c như thiếu nước ngàn năm, “Đừng quên anh là người đàn ông bình thường…”
Dù bị nước gột rửa, nhưng nhiệt độ thân thể anh vẫn nóng, Đoan Mộc Mộc cảm thấy, thậm chí giờ phút này ngay cả hô hấp của anh cũng dồn dập, cô hiểu điều này đại biểu cái gì.
Cười khổ sở một tiếng, cô nhìn dáng vẻ anh khổ sở đè nén, dịu dàng nói, “Trong lòng em, em chỉ nhớ anh là người đàn ông của em!”
Một giây kế tiếp, trời đất chợt xoay tròn, Đoan Mộc Mộc lập tức bị anh đè ở trên vách tường, tròng mắt đen nhánh của anh mở ra, bên trong có ánh lửa đang nhảy, Đoan Mộc Mộc chỉ có cảm giác mình bị đốt trong nháy mắt, cô giật giật môi, mới phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, “An Thần…”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra miệng đã bị nụ hôn cực nóng của anh cuốn lấy, bàn tay to của anh xé rách quần áo cô, động tác thô lỗ làm cô đau, nhưng khi anh xông vào thân thể cô, Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy trống không quá lâu của mình rốt cuộc lại được lấp đầy.
Anh nắm eo cô, động tác điên cuồng, từng phát từng phát, giống như là muốn cắn nuốt cô!
Mới đầu đau nhức khiến cô giãy giụa, nhưng một hồi liền biến thành vui thích, Lãnh An Thần cũng dần dần bị lạc lối, thậm chí quên mất tại sao mình muốn cô? Chẳng qua là cảm thấy loại cảm giác này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức ăn mòn xương anh, tim anh…
Dục vọng giống như là thú lấy ra khỏi lồng hấp, không bao giờ do anh khống chế, cô gái này hấp dẫn anh thăm dò giống như là có độc, Lãnh An Thần chỉ có cảm giác mình sắp điên rồi, một tay anh xoay người cô, đang chuẩn bị tiến vào từ phía sau, bỗng dưng phát hiện trên eo cô có một ấn ký màu tím, cúi đầu, anh cẩn thận nhìn sang, nhìn xong, tất cả động tác nhất thời cứng đờ ––
Thần…
Đó là một chữ, hơn nữa còn là tên của anh!
Anh đột nhiên dừng lại khiến Đoan Mộc Mộc không biết vì sao, quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn chỗ eo mình, chợt nhớ tới cái gì, cô đưa tay đi sờ, “Đây là anh khắc lên!”
“Cái gì?” Anh hoàn toàn không ngờ tới, anh còn đang suy nghĩ, có phải cô quá yêu mình, cho nên khắc tên anh trên người, hóa ra không phải là cô, mà là anh!
“Tại sao?” Anh thì thầm.
Nhớ tới lúc ấy anh điên cuồng khắc chữ cho mình, Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, “Anh nói đây là dấu ấn của anh, cả đời này em đều là cô gái của anh!”
Tim Lãnh An Thần giống như bị cái gì đâm trúng, nhất thời không thể hô hấp, ngón tay của anh chạm nhẹ, khẽ vuốt ve…
Đến tột cùng anh yêu cô gái này bao nhiêu mới có thể ích kỷ bá đạo muốn khắc tên mình trên người cô?
Xem ra, quá khứ của bọn họ không nông cạn như người khác nói, nhưng đến tột cùng là khắc sâu? Anh thật không nghĩ ra…
Có điều, giờ phút này, anh muốn tim cô, vĩnh viễn muốn cùng cô dung hợp chân tình như nước biển cuồn cuộn không thể ngăn chặn!
Đôi tay đỡ ở hông cô, một cái nặng nề, anh chợt tiến vào cô từ phía sau, động tác này không hề thô bạo như lúc trước, quan sát chữ trên người cô run rẩy theo động tác của anh, tròng mắt đen của Lãnh An Thần lại trở tối.
Điên cuồng trôi qua, hai người lại tắm vội, mới về đến trên giường lớn, bất đồng là bọn họ không hề cách nhau nữa, anh ôm lấy cô.
“Hận anh không?” Mặc dù không thấy nước mắt của cô, nhưng anh biết quá trình yêu khiến cô khóc.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, đem mặt vùi sâu vào trong ngực anh, “Đây không phải là lỗi của anh!”
