng nhóc này làm sao lại thích đối chọi với ba nó thế?
Từ lúc đi vào vẫn luôn không nói gì, Khang Vũ Thác nhìn một màn này, trong lòng rất không là tư vị, mặc dù tình hình nhà bốn người trước mắt rất phức tạp, nhưng không thể phủ nhận sự thật bọn họ mới đúng là một nhà hoàn chỉnh.
Còn nữa, mới vừa rồi khi anh đi vào, thấy Lãnh An Thần ôm Đoan Mộc Mộc, chẳng lẽ cô nhớ ra anh sao? Cũng tha thứ anh sao?
“Vũ Thác, trong tay anh cầm cái gì?” Đoan Mộc Mộc thấy Khang Vũ Thác đứng ngây ngô, chợt mở miệng, chuyển đề tài.
“A, cháo em thích nhất, còn có chút thức ăn” Khang Vũ Thác nói qua đi tới, đem hộp cơm thả vào trên đầu giường.
Lúc này, lực chú ý của hai bảo bối cũng dời đi, “Đúng vậy đó mẹ, đây chính là cháo chú nấu bốn giờ liền cho mẹ, chú nói mẹ ăn sẽ rất mau khỏe lên.”
“Cám ơn!” Đoan Mộc Mộc nhìn về phía Khang Vũ Thác.
“Nói cái gì đó?” Khang Vũ Thác cười yếu ớt, “Giữa chúng ta còn cần nói hai chữ này sao?”
Lời này có chút mập mờ, Đoan Mộc Mộc khẽ đỏ mặt, lúc này cục cưng bé nhỏ cướp lời, “Đúng vậy, đúng vậy… Mẹ, chú nói chú thích mẹ, chú nói nếu mẹ gả cho chú, sau này ngày nào cũng nấu cháo cho mẹ ăn, hơn nữa còn làm kẹo đường cá chép cho con.”
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy gương mặt giống như là bị lửa đốt, không tự chủ nhìn về người đàn ông bên cạnh, mà lúc này mặt Lãnh An Thần đen thui như đáy nồi, tròng mắt thủy chung nhìn cô, khổ sở, khổ sở đó khiến cô cũng không dám nhìn lại lần thứ hai.
“Con nói thật nhiều” Đoan Mộc Mộc che giấu đưa tay đi bóp mặt con gái, thời điểm cô nói, chợt cảm giác ánh sáng sau lưng lập tức sáng lên, ngẩng đầu, chỉ thấy Lãnh An Thần đã sải bước đi ra phòng bệnh.
Trong nháy mắt đó, nhìn bóng lưng anh cô đơn, lòng cô đau xót.