Kỳ thực vừa rồi ý trong lời nói của anh rõ ràng chính là đồng ý đề nghị của cô ta, chỉ cần lý do thích hợp ly hôn cùng cô gái kia thôi, cô ta gấp gáp cái gì?
Đáng chết!
Quá nóng lòng, dám nói lời này!
“An Thần, thật ra thì em không có gì ý gì khác, là…” Cô ta còn muốn tìm kiếm lý do tồi tệ giải thích cái gì, cũng vào lúc này, điện thoại Lãnh An Thần vang lên, anh rút tay ra, đứng dậy đi nghe điện thoại.
Nhìn bóng dáng anh đi ra phòng bệnh, quả đấm của Tần Quỳnh đánh vào trên chăn, cô ta quá nóng vội, chỉ nhìn phản ứng của anh, hình như cũng không có nghe ra cái gì? Có điều coi như anh nghe ra, giống như cũng không có ý ngăn lại, có phải là anh ngầm cho phép hay không?
Một tia hân hoan tràn qua trái tim, Tần Quỳnh chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt xán lạn ngời ngời.
Lúc Lãnh An Thần trở lại, cũng không nói gì, mà rót cho cô ta cốc nước, “Uống nước nghỉ ngơi đi!”
Có sai lầm lúc trước, Tần Quỳnh cũng quyết định câm miệng, cô ta ngoan ngoãn uống nước sau đó nằm xuống, Lãnh An Thần mở laptop mình mang tới ra, bắt đầu chuyên tâm tiến vào trạng thái làm việc.
Khi anh bận rộn, Tần Quỳnh len lén đánh giá anh, cho đến khi mình bất tri bất giác ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, cô ta mơ hồ nghe được giọng nói gọi điện thoại, khẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy Lãnh An Thần vừa gõ máy vi tính vừa nói, “Mạc tổng yên tâm, CASE này là tôi tự mình theo, nếu ông không yên tâm, tôi có thể print screen cho ông xem, tôi đang làm đấy…”
Tay Tần Quỳnh đặt ở dưới nắm chặt lại, trước Lý Hạ Đằng vẫn bảo cô ta tìm cách lấy được phương án CASE Lãnh An Thần làm gần đây, cô ta vẫn không có cơ hội, bây giờ nghe được, hình như chính là cái này.
Đuôi lông mày hiện lên ý cười, thật là đi mòn giày sắt tìm không được, bây giờ có được mà chẳng tốn công sức!
Cúp điện thoại, Lãnh An Thần ngắm nhìn người trên giường, chỉ thấy cô ta vẫn duy trì tư thế ngủ lúc trước, nhưng trong đôi mắt anh lại có ánh sáng lạnh lóe lên.
Những ngày tiếp theo, ban ngày mỗi ngày Đoan Mộc Mộc căn bản không thấy được Lãnh An Thần, nhưng trời vừa tối, anh sẽ muốn cô không ngừng không nghỉ, làm hại cô mỗi ngày đều muốn ngủ tới khi trời phơi ba sào mới rời giường.
Nhận được điện thoại của Khang Vũ Thác, cô còn vùi ở trên giường, nghe giọng cô lười biếng, Khang Vũ Thác nhạo báng, “Em là heo sao?”
Đoan Mộc Mộc kêu la, “Anh mới là heo! Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có, muốn hỏi em tốt không?” Từ lần trước ở phòng ăn cô bị Lãnh An Thần mạnh mẽ mang đi, anh vẫn không yên lòng, nhưng lại không dám tùy tiện gọi điện thoại, e sợ vại dấm lớn đó đối với cô không tốt.
“Khá tốt!” Đoan Mộc Mộc hồi tưởng lại dịu dàng mà Lãnh An Thần đối với mình, trên mặt hiện lên hạnh phúc.
Hai chữ ngắn ngủn, cũng làm cho Khang Vũ Thác cảm thấy cái gì, anh cười khổ, “Chỉ cần anh ấy không gây khó dễ với em là tốt rồi!”
“Không có!” Đoan Mộc Mộc đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời bên ngoài đẹp không cách nào hình dung, “Đúng rồi, tôi đang có chuyện tìm anh!” Đoan Mộc Mộc nhớ tới chuyện Quan Tiểu Ưu nhờ mình, vội vàng mở miệng.
“Nói đi, hiếm khi Lãnh phu nhân có thể sử dụng anh” Khang Vũ Thác rất sảng khoái mở miệng.
“Vũ Thác, anh đừng xưng hô như vậy với tôi, vẫn gọi tôi là Mộc Mộc, được không?” Đoan Mộc Mộc cảm giác Khang Vũ Thác gọi mình là Lãnh phu nhân thì có ý vị châm chọc.
“Chẳng lẽ em không phải sao?” Khang Vũ Thác hỏi ngược lại khiến Đoan Mộc Mộc nhất thời im lặng, đại khái cũng cảm thấy mình hơi quá, anh vừa cười nói, “Được, nữ sĩ Đoan Mộc Mộc, có chuyện gì em cứ phân phó!”