Lãnh An Thần hôn tóc cô, “Anh biết rõ em chịu uất ức!”
Một câu nói chọc cô chua xót, nước mắt rơi xuống lần nữa, anh ôm chặt cô nói, “Thật ra thì anh cũng đang sợ, sợ lấy phương thức này thân cận em, làm thương tổn em… Em biết đối với người hoàn toàn không có trí nhớ như anh mà nói, hành động đó không khác cầm thú…”
“Không!” Cô giơ tay lên, che miệng anh, “Em cam tâm tình nguyện, anh đừng nói như vậy!”
Nhìn đôi mắt cô đẫm lệ, giờ khắc này, tim anh giống như là bị nước mắt ngâm, chua xót, điều này làm cho anh không khỏi nhớ lại nước mắt ban sáng của Tần Quỳnh, nhưng khi đó, tim anh hình như lạnh, không cảm thấy gì.
Không phải anh rõ ràng yêu Tần Quỳnh sao? Tại sao thấy cô ta đau lòng ngược lại lại thờ ơ ơ hờ đây?
Chẳng lẽ không cảm thấy là vì tình cảm của anh đã chếch đi rồi sao?
Trong ngực, Đoan Mộc Mộc lại dán tới hướng anh, giữa bọn họ chặt chẽ gần như không có khe hở, thân thể anh cũng vì dán sát mà sinh ra khát vọng, nhưng mới vừa rồi ở phòng tắm đã muốn cô ba lượt, coi như anh còn muốn, cũng không thể tiếp tục, như vậy sẽ làm cô mệt chết.
Tay anh vỗ vỗ phía sau lưng cô, nói, “Ngủ đi!”
Có lẽ là mới vừa vận động để cô tiêu hao thể lực quá nhiều, cô co quắp một hồi liền ngủ mất, nhưng Lãnh An Thần không có chút buồn ngủ, anh nhẹ nhàng kéo cô một khoảng, ngắm nhìn khuôn mặt cô, cố gắng suy nghĩ lần nữa về quá khứ của bọn họ, nhưng vẫn phí công, thật không nhớ nổi một chút.
Đưa tay, anh vén chăn lên, thân thể trơn bóng của cô lộ dưới ánh đèn, chữ Thần chỗ eo cô càng thêm rõ ràng!
“Không ngờ anh thế nhưng yêu em như thế” Lãnh An Thần vuốt chữ trên người cô thì thầm, “Nếu như vậy, vậy không cần biết anh có nhớ lại quá khứ của chúng ta hay không, anh đều sẽ không buông em ra!”
Giờ khắc này, anh ra quyết định.
Cúi đầu, anh hôn lên môi cô lần nữa, lại phát giác mùi vị này ngọt như thế, lại để anh muốn thưởng thức nữa.
Khi Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, Lãnh An Thần đã không ở bên người, nhưng trên người của cô còn giữ dấu vết của anh, Đoan Mộc Mộc đưa tay ôm chầm gối đầu của anh, hơi thở thuộc về anh chui vào chóp mũi.
Nháy mắt, trái tim cô lập tức bị lấp đầy, mặc dù anh không nhớ rõ cô, nhưng ngày hôm qua hai người kết hợp vẫn nói cho cô biết, bọn họ quen thuộc.
Từ trong nhà ra ngoài Lãnh An Thần đi bệnh viện trước, Tần Quỳnh không ngờ anh sẽ tới sớm như thế, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, “An Thần, sao anh tới sớm thế?”
“Không muốn anh tới sớm à?” Anh cười nhạt.
“Không phải!” Tần Quỳnh kích động không biết nên nói gì.
Lãnh An Thần ngồi bên cạnh cô ta, kéo tay cô ta qua, nhìn băng gạc dầy cộm phía trên hỏi, “Vết thương còn đau không?”
Tần Quỳnh lắc đầu một cái, vừa muốn nói cái gì nữa, liền nghe Lãnh An Thần nói, “Anh giúp em tìm vị chuyên gia nước ngoài về bệnh ung thư máu, đoán chừng sau một tiếng nữa sẽ đến!”
“Cái gì?” Bờ môi Tần Quỳnh run rẩy, mắt trợn càng to hơn.