ng không đại biểu cho cái gì, vì thế cười nhạt một tiếng, “Vậy thì như thế nào, dù sao cũng là quá khứ, mọi người sống cho hiện tại cùng tương lai, không phải sao?”
Hình như Tần Quỳnh không ngờ cô nghe được những lời đó còn bình tĩnh như thế, “Lúc này anh ấy ở bên cạnh tôi, dù bây giờ cô ôm đứa bé của anh ấy, nhưng nửa giờ sau, anh ấy vẫn ôm tôi, đút tôi ăn, cô muốn hôn nhân thế này sao?”
Một câu nói đâm chọt chỗ đau nhất của Đoan Mộc Mộc, cô suýt nữa bật thốt lên câu không muốn, nhưng nghĩ đến Lãnh An Thần từng nói cho anh thời gian, cô lại cười, “Vậy thì như thế nào? Xã hội hiện nay đàn ông nào không có hai ba phụ nữ, chờ ngày nào đó anh ấy chơi chán, cuối cùng còn không phải là quay về nhà sao, tôi mới là vợ của anh ấy, cô gái duy nhất có thể công khai đứng ở bên cạnh anh ấy trong suốt đời này.”
Ý là đang nói dù Tần Quỳnh cùng anh yêu nhau đi nữa, cô ta cũng chỉ là tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng mà không bằng người vợ trước mặt là cô đây, thân phận của cô ta sẽ bị người người khinh bỉ.
Sắc mặt của Tần Quỳnh không tốt, gần như hòa làm một thể cùng bóng đêm, “Nếu như cô đã nghĩ như vậy, tôi cũng không cần thiết phải nhiều lời… Lúc trước cho là cô có khả năng rời xa anh ấy bốn năm, tất nhiên sẽ không yêu anh ấy, bây giờ nhìn lại không phải vậy, cô yêu anh ấy!”
“Tần tiểu thư thật biết nói đùa, anh ấy là chồng tôi, tôi đương nhiên yêu rồi!” Đoan Mộc Mộc đáp lại cô ta.
“Vậy thì tốt, tôi mỏi mắt mong chờ, xem xem tình yêu của cô vĩ đại đến đâu?” Lúc Tần Quỳnh nói những lời này, Đoan Mộc Mộc nghe được mùi vị âm mưu, tai nạn xe cộ chính là một cái trong số đó, cô không biết cô gái này còn có mánh khóe gì, nhưng hiện tại Đoan Mộc Mộc không thể lùi bước, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
“Được, chúng ta chờ xem!” Đoan Mộc Mộc cười cười, “Người cười đến cuối cùng chính là người chiến thắng!”
Tần Quỳnh đi, Đoan Mộc Mộc lại không có cảm thấy nhẹ nhõm, cô giống như là một người bị buộc trên chiến trường, cảm thấy mệt mỏi, cũng không có khả năng lui ra, đúng như chiến tranh, cô không muốn chút nào.
“Cạch!”
Làm một tiếng vang, bên trong gian phòng lập tức sáng lên, ngay sau đó Đoan Mộc Mộc nhìn thấy hai bóng người bé nhỏ chạy về phía mình ––
“Mẹ”
Một tiếng êm ái, trong nháy mắt giải tán tất cả thương tổn cùng đau trong cô, Đoan Mộc Mộc đưa tay muốn ôm bọn trẻ, lại bị Lãnh An Thần đưa tay ra ngăn cản, sau đó nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh hướng về phía hai đứa bé, “Cha dặn các con thế nào, quên rồi sao?”
Tiểu Đường Tâm gật đầu một cái, “Chưa, nhưng con thật nhớ mẹ thân yêu.”
Đoan Mộc Mộc lôi Lãnh An Thần, “Em không sao!”
Nói xong, đưa tay hướng về phía hai đứa con, nhưng bọn trẻ cũng không dám đến gần cô hơn, cuối cùng Đoan Mộc Mộc chỉ có thể nhìn hướng Lãnh An Thần, anh tự tay ôm hai tiểu tử kia lên trên giường, sau đó để cho bọn họ thân mật.
“Mẹ, ba nói trong bụng mẹ có em bé rồi, thật sao?” Tiểu Đường Tâm luôn không để lời nói trong lòng, tay nhỏ bé đặt trên bụng Đoan Mộc Mộc.
Đoan Mộc Mộc nhìn Lãnh An Thần một cái, trong mắt của anh tràn đầy dịu dàng, còn mang theo nụ cười, tiếc là cô nhìn lại cảm thấy kỳ cục, thu hồi ánh mắt, cô hôn mặt bé con một cái, “Con muốn em trai hay em gái?”
Tiểu Đường Tâm kêu la rồi nói, “Thật ra thì con đều không muốn cái nào…”
Câu trả lời này khiến Đoan Mộc Mộc không ngờ, cũng làm cho lòng của cô hơi hồi hộp, một loại cảm giác xấu nhanh chóng xẹt qua trái tim.