Đoan Mộc Mộc dựa bệ cửa sổ, một tay đưa ra ngoài cửa sổ, cảm thụ ánh mặt trời âu yếm, “Không phải Vương Lực Hoành muốn tới nơi này biểu diễn ư? Bạn tôi là Quan Tiểu Ưu là fan trung thành của anh ta, muốn có vé phiếu tiếp xúc thân mật cùng thần tượng.”
Mặc dù Khang Vũ Thác là diễn viên minh tinh, nhưng cho tới bây giờ diễn cùng hát đều không phân biệt, cô tin tìm anh nhất định có thể.
Bên kia Khang Vũ Thác cũng không có lập tức đáp lại, Đoan Mộc Mộc cho là có khó khăn, vội vàng nói, “Nếu bất tiện cho anh, vậy thì thôi…”
“Không phải!” Không đợi cô nói xong, Khang Vũ Thác liền cắt đứt, “Anh ta thật đúng là cho anh mấy vé, chẳng qua anh nghĩ em cũng có thể đến!”
“Tôi?” Đoan Mộc Mộc cười, “Này không tốt lắm đâu!”
Thật ra thì cô cũng thích Vương Lực Hoành, ai bảo người ta đẹp trai như vậy, là trai đẹp, mỹ nữ cũng thích, đúng không!
“Không có gì không tốt” Khang Vũ Thác xem như cô đồng ý, “Ngày đó anh sẽ liên lạc với em.”
“Được, cám ơn!” Đoan Mộc Mộc không ngờ không chỉ giúp Quan Tiểu Ưu lấy được vé, mình cũng có thể đi theo xem một lần cho thỏa.
Ở bên kia Khang Vũ Thác cười hai tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Ngày biểu diễn, Đoan Mộc Mộc nhận được điện thoại của Khang Vũ Thác, cô lôi Quan Tiểu Ưu đi cùng nhau.
“Khang, Khang Vũ Thác…” Trong nháy mắt thấy đại minh tinh, Quan Tiểu Ưu liền xù lông thét chói tai, chỉ là Đoan Mộc Mộc bụm miệng cô ấy lại rất nhanh.
“Ngươi nhóc thanh điểm, không thấy anh như vậy ăn mặc ư, chính là không muốn bị người nhận ra!” Đoan Mộc Mộc nhỏ giọng nhắc nhở Quan Tiểu Ưu.
Cô ấy dùng một đôi mắt hoa si nhìn chằm chằm Khang Vũ Thác nửa ngày, sau đó giận dữ dậm chân, “Hôm nay thật là có lời, không chỉ thấy được Hoành oppa, còn gặp được Vũ Thác, thật là quá, quá kích động.”
Quan Tiểu Ưu chính là như vậy, Đoan Mộc Mộc hết cách rồi, hướng về phía Khang Vũ Thác cười mỉa hai tiếng, dùng môi ngữ nói một câu: ngại quá!
Khang Vũ Thác dùng phương thức giống cô đáp lại: không sao, bị người thích là chuyện hạnh phúc!
Hai người nói xong, liền không nhịn được cười ha ha.
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, Đoan Mộc Mộc cùng Quan Tiểu Ưu còn có Khang Vũ Thác ba người ngồi ở chỗ khách quý, phải biết chỗ ngồi này phải là nhân vật rất quan trọng mới có tư cách ngồi, Quan Tiểu Ưu hưng phấn không thôi.
“Thế nào còn chưa bắt đầu, thật sốt ruột!” Quan Tiểu Ưu xoa xoa tay, bộ dáng không thể chờ đợi.
Đoan Mộc Mộc không để ý tới cô, liền nghe cô nói, “Mộc Mộc, cậu nói xem lát nữa tớ có cần đi lên tặng anh ấy bó hoa không?”
“Không bằng tặng nụ hôn!” Đoan Mộc Mộc cười cô.
“Tốt, tốt… Đến lúc đó cậu nhất định phải dùng di động chụp cho tớ!” Quan Tiểu Ưu hứng phấn.
Mặc dù buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, người xem đã đến gần như đông đủ, nhưng rất kỳ quái, bên cạnh Đoan Mộc Mộc còn hai vị trí trống, phải biết buổi diễn này, vé rất khó mua được, sao còn chưa có ai ngồi?
Đoan Mộc Mộc buồn bực hết sức, liền nghe Quan Tiểu Ưu thét một tiếng kinh hãi, Đoan Mộc Mộc theo phương hướng tay cô ấy chỉ nhìn sang, có một nam một nữ hướng bọn họ đi tới, mặc dù ánh đèn rất tối, nhưng chỉ cần một cái, Đoan Mộc Mộc thấy được người đàn ông kia ––
Cô chỉ cảm thấy hô hấp nhất thời bị người đoạt đi!