Lãnh An Thần cũng đã nhận ra, vội vàng quát lớn, “Tiểu Đường Tâm, con nói cái gì?”
Có lẽ là vẻ mặt của Lãnh An Thần vô cùng nghiêm nghị, Tiểu Đường Tâm bị hù sợ, hơn nữa uất ức cong miệng, Huân Huân một bên cũng nói, “Mẹ, mẹ có em trai hoặc em gái, có phải sẽ không thương chúng con nữa không?”
Đứa bé này luôn đặc biệt nhạy cảm, Đoan Mộc Mộc hiểu, đưa tay vuốt đỉnh đầu con trai, cô lắc đầu, “Làm sao lại như vậy? Cho dù mẹ có mấy em bé cũng sẽ đều thương yêu các con.”
“Còn cha?” Tiểu Đường Tâm vội nói tiếp.
Mọi ánh mắt đều tụ hướng Lãnh An Thần, anh sững sờ, tiếp đó liền cười, “Ba dĩ nhiên cũng sẽ thương các con rồi!” Nói xong, anh nhìn hướng Đoan Mộc Mộc, khóe môi cô chỉ có nụ cười giễu cợt.
“Cha, cha mẹ cãi nhau sao?” Hình như Huân Huân nhìn ra cái gì.
Tay Đoan Mộc Mộc đặt ở trên đầu Huân Huân dừng lại, lại nghe Huân Huân nói tiếp, “Cha mẹ đừng cãi nhau có được không? Lớp chúng con có một bạn học có cha mẹ ly hôn vì gây gổ, con không muốn mất đi cha hoặc mẹ!”
Uất ức hai ngày qua đều bị một câu nói của Huân Huân làm hỏng mất, Đoan Mộc Mộc rơi nước mắt, cũng không khống chế được, Lãnh An Thần nhìn như vậy, đi tới ôm tất cả vào trong ngực, nụ hôn của anh rơi vào bên tai Đoan Mộc Mộc, “Sẽ không ly hôn, vĩnh viễn cũng sẽ không ly hôn, chúng ta là người một nhà vĩnh viễn sẽ ở cùng nhau.”
Chẳng qua là lời nói này lại khiến Đoan Mộc Mộc càng thêm sợ, bởi vì cam kết là lo lắng không làm được, anh nói lời thề son sắt là sợ mình làm không làm được sao?
Ở một đêm, Đoan Mộc Mộc có thể xuất viện, bác sĩ tới đây dặn dò một tràng, nói không thể ăn thức ăn sống nguội cứng rắn, không thể làm vận động dữ dội, không thể tức giận, vân vân, nói cảm giác như Đoan Mộc Mộc mang thai là một chuyện đầy đáng sợ, cũng may cô đã sinh Tiểu Đường Tâm, cho nên đối diện với mấy lời dặn dò này, cô chỉ cười cười.
“Bác sĩ, trừ những thứ này còn phải kiêng kỵ cái gì nữa không?” Lãnh An Thần còn khẩn trương không thôi, dù sao thời điểm sinh Tiểu Đường Tâm, anh không có ở bên, cái gì cũng không hiểu, hiện tại đứa bé này đối với anh mà nói, giống như là lần đầu tiên, khẩn trương lại sợ, Đoan Mộc Mộc cũng cảm nhận được.
“Ba tháng đầu cấm sinh hoạt vợ chồng” Bác sĩ rất trực tiếp ném tới một câu nói.
Mặt của Lãnh An Thần nháy mắt biến sắc, lúng túng lại mất tự nhiên, thẹn thùng như nam sinh.
Từ trong phòng bệnh ra ngoài, Lãnh An Thần bế cô ngồi vào trên xe, nhìn mặt của anh, không khỏi nghĩ tới bộ dáng mới vừa rồi của anh, lại không tự chủ cười ra tiếng.
“Chuyện gì làm em vui vẻ thế?” Lãnh An Thần hỏi khẽ.
“Anh” Đoan Mộc Mộc đáp anh.
“Anh?” Lãnh An Thần không hiểu.
“Bác sĩ nói” Đoan Mộc Mộc nói xong, ánh mắt hướng về phía giữa hai chân của anh, anh dường như hiểu, mặt hết hồng lại trắng.
“Bà xã, vì em, anh có thể nhịn!” Lãnh An Thần rướn người qua, hôn ở trên mặt cô.
Có thể không cần nhịn, không phải còn có Tần Quỳnh sao?
Lời như vậy suýt nữa bật thốt lên, nhưng cũng không có, bởi vì trải qua mộ đêm, còn có lời nói tối hôm qua của hai đứa bé đã khiến Đoan Mộc Mộc nghĩ thông rồi, nếu không có ý định buông tha, nếu muốn sống tốt với anh, tổn thương tuyệt đối không phải là phương thức tốt nhất.
“Được, em sẽ giám sát anh.” Đoan Mộc Mộc nói tiếp, nói xong, quay mặt ngó ra ngoài cửa sổ, lại thấy trong kính có ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm nơi này.